Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt: “Hơi thở gì?”

Ánh mắt Chu Huyền Lan rời khỏi khuôn mặt đầy nghi hoặc, chậm rãi dừng ở ngực y, đột nhiên duỗi tay đẩy vạt áo y ra, bàn tay thon dài không phân trần tham nhập vào trong đó.

Thân mình Thẩm Lưu cứng đờ, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng.

Ngón tay nổi rõ khớp xương cách tầng áo trong mỏng manh, sờ soạng ngực y.

Thẩm Lưu Hưởng hơi bực, hai cổ tay thoát ra, đang muốn đem người đẩy ra, Chu Huyền Lan rúy tay, cầm một cái khăn tay đỏ đậm.

Hắn liếc mắt một cái thoáng nhìn hai chữ Văn Nhân thêu trên khăn hỏi: “Đây là cái gì?”

Thẩm Lưu Hưởng từ giường mỹ nhân ngồi dậy, vạt áo lỏng lẻo, tóc đen hỗn độn, lông mi dài run một chút, vẫn chưa đáp lại, khuôn mặt tuấn mỹ âm tình bất định.

Bị đồ đệ ấn ở trên giường như vậy, y ít nhiều có chút tức giận, thầm nghĩ lâu lắm không gặp, giờ là thời điểm dựng thẳng lên uy nghiêm lần nữa.

Tầm mắt Chu Huyền Lan dừng trên khăn tay, nhìn hai chữ Văn Nhân chói mắt bên trên, ánh mắt tối tăm.

Hắn chỉ mới ra cửa nửa ngày, Văn Nhân Tần liền tìm tới sư tôn. Cho dù là khăn tay bên người, hơi thở cũng không nên nồng đậm như thế mới đúng, ai biết đồ vật từ đâu ra?

Trên mặt hắn hiện lên một mạt tức giận, nhịn không được chuẩn bị đem khăn tay bầm thây vạn đoạn.

Lúc đang muốn hành động, liền nghe thấy người trên giường nói ba chữ.

“Ngươi hung ta.”

Chu Huyền Lan ngẩn ra, trên mặt lộ ra biểu tình hoang mang.

Hung sư tôn?

Không có, hắn tuyệt đối không có.

“Không...... Không phải...... Sư tôn...... Đệ tử không có ý tứ kia.”

Thẩm Lưu Hưởng gập chân lên, hai tay ôm đầu gối, mặt chôn sâu giữa hai chân, bả vai không nhịn được giật giật, giọng nói hàm chứa nghẹn ngào.

“Ngươi chính là hung ta.”

Chu Huyền Lan đại để không nghĩ tới y sẽ như thế, nháy mắt luống cuống. Làm sao còn để ý được cái gì mùi hương của người khác, luống cuống tay chân buông khăn tay.

Nói chuyện đều trở nên lắp bắp: “Đệ tử, đệ tử tuyệt đối không có ý này.”

Hắn phủ lên bàn tay ngọc bạch, thoáng nhìn một vòng vệt đỏ trên cổ tay, trong lòng khẽ run, “Thực xin lỗi, sư tôn...... Là đệ tử thất lễ, ngươi phạt ta đi.”

Thẩm Lưu Hưởng chôn mặt giữa đầu gối, mắt phượng thanh triệt chớp chớp.

Thầm nghĩ gõ cũng được rồi đấy, hẳn là có thể làm đồ đệ khắc sâu ý thức, dĩ hạ phạm thượng, ức hiếp sư tôn là không đúng.

Y hơi phồng má, ấp ủ một lát, mắt phượng nghẹn ra một chút nước mắt, ngẩng đầu.

“Vậy về sau ngươi còn hung ta không?”

Chu Huyền Lan nhìn nhau với mắt phượng ngập sương mù, trái tim nổi lên sóng gió động trời, tiếng nói hơi khàn, “Đệ tử biết sai rồi, không bao giờ như thế nữa.”

Thẩm Lưu Hưởng chưa đã thèm gãi gãi chóp mũi, nói: “Vậy lần này tha thứ cho ngươi.”

Nghĩ nghĩ, y lại nói: “Vẫn là phạt ngươi giúp ta một việc đi.”

Y ở phủ đệ chưa phát hiện, sau khi trở về nhớ tới biểu tình lúc ấy của Văn Nhân Tần, hoài nghi đối phương đã biết y sợ trùng, cái gọi là trên tóc có trùng, hơn phân nửa là để thử.

Y lo lắng về sau Văn Nhân Tần cầm trùng hành hung, chính mình không có sức chống cự. Không chỉ có như thế, cái nhược điểm này nếu mọi người đều biết, mang đến uy hiếp quá lớn, y phải tận lực khắc phục mới được.

