Đọc đến đoạn này, Bách Lý Quyết Minh có hơi không dám đọc tiếp nữa. Sư Ngô Niệm “hừ” một tiếng: “Hóa ra là vậy, Mục Bình Vu không phải bị ép nhận hàng hóa của người, mà là giao dịch với người. Người giữ cho lão ta chức vị chủ quân của Mục gia, còn lão thì trông coi đống hộp gỗ sắt cho người.” Hắn bật cười, “Đúng là lão cáo già, những chuyện nói trước mặt người thì thật giả lẫn lộn, nhẹ như bỡn biến mình thành người hiền lành mặc đời ức hiếp.”
“Tiên môn thì nơi nào chẳng là bọn mặt người dạ thú, lá mặt lá trái như thế,” Bách Lý Quyết Minh lòng đầy căm phẫn, “Nói ví dụ như Bùi Chân…”
Sư Ngô Niệm híp mắt nhìn y, “Bùi Chân?”
Lời đã ra đến miệng Bách Lý Quyết Minh lại nuốt xuống, y đành khoát khoát tay nói: “Không có gì không có gì, xem tiếp Mục Kinh Huyền viết cái gì đi.”
Thật không thể ngờ, chúng ta đánh bại được ác quỷ, nhưng lại thua bởi lòng người.
Sau ngày hôm ấy, ta cứ thế mà nhìn Lệnh Khương càng ngày càng tiều tụy, càng ngày càng giống… một cái xác không hồn. Nàng không còn để ý đến ta nữa, chỉ nói chuyện với Thâm Nhi và Diệu Dung mà thôi. Cuộc sống giống như chẳng có gì thay đổi, Lệnh Khương vẫn tĩnh tâm tu hành như trước, cũng chẳng nổi giận với ta. Nhưng nàng như vậy lại càng khiến ta lo lắng, ta muốn nói chuyện với nàng, mà nàng ấy không muốn gặp ta.
Mãi cho đến đêm hôm đó, đột nhiên những ngọn đèn dầu lần lượt sáng lên, tiếng gào thét sợ hãi của con cháu Mục gia vang vọng khắp cả thành lũy. Ta mới hay biết rằng tất cả đều là giả tạo, rốt cuộc thì Lệnh Khương vẫn không thể địch lại nổi con ác quỷ trong lòng, tuyến phòng ngự trong tâm khảm đã vỡ tan tành, không thể cứu vãn nổi. Ta mặc quần áo đứng dậy, chân trần bước trên nền tuyết với thanh đao nắm trong tay. Ta nhìn thấy máu tươi chảy ra từ trong phòng Diệu Dung, nhóm đệ tử ai nấy đều cầm đao cảnh giác, căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào bóng tối núp sau cánh cửa kia.
“Độp, độp, độp.”
Lệnh Khương giẫm lên máu bước ra, nàng vừa vỗ một quả bóng vừa đi xuống bậc thềm. Trong màn tuyết, tóc tai nàng ấy bù xù, hệt như một con ác quỷ điên cuồng. Quả bóng kia tuột khỏi tay nàng rồi lập tức lăn về phía ta. Ta cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của con gái ta.
Đó không phải là một quả bóng nào cả, đó là đầu của Diệu Dung.
Ta luôn tự hỏi chính bản thân mình, người vợ của ta sớm tối thăm hầu, phụng dưỡng cha mẹ chồng, con cái ta thì chăm chỉ tu luyện thuật pháp, tính tình thiện lương. Ông trời sao mà bất công, vì cớ gì chúng ta lại phải chịu cảnh khốn cùng như thế này?
Lệnh Khương đã hoàn toàn điên dại, nàng đánh mất bản thân, thậm chí còn tự móc sống hai mắt của mình. Chính tay ta đeo gông xiềng cho nàng, nhốt nàng ấy vào lồng giam. Ta không thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, mỗi một ngày đêm đối với ta đều chẳng khác gì một cơn ác mộng không hồi kết. Nếu đời người là một cơn ác mộng, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Ngày qua ngày, ta ngồi trước lồng giam của nàng, nhìn nàng ấy gào thét với ta. Ta thậm chí chẳng thể để mắt đến Thâm Nhi, thằng bé càng ngày càng trầm lặng, luyện đao một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình.
