Giọng điệu chua ngoa của Hứa Vy Vy to đến mức Hứa Vãn Tinh ở trên tầng hai cũng phải cảm thán. Cô chẳng hề bận tâm, tiếp tục cầm thêm một đống hộp trang sức linh tinh mang ra chuẩ bị ném đi.
“Hứa Vãn Tinh! Có làm cái gì thế hả!” Hứa Vy Vy cao giọng chửi bới.
Hứa Vãn Tinh bình chân như vại, đem hộp trang sức trong tay ném xuống tầng một, “Chị bị mù sao? Trong phòng của tôi có quá nhiều rác, tôi chỉ đang dọn phòng thôi.”
Hứa Vy Vy gào lên: “Phòng nào của cô?! Đây là phòng của tôi! Tất cả chúng đều là hàng xa xỉ, cô bán cô đi cũng không đủ tiền đền đâu!”
“Ồ, vậy sao?” Hứa Vãn Tinh đi vào phòng, hai tay cầm theo hai hộp trang sức nữa, lại đi ra ngoài, “Chị đang nói đến những thứ này sao?”
Dứt lời, hộp trang sức trên tay liền bị quăng xuống tầng một, vỡ tan nát.
“Hứa Vãn Tinh!”
“Chị gọi tôi nhiều quá, rốt cuộc chị muốn nói gì đây?” Dứt lời, hộp mỹ phẩm trên tay cô liền bay thẳng vào mặt Hứa Vy Vy.
Hứa Vy Vy cảm thấy như thể vừa có hai viên gạch đập trúng mũi và xương gò má của mình vậy. Cô ta ngã ngửa ra đất, ôm cái mũi đau sắp gãy của mình la lên oai oái.
Hứa Vãn Tinh lại đứng khoanh tay, vô cùng cao hứng ngắm nhìn dáng vẻ này của Hứa Vy Vy.
Hứa Vy Vy nén đau, bước từng bước đến gần Hứa Vãn Tinh, “Hứa Vãn Tinh, sao cô không xuống địa ngục đi! Cô nên chết cùng bố mẹ cô mới phải!”
Cánh tay cô ả vung lên, dự định cho đối phương một bạt tai.
“Chị!” Hứa Thừa Phong xông lên bắt lấy cổ tay Hứa Vy Vy, thằng nhóc còn gào to hơn cô ả, “Chị bị điên rồi à? Chị Vãn Tinh vừa mới về, chị không thể để chị ấy yên tĩnh nghỉ ngơi một lát sao? Có chuyện gì thì từ từ nói...”
“Hứa Thừa Phong mày câm miệng cho tao!” Hứa Vy Vy giật tay mình ra, đen mặt cho Hứa Thừa Phong một cái tát.
“Thừa Phong!” Ngay cả Hứa Vãn Tinh cũng hốt hoảng, cô không hề nghĩ Hứa Vy Vy sẽ thực sự đánh em trai ruột của mình.
Hứa Vy Vy xẵng giọng: “Hứa Thừa Phong! Mày nên nhớ tao mới là chị của mày. Và giờ thì mày lại đang giúp con tiện nhân đấy bắt nạt tao?”
“Ai thèm bắt nạt chị...” Hứa Thừa Phong ôm bên má nóng rát, móng tay của Hứa Vy Vy luôn được chăm sóc, mài gọt cho sắc nhọn, mới vừa rồi còn cào một nét trên mặt Hứa Thừa Phong, cậu nhóc xém chút nữa đã khóc, nhưng lại dằn lại được, cứng rắn bảo vệ Hứa Vãn Tinh, “Rõ ràng là chị vô lý trước. Đây vốn dĩ là phòng của chị ấy, chị ấy đã về rồi thì chị phải trả lại cho chị ấy chứ!”
Hứa Vy Vy lại vung tay lên, “Câm miệng!”
Hứa Vãn Tinh nhanh như chớp xông lên, vung tay cho Hứa Vy Vy một cái bạt tai bằng tất cả sức lực của cô.
So với một Hứa Vãn Tinh đã sớm học được cách tự vệ vì người chú săn đuổi đòi chém đòi giết khắp nơi, rõ ràng sức chống trả của Hứa Vy Vy là bằng không. Một cái tát mà Hứa Vãn Tinh dồn hết sức lực vào thiết chút nữa khiến Hứa Vy Vy lăn luôn xuống cầu thang.
Hứa Vy Vy chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trời đất quay mòng mòng, khoé môi cũng rách. Cô ga hoa mắt rồi, choáng váng vịn vào bờ tường, nước mắt chực rơi xuống, “Mày... Mày dám đánh tao!”
Hứa Thừa Phong cũng ngẩn người.
Hứa Vy Vy được cái mạnh miệng, mồm miệng chua ngoa, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo đằng đằng sát khí của Hứa Vãn Tinh, cô ả lại run rẩy không ngừng.
Khoé môi Hứa Vãn Tinh nhếch lên một đường đầy ngạo mạn, “Phải, tôi đánh chị đấy. Sao nào?”
Hứa Vy Vy hét lên: “Con mất dạy! Dám đánh tao, mày chán sống rồi phải không?”
Dứt lời, Hứa Vy Vy nhào đến trước mặt Hứa Vãn Tinh, muốn túm tóc cô rồi ấn xuống sàn nhà. Nộ khí trong người cô ả tăng cao, chỉ muốn ngay lập tức đè Hứa Vãn Tinh xuống đất, dập đầu cô xuống mặt sàn nhà chục lần, sau đó bóp chết cái người này.