Thẩm Lưu Hưởng cắn môi dưới, nâng mắt phượng hơi ướt lên, lần này là muốn khóc thật, “Ngươi bắt chút trùng tới, làm ta sợ được không?”

Dọa nhiều vài lần, nói không chừng y liền chết lặng.

Chu Huyền Lan hơi suy tư, nhíu mày nói: “Văn Nhân Tần dùng trùng hù dọa sư tôn?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Hắn khả năng đã biết.”

Chu Huyền Lan biểu tình đen tối không rõ, giơ tay giúp y gạt sợi tóc đen bên má, “Vậy đệ tử đoán, hắn nói trên đầu sư tôn có trùng. Lúc giúp lấy trùng xuống, không cẩn thận làm đứt dây cột tóc phải không?”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên, giống y như đúc.

“Hắn cũng làm ra được việc này,” Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, giấu đi tàn bạo trong mắt, ngược lại cong cong môi, “Ta bồi sư tôn luyện gan.”

Hắn nói: “Ta có một tay thuộc hạ am hiểu Ngự Âm Chi Thuật, dẫn rắn triệu trùng không thành vấn đề. Đợi đến ban đêm chúng ta ra ngoài thành tìm nơi âm lãnh ẩm ướt, bảo hắn dẫn trùng tới.”

Thẩm Lưu Hưởng tưởng tượng cảnh trùng che trời lấp đất bò đến, sắc mặt trắng bệch, không khỏi tâm sinh nhút nhát.

“Nếu không hay là......”

“Sư tôn sợ sao?”

Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng, phùng má giả làm người mập, căng da đầu nói: “Sao có khả năng. Tối nay đúng không, không có vấn đề.”

Chỉ còn mấy canh giờ sung sướng, ô.

Hai người thương lượng xong, Chu Huyền Lan đi thông tri thủ hạ tới, rời đi trong chốc lát, lại quay về, chép lại một phần đan phương trên khăn tay đỏ đậm, giao cho Thẩm Lưu Hưởng, sau đó đem khăn tay nghiền nát tươm.

Giơ tay như rắc tro cốt, đem vụn vải rắc ra khỏi Quyển Vân Các, mới rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Thẩm Lưu Hưởng bẻ ngón tay tính còn bao lâu thì đến giờ Tý, trong lòng lạnh căm căm. Để giảm bớt khẩn trương, nài ép lôi kéo Từ Tinh Thần bồi y ra ngoài đi dạo.

Đợi chiều hôm buông xuống, rẽ một đường đi Thiên Hương Lâu.

Y kêu đầy một bàn đồ ăn, vì tự mình thực tiễn, vừa ăn vừa than thở.

Từ Tinh Thần không nhúc nhích chiếc đũa, thấy thế lãnh trào nói: “Than cái gì? Một buổi trưa không thấy đồ đệ bảo bối đã chịu không nổi?”

Thẩm Lưu Hưởng kẹp miếng cá mỏng như cánh ve lên, đút vào miệng, “Nói thật, bây giờ người ta không muốn nhìn thấy nhất chính là hắn.”

Biểu tình Từ Tinh Thần khẽ biến, ngữ khí lộ ra một mạt vui mừng che dấu không nổi, “Các ngươi cãi nhau?”

“Không có.”

Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi theo vận tốc ánh sáng: “Không ăn. Ta về Quyển Vân Các đây.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu hỏi: “Tối nay có thuyền hoa, không xem sao?”

Kỳ Lân Thành có ba đại danh phường, Cầm Phường, Họa Phường cùng Hương Phường. Thời điểm trung tuần mỗi tháng, các cô nương ba phường sẽ cưỡi thuyền hoa ra du hồ, nghe nói đều là quốc sắc thiên hương, tướng mạo khuynh thành, không ít người chờ được thấy một lần.

Từ Tinh Thần: “Không có hứng thú.”

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ sách một tiếng, nhớ tới trong nguyên tác, hắn đối với Tố Bạch Triệt nhất kiến chung tình, không khỏi hỏi: "Có phải ngươi thích mỹ nhân thanh nhã không?”

Từ Tinh Thần trừng mắt liếc y một cái: “Ta có chí hướng lớn, không giống ngươi, câu nệ tiểu tình tiểu ái.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?”

Không thể hiểu được bị giáo huấn một trận, có chút ngốc.

Từ Tinh Thần đại khái cảm thấy y giả ngu giả ngơ, tức giận đến đứng dậy đi luôn, nghĩ nghĩ, lại móc ra mấy khối linh thạch, đương một cái nện trên bàn, hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng không rõ nguyên do mà lắc đầu, một mình hưởng thụ một bàn món ngon mỹ vị.

Đợi ăn uống no đủ, sắc trời đã ám hạ, cách giờ Tý ước định còn một đoạn thời gian. Y đi trên đường, theo dòng người đồng loạt đi đến bên hồ.