Hạ nhân bẩm báo lại chuyện ma quái trong phủ, thỉnh thoảng trên nền tuyết sẽ xuất hiện dấu chân dính máu của trẻ con. Tất cả mọi người đoán rằng liệu có phải là Diệu Dung trở về hay không. Nửa đêm ta rời giường, đi tìm dấu chân máu mà bọn họ nói nhưng chẳng thấy được gì. Diệu Dung đang trách ta sao? Trách ta đã không bảo vệ con bé cho thật tốt. Ta ngẩn người, cả một đêm đứng trong gió sương.
Người hầu của cha lại tới, lại thúc ép ta giết Lệnh Khương. Ta cầm đao, giết gã hầu ấy rồi sai người đưa đầu gã… tặng cho biệt nghiệp.
Đã đến lúc phải chấm dứt mọi chuyện, ta nghĩ.
Vì thế ta nhốt Lệnh Khương vào căn hầm của tổ tiên, sắp xếp hành trang rồi sai người chuẩn bị ngựa, dẫn theo Thâm Nhi xuất phát đến núi Bão Trần.
“Đại Tông sư, cứu chúng ta với.” Trán ta áp xuống nền gạch lạnh như băng, cầu xin sự khoan thứ của đại Tông sư, “Ta sẵn sàng gánh chịu mọi lỗi lầm, xin Đại Tông sư từ bi, cứu giúp Lệnh Khương và Thâm Nhi với.”
Ông lão râu tóc bạc phơ im lặng thật lâu, ta như thể đã đợi cả vạn năm, cuối cùng chờ được tiếng thở dài của người.
“Ngươi không gánh được.”
Ta như bị biển cả lặng lẽ nhấn chìm, lạnh buốt cả người.
“Con quỷ kia đến từ Mã Tang Tây Nan Đà, có mối thâm thù lớn với núi Bão Trần và tổ tiên của ngươi. Năm đó chuyện xảy ra khẩn cấp, dưới tình thế cấp bách, Quyết Minh đành phải đặt quan tài đen ở nhà Mục gia các ngươi. Đáng lẽ các ngươi phải giữ đúng lời hứa, canh giữ bí tàng, nhưng các ngươi lại để nó thoát ra khỏi quan tài.” Vô Độ thở dài, “Thuật pháp của nó là ‘Ôn Dịch’, khi thi thuật sẽ phóng ra vô số ‘máu bẩn’, dính vào người là toàn thân thối rữa, xương cốt tan chảy, nhưng lại không chết được, có thể kéo dài hơi tàn hơn mười năm. Thời gian sống sót lâu nhất mà ta từng chứng kiến lên tới hai mươi năm ròng rã. Nó không bám vào thân xác mà chỉ ký khế ước với vợ ngươi. Bởi vì khi đó vợ ngươi sẽ không chết, thân thể sẽ không hư thối, nó có thể tương liên với trần thế thông qua chú khế của thuật Câu Quỷ Triệu Linh. Điều đáng mừng duy nhất đó là tính mạng của vợ ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.”
Ta cắn răng hỏi: “Đại Tông sư, trở thành một cái xác không hồn bị ác quỷ thao túng thì có gì khác với việc đã chết?“
“Ngươi tới quá muộn rồi, nhóc con. Tuổi thọ của ta sắp tận, công pháp cũng suy yếu, không còn sức để chống lại con quỷ đạo hạnh ba trăm năm nữa rồi. Công pháp của Quyết Minh đã bị ta phong ấn một nửa, năm đó còn liều cả nửa cái mạng, huống chi là hôm nay?’ Vô Độ đỡ thằng bé đứng dậy, ‘Đi đi, đi hỏi Quyết Minh xem có bằng lòng nhận Thâm nhi làm đồ đệ hay không. Bằng cách này, ít nhất ngươi cũng có thể giữ được cốt nhục của ngươi. Nếu Quyết Minh không muốn thì lại dẫn thằng bé đến chỗ ta.”