Hứa Vãn Tinh có thể ít kinh nghiệm đối phó với mấy tên bắt cóc mình, nhưng với loại người tay nhanh hơn não như Hứa Vy Vy, cô đã gặp quá nhiều ở trường đại học rồi. Muốn kiếm chuyện với cô cũng không dễ như vậy, Hứa Vãn Tinh càng không phải là người sẽ chịu thiệt về mình.
Hứa Vãn Tinh lắc người sang một bên tránh đi bàn tay của Hứa Vy Vy, đá vào ống đồng của cô ả. Hứa Vy Vy liền mất đà té nhào ra đất.
“Ấy chà, đều là chị em trong nhà cả, không cần phải lễ phép vậy đâu.” Hứa Vãn Tinh cười mỉm nhìn Hứa Vy Vy.
Mà Hứa Vy Vy lúc nãy ngã nhào, tạo thành tư thế quỳ gối bên cạnh Hứa Vãn Tinh.
“Mày...” Hứa Vy Vy nghiến răng nghiến lợi. Hai đầu gối đập thẳng xuống sàn nhà, ống đồng bị đá cho một cái đau buốt, đầu óc vẫn còn choáng váng vì cái tát của Hứa Vãn Tinh, người yếu ớt như cô ta chịu không nổi.
Trong khi đó, Hứa Chấn Hiên và vợ ông ta ngồi ở sofa dưới phòng khách, mặt mũi cả hai người đều như đâm lê. Bà Hứa khó chịu hỏi: “Chấn Hiên, chuyện này là sao... Không phải anh nói con ranh đó không thể quay về nữa ư?”
“Đừng hỏi nữa. Anh đã bỏ ra cả đống tiền để thuê bọn bắt cóc. Giờ nghĩ lại thì đúng là đến giờ chúng vẫn còn chưa liên lạc lại. E là...” Hứa Chấn Hiên cũng đau cả đầu. Ông ta đã tin tưởng giao hết việc cho đám người kia, cuối cùng vẫn phải thất vọng, lại còn hoang phí một đống tiền.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Nó vừa về đã làm loạn cả cái nhà này lên rồi...” Bà Hứa lo lắng nói.
Quả thực, Hứa Vãn Tinh đúng là đang muốn quậy loạn cả cái nhà này lên cho bọn họ xem. Cô ở trên tầng hai, ngồi xổm trước mặt Hứa Vy Vy mà giáng cho cô ta từng cái tát, hết cái này đến cái khác. Từng tiếng vang chát chúa vang lên, hoà cùng với tiếng kêu của Hứa Vy Vy đã khàn, “Đau quá... Đừng mà...”
Hứa Chấn Hiên và vợ mình vội chạy lên tầng hai vì tiếng la thất thanh của con gái mình. Bà Hứa vừa lên tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng này liền suýt chút nữa lên cơn đau tim. Bà ta la lên: “Cô đang làm gì thế hả? Hứa Vãn Tinh, buông Vy Vy ra!”
Quả là tình mẫu tử cảm động trời xanh.
Hứa Vãn Tinh cuối cùng cũng chịu dừng tay lại, để mặc Hứa Vy Vy ôm mặt khóc lóc, chui vào lòng mẹ như đứa trẻ năm tuổi.
Hứa Vãn Tinh đứng dựa vào tường, đột nhiên rơi nước mắt, trưng ra một bộ dạng đau khổ, “Chú, có phải vì bố cháu đã mất, nên giờ ai cũng có thể bắt nạt đứa không cha không mẹ như cháu rồi không?” Nói rồi cô lấy tay chùi đi nước mắt, nhưng hết giọt này đến giọt khác lại nối tiếp nhau tuôn ra, “Cháu còn nhớ lúc chú tiếp quản công ty, chú đã hứa trước mặt tất cả các thành viên trong Hội đồng quản trị rằng sẽ thay bố chăm sóc thật tốt cho cháu. Bây giờ chú hối hận rồi sao? Chà nhà đều xúm vào bắt nạt cháu.”
Hứa Vãn Tinh cũng không tự nhiên lôi lại chuyện cũ. Hứa Chấn Hiên coi trọng nhất là thể diện của bản thân. Càng là những việc ông ta tự mình làm ra thì ông ta càng dễ chột dạ, không muốn để cho người khác biết. Đây chính là nhược điểm của ông ta.
Quả nhiên, Hứa Chấn Hiên lấp lửng một hồi, sau lại cười giả lả, “Vãn Tinh, cháu nói gì vậy. Chú sao có thể làm như vậy được chứ.”
Hứa Vãn Tinh lại chỉ vào cửa phòng mình rồi kể khổ, “Nhưng mà cháu mới ra nước ngoài sáu năm thì Vy Vy đã chiếm dụng phòng của cháu. Cháu muốn lấy lại, chị ấy còn định đánh cháu...”
Bà Hứa không nhịn được quát lên, “Hứa Vãn Tinh, đừng có ngậm máu phun người!”
Hứa Vy Vy mặt sưng vù như ong đốt cũng ở bên cạnh phụ hoạ, “Tôi mới là người bị đánh!”
Nhưng Hứa Chấn Hiên nào còn tâm trí mà để ý đến hai mẹ con họ, ông ta bây giờ chỉ muốn lấy lòng Hứa Vãn Tinh, muốn cô nhịn xuống càng nhanh càng tốt. Ông ta hướng tay về phía căn phòng đang bị tranh chấp, nói: “Căn phòng này vẫn là của cháu, Vy Vy chỉ ở tạm mà thôi. Nếu cháu muốn lấy lại thì chú sẽ cho người dọn đồ của Vy Vy đi ngay lập tức.”