Ban đêm, trăng tròn treo cao, đèn lồng đủ mọi màu sắc hình thành một dải lụa rực rỡ. Đem hồ to như vậy vây quanh, trong hồ còn có hoa đăng trôi nổi, sáng lên ánh sáng nhạt trên mặt nước, tựa như sao trời điểm xuyết trong đó.

Khi con thuyền hoa đầu tiên trôi tới, trong hồ vang lên tiếng tỳ bà dễ nghe, một đám người chen chúc ở đình đài bên hồ, tiếng hoan hô nhảy nhót, “Là thuyền hoa của Cầm Phường!”

Thẩm Lưu Hưởng đứng đằng sau nhón chân, chỉ có thể thấy đầu người đen nghìn nghịt, căn bản không nhìn thấy thuyền hoa. Y nhìn nhìn khắp nơi, thoáng nhìn thấy một cây đại thụ, thả người nhảy lên.

Lúc này đã là con thuyền hoa thứ hai, bên trong một đám cô nương xinh đẹp cô chơi đùa đùa giỡn, Thẩm Lưu Hưởng vừa nhìn vừa móc ra một cây cà rốt, gặm một miếng.

Con thuyền hoa cuối cùng của Hương Phường rẽ nước mà đến, tiếng hoan hô xung quanh nháy mắt to hơn mấy lần.

“Là Nam Hương cô nương, đệ nhất mỹ nhân của Kỳ Lân Thành chúng ta!”

“Nghe nói nàng thích Thành chủ, đáng tiếc, thiếp cố ý lang vô tình.”

“Hồ ngôn loạn ngữ! Nam Hương cô nương với Hùng thống lĩnh sớm đã có hôn ước, là một đôi trời sinh.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía thuyền hoa, một nữ tử hoa dung nguyệt mạo cầm đèn lồng đi ra, mọi người bên hồ nháy mắt sôi trào.

“Nam Hương! Nam Hương!”

Nam Hương nâng mày liễu, giơ tay nhẹ phất ống tay áo, một chút bột phấn lóe sáng nhạt từ tay áo nàng rơi rụng ra, thuận gió đêm thổi tới bờ hồ.

Một đám người thoáng chốc đỏ mắt, sôi nổi nói: “Thơm, quá thơm!”

Thẩm Lưu Hưởng ngửi ngửi u hương trong không trung, trong lòng vừa động.

Mùi hương này hỗn tạp rất nhiều thứ, trong đó có một hương liệu như chúng tinh phủng nguyệt, rất là nổi bật, nhưng y chưa ngửi qua bao giờ.

Suy nghĩ một chút, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi sáng, Quỷ Đan là dùng để che dấu yêu khí, nếu mùi hương này gia nhập trong đó, nói không chừng sẽ có kỳ hiệu.

Y liếc nhìn thuyền hoa dần dần đi xa, nhảy xuống khỏi cây, vội vàng đuổi theo.

Một đường đuổi tới Hương Phường, Thẩm Lưu Hưởng đè đè mặt nạ, tiến vào trong đó. Bên trong có nhiều cô nương lui tới, nhìn thấy một nam tử xông vào, không khỏi hướng mắt tới đánh giá.

Thẩm Lưu Hưởng không phát hiện thân ảnh Nam Hương, hãy còn xem xét hương liệu bày biện ở đây, ngửi ngửi mùi, lại trước sau cảm thấy không đúng.

Y liếc nhìn lầu hai, đang định đi lên, có thị nữ ngăn y lại, “Không thể đi lên.”

Vì thế Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, rời khỏi Hương Phường, nháy mắt tiếp theo thân ảnh lại xuất hiện ở lầu hai, y dừng lại trước cửa một gian phòng, buông thần thức ra, phát hiện bên trong không có ai, liền đi vào.

Thoạt nhìn là phòng của một cô nương.

Trên bàn trang điểm, bày biện rất nhiều son phấn, Thẩm Lưu Hưởng cầm một cái trong đó lên, ngửi ngửi, biểu tình khẽ biến.

Chính là mùi hương này, y móc khăn lụa ra, bắt một ít phấn, sau đó thả một khối linh thạch lên trên bàn, coi như mua bán.

Lúc đang muốn rời đi, cửa đột nhiên mở ra.

Nghe thấy tiếng nói chuyện, sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, quét mắt nhìn bốn phía, nhanh như chớp trốn dưới gầm giường.

Tiến vào phòng chính là một nam một nữ.

Nữ tử đại khái là Nam Hương, còn một người khác, Thẩm Lưu Hưởng đoán là thủ hạ đắc lực của Thất Yêu Vương - Hùng Du, vị hôn phu của nàng.