Trưởng lão Quyết Minh khước từ lời thỉnh cầu của ta, Đại Tông sư đã xăm hình xăm Ác Sát lên người Thâm Nhi. Có hình xăm này thì chỉ cần không nói, không thi pháp, lũ quỷ sẽ lầm tưởng thằng bé là đồng loại của chúng. Chúng ta bái biệt Đại Tông sư rồi rời khỏi núi Bão Trần.
Ngay đến cả Đại Tông sư đương thời duy nhất cũng không làm gì được, thì còn ai có thể thu phục được con quỷ đến từ Tây Nan Đà kia? Đại Tông sư nói rằng nó có mối thâm thù với núi Bão Trần và tổ tiên của ta, rốt cuộc là thù hận cỡ nào khiến nó muốn ta phải tan cửa nát nhà, vợ con ly tán? Cõi lòng đau đớn, nhìn con sông xa xa dưới đường núi, ta lại nảy sinh suy nghĩ muốn gieo mình xuống nước tự tử.
Thâm Nhi kéo tay ta, cúi đầu hét lên: “Cha ơi…”
Ta giật mình, ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? Thâm Nhi mới mười hai tuổi, Lệnh Khương còn chờ ta đến cứu, sao ta có thể chết được?
Ngựa phi thật nhanh, vừa mới về đến cổng thành thì lập tức có đệ tử trong nhà cuống quít chạy đến báo: “Chủ quân, không hay rồi! Lão gia chủ phái người mở hầm, vốn là muốn…” gã nuốt nước miếng, nói tiếp ‘vốn là muốn ban tử cho phu nhân, nhưng mà phu nhân…“
“Nói cho hẳn hoi!” Khóe mắt ta như muốn nứt ra đến nơi.
“Nhưng mà phu nhân đã chạy thoát khỏi hầm rồi, bây giờ đang đại khai sát giới! Bà ấy tạo ra rất nhiều thứ gì đó giống như bùn vậy, định biến chúng đệ tử thành quái vật hết.” Gã gào khóc, “Chủ quân, ngài mau mau đến nhìn đi!”
Lời gã còn chưa nói hết, từ xa xa ta đã nghe thấy những tiếng than khóc xé lòng.
Thuật pháp Ôn Dịch, chí cấu tắc tịnh, diệt đạo tắc sinh[1]. Đại Tông sư đã nói với ta rằng ác quỷ Tây Nan Đà có ba trăm năm đạo hạnh, nếu tạo thành quỷ vực thì sẽ không kẻ nào có thể chạy thoát. Ta nhìn về phía xa, máu bẩn dày đặc nuốt chửng thành lầu cùng đất đai của Mục Gia Bảo, mọi người bỏ chạy tán loạn, khản tiếng khóc than. Có người vươn tay với lấy sư huynh đệ, nhưng lại bị đồng môn đã thối rữa biến dạng kéo vào trong máu bẩn. Ta biết thời khắc cuối cùng đã đến, người vợ của ta bị ác quỷ quấn lấy, con gái của ta lang thang một mình ở Mục Gia Bảo trong đêm tối. Ta đã hứa với Lệnh Khương rằng sẽ cùng nàng đối mặt, nói với Diệu Dung rằng cha sẽ mãi bảo vệ con. Ta là một người chồng, một người cha, và là chỗ dựa duy nhất của họ, ta sẽ không thất hứa.
[1] Chí cấu tắc tịnh, diệt đạo tắc sinh: Y nôm na là ‘Ôn Dịch’ tới nơi dơ bẩn ắt sẽ ‘tịnh’(tức là không gây nên chuyện), còn tới nơi Đạo bị diệt ắt sẽ sinh sôi, phát triển.
Ta xoa đầu Thâm Nhi một lần cuối cùng, thằng bé nhìn ta, đôi mắt mở to lẳng lặng rơi lệ.
“Hãy nhớ, sống sót… thay cho mẹ con và em, và thay cả cha nữa.”
Ta đẩy Thâm Nhi ra khỏi cổng của Mục gia, sai người đập vỡ thiên cân áp. Cổng sắt nặng nề từ từ hạ xuống, ta và Thâm Nhi cách nhau một cánh cửa, cũng là cách một lạch trời phân định sự sống và cái chết. Thằng bé khóc lóc hét lên ‘Cha ơi’, ta quyết tâm quay người, đi đến đạo môn khắp bốn phía đông tây nam bắc, phá vỡ tất cả thiên cân áp, cổng sắt và những bước tường đá nặng nề phong tỏa Mục Gia Bảo, đống máu bẩn sẽ không thể chảy ra rồi tác oai tác quái ngoài kia được.
Tiếng than khóc dần dần biến mất, phía chân trời chìm trong đêm tối, Mục Gia Bảo sa vào sự tĩnh lặng hoang vắng. Cái chết đã bao trùm lên cả thành lũy, ta dẫn theo nhóm tử đệ còn may mắn sống sót, che mặt, buộc chặt ống tay áo và quần lại rồi bò đi trong con đường chật hẹp, dùng đoản kiếm khắc thanh tâm quyết lên trên vách tường. Ta biết sẽ chẳng có hiệu quả gì mấy, nhưng vẫn mong chờ ngày Lệnh Khương hồi phục. Nàng truy đuổi chúng ta, như một quỷ hồn lang thang hát khúc ca dao. Ta dập đầu quỳ lạy trong bóng tối, cầu xin trời xanh rủ lòng thương xót, tổ tiên phù hộ.
Các đệ tử theo ta càng ngày càng ít, mỗi ngày đều có người trở thành một phần của máu bẩn. Quái vật không xương lang thang khắp nơi, tìm kiếm mùi hương và dấu vết của ta. Ta cũng không sợ, sớm muộn gì ta cũng sẽ biến thành một trong số chúng. Ta chỉ mong rằng trước lúc đó, thì thắp thêm một chiếc đèn, khắc thêm một đạo phù. Có lẽ chỉ có như vậy, Lệnh Khương mới có thêm một tia hy vọng thức tỉnh.
Năm thứ hai ở đây, các đệ tử đều đã ra đi, ăn dầm nằm dề ở chốn quỷ vực này rốt cuộc chỉ còn lại một mình ta. Ánh đèn từ đèn trường minh rọi sáng căn hầm của tổ tiên, mỗi một ngọn đèn đều là lời cầu nguyện tha thiết của ta. Ngón tay ngày càng yếu dần, ta vén ống tay áo ra và làn da đã đỏ như máu.
Ngày hôm qua đi ra ngoài, ta không cẩn thận bị máu bẩn dính vào, ý thức ngày càng mơ hồ, ta cảm nhận được rõ ràng xương của mình đang tan ra từng chút, nội tạng thì như mấy cái túi treo ở ngực và bụng, khuôn mặt cũng trở nên mềm xốp chẳng khác gì mấy món điểm tâm của Diệu Dung. Ta chạm vào mặt mình, đầu ngón tay chọc xuống thành một cái hõm sâu, ta nghĩ ta bây giờ chắc hẳn phải xấu lắm.
Ta còn nhớ rõ tân hôn năm đó, Lệnh Khương khứ hoa khước phiến[2], chắp tay trước nến hoa: “Một, cầu cho mái ấm bình yên. Hai, mong cho thân thể mạnh khỏe. Ba, ước cho an khang thịnh vượng, sum họp vui vầy.“
[2] Khứ hoa khước phiến: Một trong những tập tục cưới xin của Trung Quốc thời xưa. ‘Khứ’ là gạt bỏ; ‘hoa’ là bông hoa, ám chỉ lớp trang điểm trên mặt tân nương. ‘Khứ hoa’ nghĩa là tẩy trang. Sau khi tân nương tẩy trang sẽ dùng quạt để che đi vẻ đẹp của mình. Sau đó, Tân lang phải ngâm thơ để tân nương kéo chiếc quạt đó xuống.