Giây lát, cửa bang một cái đóng lại.

Tiếng nói nhu mị của nữ tử vang lên: “Xa đại nhân. Vết thương trên trán ngươi sao còn chưa khỏi? Ta bôi cho ngươi chút dược đi, đều là vì cứu Hương nhi mới bị thương.”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra.

Xa đại nhân?

Không phải Hùng thống lĩnh sao?!

Vô tình biết được một bí mật nhỏ kinh thiên, y ngừng phun tức, càng không thể đi ra ngoài.

“Thượng dược gì? Vết sẹo trên người là huân chương của nam nhân.”

Tiếng nói lười biếng của nam tử vang lên, dứt lời, nắm lấy tay ngọc của Nam Hương, tự đặt lên trán mình, môi mỏng nổi lên một nụ cười xấu xa.

“Sờ sờ ngươi, thích không?”

“Bị thương vì ngươi, là vinh quang của ta.”

Gương mặt Nam Hương nháy mắt đỏ ửng, si ngốc nhìn người trước mắt.

Trên người Xa đại nhân tỏa ra hơi thở đại yêu Chu Yếm, ngửi liền làm người không nhịn được thần phục, nàng không khỏi nghĩ đến Lục Yêu Vương Chu Yếm, không biết hai người quan hệ ra sao?

Nàng không nhịn được dán trên người đối phương, ngẩng đầu ám chỉ mà hôn hôn cằm gã.

Không trung tràn ngập u hương cào vào lòng người, ánh mắt nam tử cũng thay đổi, đè cái ót nàng lại, hôn trở về.

Thẩm Lưu Hưởng trốn dưới gầm giường, biểu tình trở nên cổ quái.

Thanh âm Xa đại nhân này nghe có chút quen tai, nhưng cố tình đè thấp tiếng nói, giống như phủ một tầng sương mù, làm y nhất thời không nghĩ ra chủ nhân là ai.

Đang trong lúc suy tư, trong nhà vang lên tiếng Nam Hương kiều mị nhẹ suyễn, “Xa đại nhân, a, đừng nóng vội.”

Tiếng nói nam tử kẹp một mạt ý cười, “Rốt cuộc là ai nóng nảy?”

Nam Hương hờn dỗi: “Đại nhân hư quá, ở trên miệng khi dễ người ta.”

“Ta lại không muốn khi dễ ngươi ở trên miệng,” nam tử ôm lấy vòng eo thon nhỏ, đem mỹ nhân trong lòng ngực ôm đến mép giường, đẩy người ngã xuống, tiếng nói trầm thấp.

“Ta chỉ muốn khi dễ ngươi trên giường.”

Ván giường không kham nổi gánh nặng kẽo kẹt một tiếng, Thẩm Lưu Hưởng bên dưới biểu tình cứng đờ.

...... Đệch.

Đông, đông cung sống.

Liền ở lúc y suy xét muốn che lại lỗ tai hay không, nghe thấy Nam Hương kiều suyễn khí, tựa hồ ngăn lại đối phương tiến thêm một bước, hỏi: “Xa đại nhân, người ta còn chưa biết tên ngươi đấy.”

Mỹ nhân trong ngực, giờ phút này nam nhân chỉ muốn đem người làm, buột miệng thốt ra: “Ta tên Tố......”

Nam Hương nghi hoặc ừ một tiếng.

Lại nghe gã nói: “Ta gọi Xa Bạch Túc.”

Dứt lời, Xa Bạch Túc liền cởi một tầng ngăn cách cuối cùng trên người nàng. Lúc này, hành lang ở ngoài cửa, truyền đến một trận tiếng vang thịch thịch thịch.

Nam Hương biến sắc: “Là Hùng Du!”

Nàng vội vàng đẩy nam nhân trên người ra, cầm quần áo ném cho gã, “Mau, mau trốn đi!”

Sắc mặt Xa Bạch Túc xanh mét.

Đáng chết, lại là như vậy! Mỗi lần đều là như vậy, chỉ thiếu chút nữa!

Vĩnh viễn đều thiếu chút nữa!!

Đáng chết!!!

Tức giận thì tức giận, Xa Bạch Túc không quên không thể bại lộ thân phận, nhanh chóng mặc áo trong.

Lúc này, cửa phòng bị phanh một cái đá văng.

Mắt thấy không kịp trốn, gã xách áo ngoài lên, quét mắt nhìn bốn phía, hướng gầm giường trốn vào.

Dưới gầm giường ánh sáng tối tăm, không gian chật hẹp, trốn vào xong, Xa Bạch Túc miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra. Đang lúc nghe động tĩnh bên ngoài, đột nhiên, nhận thấy được có chút không đúng.

Gã xoay đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một cái mặt heo.

Xa Bạch Túc: “?!”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play