Lệnh Khương, Lệnh Khương, ta thầm gọi tên nàng, ít nhiều cũng có thể khiến ta tỉnh táo hơn đôi chút. Đừng sợ hãi, đừng tuyệt vọng, dù ta có biến thành quái vật không xương, ta cũng sẽ ở bên nàng. Chúng ta là người một nhà, mãi mãi ở bên nhau.
‘Vầng trăng khuyết, gió lặng yên,
Thâm Nhi, Thâm Nhi nhắm mắt nào…’
Là Lệnh Khương. Ta nghe thấy tiếng hát của nàng, nàng ấy đến rồi.
Mục Kinh Huyền tuyệt bút.
Mẹ nó, thế này thì thê thảm quá, Bách Lý Quyết Minh hoảng sợ không thôi. Quay đầu lại nhìn, Mục Kinh Huyền vẫn đang đập tường ở đó, lúc trước còn thấy buồn cười, giờ chỉ thấy ông ta sao mà đáng thương quá. Đúng là một người tốt, biến thành cái dạng này rồi mà cũng không làm hại ai, chỉ một lòng một dạ đập tường.
“Bây giờ thì chân tướng đã rõ,” Sư Ngô Niệm gập quyển ghi chép lại rồi nói, “Mục Bình Vu đã mở quan tài đen ra rồi lũ quỷ chiếm lấy Mục Gia Bảo. Ký chủ ban đầu mà con ác quỷ kia chọn là Mục Tri Thâm, Mục phu nhân tự nguyện hiến thân xác mình và ác quỷ cư ngụ trong thân thể của Mục phu nhân. Con quỷ này thật sự rất mưu mô, để giữ cho thân thể không bị thối rữa mà từ bỏ việc chiếm xác, thay vào đó là dùng chú khế trói buộc Mục phu nhân. Vốn dĩ nếu Mục phu nhân có ý chí kiên định, cõi lòng sáng như gương thì ác quỷ sẽ không có cơ hội lợi dụng. Thế nhưng Mục Bình Vu lại quyết tâm muốn giết Mục phu nhân, không ngần ngại bày trò hãm hại Mục phu nhân nổi điên, ép Mục tông chủ giết vợ. Một bước đã sai lại thêm sai, Mục Diệu Dung chết thảm, còn Mục Gia Bảo xảy ra biến cố kinh hoàng. Mục Bình Vu vì muốn che đậy tội ác mà mình gây ra đã tung tin đồn con mình tẩu hỏa nhập ma đến nỗi giết vợ, hóa thành lệ quỷ rồi chiếm cứ Mục Gia Bảo.” Sư Ngô Niệm buông một tiếng thở dãi, “Đáng thương cho tiểu lang quân Mục Tri Thâm, đến nay vẫn chưa hay biết sự thật, còn tưởng rằng mẹ mình bị tẩu hỏa nhập ma.”
Bách Lý Quyết Minh cũng thở dài, “Cất quyển ghi chép đi, đợi khi nào tìm được Mục Tri Thâm thì cho hắn xem, còn đâu tự hắn quyết định.” Y hỏi tiếp, “Con trai, thuật Câu Quỷ Triệu Linh là ngươi học từ đâu vậy?”
Sư Ngô Niệm chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
“Quỷ hầu dưới trướng của ngươi mặc dù không hung ác bằng ác quỷ ở Mục Gia Bảo, nhưng suy cho cùng thì vẫn đều là âm hồn, không thể giữ bên mình quá lâu. Một hai con thì chẳng sao, nhưng ngươi lại giữ một phát hơn mười con, thật sự ta chưa thấy người nào như ngươi.” Bách Lý Quyết Minh nói, “Thằng nào ngoài kia muốn chết ta đây mặc xác, nhưng ngươi là con nuôi của ta nên mới lắm miệng khuyên ngươi mấy câu.”
“Phiền cha nuôi lo lắng cho con rồi, quỷ của con khác với Ác Sát con giữ bên mình, bọn chúng cùng con lớn lên nên cha nuôi không cần phải lo lắng đâu.” Sư Ngô Niệm hất cằm về phía Mục Kinh Huyền, “Làm sao bây giờ, tóm lấy ông ta ư?”
Nhãi con này nom dễ gần mà cái tính thì bướng thật, không thèm nghe người khác nói, Bách Lý Quyết Minh cũng chả quan tâm hơn nữa, đứng lên nói: “Đương nhiên phải tóm, ngươi trái ta phải, lên!”
Bách Lý Quyết Minh lấy dây tơ hồng từ trong túi ra, khom lưng lặng lẽ tới gần Mục kinh Huyền, cách tầm ba thước thì nhảy về phía trước, dây tơ hồng quấn vào cổ hắn, kéo mạnh về phía sau. Mục Kinh Huyền quay mặt lại, rốt cuộc Bách Lý Quyết Minh cũng nhìn rõ được bộ dáng hiện tại của hắn. Ngũ quan nom như bị gạch đá đập vào, nện lung tung trên mặt, cả khuôn mặt chẳng khác gì bị khuấy lên thành một cái vòng xoáy. Không chỉ có thế, hắn còn cố hết sức vươn cái lưỡi ra với đến mặt của Bách Lý Quyết Minh.
“Ông lớn ơi, ngươi làm cái gì thế, ta có phải vợ ngươi đâu!” Bách Lý Quyết Minh tát cho hắn một phát.
Tơ hồng vụt về phía trước, Sư Ngô Niệm bắt được đầu tơ rồi kéo lại, Mục Kinh Huyền bị lôi ngửa ra sau. Hai người chạy quấn quanh cột, Mục Kinh Huyền bị hãm chết ở giữa. Không cần mở miệng, Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm vẫn phối hợp hết sức ăn ý. Rất nhanh sau đó, Mục Kinh Huyền bị tơ hồng trói gô lại, cột thành cái bánh chưng.
“Nể tình ngươi thảm đến như thế rồi, nên ta sẽ không nói ngươi xấu vậy.” Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm trước mặt hắn, từ trong lòng ngực lôi ra một bức tranh cuộn, “Nói như thế nào nhỉ, nhà mấy người thành ra thế này thì ta cũng phải chịu trách nhiệm. Hay là vầy đi, ta gả đồ đệ cho thằng con của ngươi, xí xóa ân oán hai nhà chúng ta, thế nào?”
Y kéo cuộn tranh ra, trên bức tranh là một người thiếu nữ duyên dáng. Thiếu nữ mặc thâm y quần cư, đôi mắt yêu kiều thong dong ngoái nhìn về phương xa, ánh nhìn chờ mong tỏa sáng, sóng mắt dịu dàng hơn cả làn nước thu hay cảnh xuân sắc.
Bách Lý Quyết Minh nhìn đến bức tranh này, trong lòng cũng dịu lại, “Nhìn xem, đây là đồ đệ của ta, Tạ Tầm Vi, đệ nhất mỹ nhân Giang Tả. Lúc con bé mới đến núi Bão Trần ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, lúc ấy mới có sáu tuổi, trông như cọng giá đỗ vậy, ai mà biết được qua mấy năm lại trổ mã thành tiên nữ đâu. Bức tranh này vốn là mang theo cho con trai ngươi xem, để hắn ấn dấu tay đồng ý đính hôn mối hôn sự này, nếu không thì sẽ l0t sạch hắn treo lên cửa nhà ngươi. Đúng lúc cho ngươi ngó cái xem con dâu tương lai nom thế nào.”
Sư Ngô Niệm: “…”
Mục Kinh Huyền duỗi cái cổ về phía Bách Lý Quyết Minh, rống lên ô ô.
Bách Lý Quyết Minh đẩy hắn trở về, nói: “Con của ngươi ban đầu là làm mối thông gia với Dụ gia, mà con bé Dụ gia lại muốn theo đạo Vô Tình, không có duyên phận với con ngươi rồi. Tạ Tầm Vi nhà ta thì chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ai nhìn mà không khen là tiên nữ giáng trần, gả cho con của ngươi, các ngươi lại chả mừng quá. Nếu ngươi không đồng ý mối hôn sự này thì cứ nói thẳng với ta, ta là người luôn biết thấu tình đạt lý, sẽ không bắt ép ngươi cái gì đâu. Còn nếu mà đồng ý thì không cần nói nhiều, ‘ô ô’ hai tiếng là được.”
Mục Kinh Huyền: “Ô ô.”
“Được!” Bách Lý Quyết Minh vỗ mạnh vào vai hắn, “Sau này chúng ta chính là thông gia rồi! Ta còn có việc nên không hàn huyên với ngươi nữa, tương lai ta sẽ dẫn hai đứa chúng nó đến khấu đầu trước mộ của ngươi.”
Một hai phải gả hắn đi, để sau này lấy Mục Quan Quan cho dễ sao? Sư Ngô Niệm lạnh lẽo nhìn Bách Lý Quyết Minh đang ba hoa chích chòe, lẳng lặng thả Bách Lý Tiểu Kỉ ra. Con gà con nhác thấy Bách Lý Quyết Minh, quả nhiên xù hết cả lông lên, nhìn qua nom chẳng khác gì quả bóng gai. Nó vỗ vỗ cánh mổ lên mặt Bách Lý Quyết Minh, y không kịp phản ứng, thế là bị mổ ngay chính diện. Mục Kinh Huyền bị chân của hắn đá một phát, xiêu vẹo ngã vào người Bách Lý Quyết Minh. Gã quái vật này cũng hăng hái lắm, uốn mình như con sâu bướm rồi thè cái đầu lưỡi ra với với y. Bách Lý Quyết Minh cuống đến mức mồ hôi nhễ nhại, một tay cản Mục Kinh Huyền, một tay thì chắn Bách Lý Tiểu Kỉ, y hét lên: “Mau lôi chúng nó ra đi!”
“Cảm phiền cha nuôi chịu thiệt một lát nhé, con muốn lấy máu của Mục tông chủ.”
Hắn ta chậm rãi rạch ngón tay Mục Kinh Huyền rồi nhỏ từng giọt máu, sau đó mới kéo gã ra.
Bách Lý Quyết Minh chưa kịp hồi hồn, mặt toàn là mấy vết mổ đo đỏ của con gà con, trên đầu còn có mấy sợi lông vàng. Y cả giận: “Nào về sẽ vặt sạch lông con gà điên này, cho nó tr4n truồng chạy trên chợ, này thì con gà không biết xấu hổ!”
Sư Ngô Niệm mím môi cười, rất là tri kỷ nhặt mấy sợi lông vũ trên đầu cho y, rồi kéo y quay lại chỗ quỷ canh cửa trừ tà, nhỏ giọt máu vào cái miệng lớn của nó. Mới chỉ chạm vào răng mà tất cả cổn lôi phù đã ngưng chuyển động, chỉ nghe thấy một loạt tiếng lách cách vang lên trong vách tường, bánh răng chuyển động, miệng cống mở ra, cửa sắt nặng nề từ từ nâng lên.
Mùi gỗ mục nát phả thẳng vào mặt, ngọn lửa nơi lòng bàn tay bừng lên chiếu sáng bên trong âm u, đập vào tầm mắt là vô số tầng tầng lớp lớp hộp gỗ sắt xếp chồng lên nhau.
— — —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT