Ông lão tóc bạc trắng khép lại phi thiếp kim quang Bùi Chân gửi đến, khoanh tay nhìn về phía trước. Khe nứt trên mặt đất tối đen như mực vắt ngang giữa hai vách đá đỏ sẫm, xen kẽ những tảng đá gập ghềnh. Một bệ treo được xây dựng ở bên trên vết nứt đó, mà mấy thanh niên áo đen cùng với dân phu đang từ trên đó đi xuống.
Mấy người dân phu run rẩy vịn lan can nhìn xuống khe nứt khe nứt sâu không không thấy đáy bên dưới. Có một gã thấy thế thì đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn, suýt nữa đã ngã xuống. Một bàn tay mạnh mẽ kéo cổ áo gã lại, tên dân phu quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi với gương mặt lạnh lùng. Đôi mắt của hắn là một màu xám đậm hiếm thấy, giống như rỉ sắt trên vỏ đao, khi hắn nhìn chằm chằm người khác trông khá giống ánh mắt của đại bàng săn mồi.
"Đứng cho vững". Hắn thu tay lại, giơ hai ngón tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng nhạt, đồng thời, khóa Liên Tâm ở trước ngực hắn bắt đầu phát sáng lấp lánh. Hắn thấp giọng nói: "Tọa sư, chúng ta đi xuống."
Ở nơi xa, khóa Liên Tâm trong tay ông lão tóc bạc cũng cảm ứng mà phát sáng, đây là pháp khí có thể truyền tin ngàn dặm, hai cái ghép thành một đôi, trên người mỗi thanh niên và dân phu đều có, để bọn họ đưa tin về cho người cùng tông môn. Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: "Vạn sự kĩ càng, phải nhớ là không được đi vào sâu, mục đích của các ngươi là đi tìm gương đồng bát giác có lưu hình ảnh mà nhóm Dụ tông chủ để lại. Dựa theo bản ghi chép, nhóm Dụ tông chủ để lại cho chúng ta bốn chiếc gương đồng, nhưng sau khi bọn họ đặt chiếc thứ tư thì biến mất, vì vậy nơi cuối cùng rất nguy hiểm, các ngươi chỉ cần đi lấy ba cái đầu tiên. Sau khi đi vào khe nứt thì đi bộ về phía bắc khoảng một ngày, các ngươi sẽ tìm được chiếc gương đồng đầu tiên ở cuối vách đá".
"Đã rõ."
Lúc này, bệ treo đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm, đám đệ tử tông môn ngự kiếm lơ lửng phía trên khe nứt dõi mắt nhìn theo bóng dáng xa khuất của bọn họ.
"Thăm dò lại Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, chuyện này ngươi nên thương lượng kỹ với bọn ta trước khi đưa ra quyết định". Người áo đen bên cạnh ông lão cất tiếng, ông cũng là một người đã có tuổi, tướng mạo uy nghiêm, giọng nói như sấm rền vang vọng. "Nguyên nhân cái chết của Dụ Liên Hải vẫn chưa rõ ràng, việc tiến vào Quỷ Quốc lúc này quả là hung hiểm khó lường."
"Không còn kịp nữa rồi, lão Mục." Khương Nhược Hư thở dài, "Khe nứt trên mặt đất đã mở rộng hơn một thước[1], Quỷ Vực xuất hiện khắp nơi, thậm chí một nữ quỷ Côn Sơn đã chết được vài năm cũng có cách chấm dứt Quỷ Vực. Dụ Liên Hải đi ra từ Hoàng Tuyền Quỷ Vực và xuất hiện ở Dụ gia. Tất cả những dấu vết bất thường này đã xuất hiện khắp nơi từ lâu, sớm muộn gì tà ma cũng ập đến. Quỷ Vực lớn nhất thế gian này là Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, tiên môn bách gia đối với Quỷ Quốc như hổ rình mồi, thậm chí ngay cả những tông tộc nhỏ ít tiếng tăm cũng liên tục phát thiếp, lễ bái sơn môn. Nghe nói còn có người ra giá cao để mua tin tức về Quỷ Quốc, cho dù là truyền thuyết chưa kiểm chứng thì cũng sẽ trọng thưởng ngàn vàng. Ta phái người đi tra xét người kia, nhưng tất cả những đệ tử được cử đi đều không trở lại nữa, ta chỉ còn cách dùng linh lực còn sót lại trong khóa Liên Tâm để biết được tên của kẻ đó".
[1] Thước: Đơn vị đo, 1 thước = 0,33 cm
"Ồ? Còn có loại người hung hiểm như vậy?" Ông lão áo đen hỏi, "Tên là gì?".
"Nếu gọi là tên, thì không bằng nói là cách xưng hô thôi". Khương Nhược Hư đáp, "Bọn họ gọi hắn là "ông chủ", chiêu mộ một đám môn đồ liều mạng về dưới trướng hắn, thậm chí còn có quỷ nghe theo hiệu lệnh của hắn nữa. Một năm trước, quân chủ Lưu thị ở Huy Huyện bị giết, người ta treo đầu của hắn trên cánh cửa, đôi mắt hắn bị khoét rỗng, sáng sớm ngày hôm sau mới được người bán hàng rong dậy sớm bày quán phát hiện. Ba ngày sau, người kể chuyện trong quán trà ở Huy Huyện nhận được lá thư từ "ông chủ", trong đó còn có đôi mắt bị móc đi của Lưu quân chủ.
Một tháng trước, tòa kinh lâu cao vạn nhận[2] của Viên gia đứng sừng sững hai trăm năm đột nhiên bị hỏa hoạn không rõ lí do, tất cả kinh thư đồng loạt bị phá hủy, hơn hai mươi đệ tử bị thương nặng. Cùng ngày hôm đó, "ông chủ" đã chiếu cáo hắc bạch lưỡng đạo thừa nhận việc này do hắn gây nên."
[2] Nhận: đơn vị đo thời xưa, một nhận = 7 hoặc 8 thước.
"Hậu bối kiêu ngạo, quá mức to gan". Ông lão áo đen cả giận nói.
"Còn hơn thế nữa", Khương Nhược Hư híp mắt thở dài, "Có người tận mắt thấy hắn tự nhiên ra vào Quỷ Vực mà ác quỷ chiếm cứ như nơi không người vậy. Hắn là đồng bọn với lũ yêu ma quỷ quái. Chúng nó đang tuyên chiến với chúng ta, cảnh tỉnh rằng tiên môn đang dẫm vào vết xe đổ của Mục thị. Cho nên chúng ta nhất định phải đi trước một bước, tìm ra chân tướng Quỷ Quốc. Tương truyền rằng nơi đó mang ý nghĩa sâu xa của sinh tử, có lẽ chúng ta có thể tìm được biện pháp siêu độ những ác quỷ này. Mà nếu ngươi không đồng ý với quyết định của ta, cần gì buộc tôn tử vào chỗ mạo hiểm?"
Ông lão áo đen cười hơ hơ vài tiếng, đoạn nói: "Mục Tri Thâm quá trẻ tuổi, hắn cần nắm trong tay một vài công lao chiến tích mới có thể yên ổn ngồi vào vị trí quân chủ Mục gia. Ta cho phép ngươi để hắn mang theo một nhóm người vào Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, nhưng thời gian hắn tiến vào tuyệt đối không thể vượt quá ba ngày. Sau ba ngày này, ngươi nhất định phải đưa hắn trở ra."
"Không cần quá lo lắng, hắn chỉ đi trên đoạn đường Dụ Liên Hải và Tạ Sầm Quan đã thăm dò qua. Đến lúc đó sẽ có người thay Mục Tri Thâm vào sâu trong Quỷ Quốc." Khương Nhược Hư vuốt râu cười nhạt.
"Là ai?"
"Một thanh niên tên Tần Thu Minh, người có Thiên Tiên Hỏa Pháp độc nhất vô nhị." Khương Nhược Hư nói.
"Ta biết đứa nhỏ này." Ông lão áo đen gật đầu hiểu rõ, "Gần đây tiếng tăm của hắn rất vang dội, nghe nói hắn đánh bại nữ quỷ Côn Sơn, còn mơ ước tới Tạ Tầm Vi Tạ gia, hiệp ân báo đáp, ép Dụ gia từ hôn. Chuyện này ở Giang Tả đã ồn ào mấy ngày nay rồi. Quả thật hắn thấp kém nghèo hèn, không có vọng tộc để nương tựa, cho dù có mãi mãi mắc kẹt ở Quỷ Quốc cũng chẳng ai để tâm. Chỉ cần hắn truyền lại tin tức của Quỷ Quốc, chuyến đi trở lại khe nứt lần này sẽ có giá trị. Chẳng qua, kẻ này bướng bỉnh, sao ngươi chắc chắn hắn sẽ ngoan ngoãn dấn thân vào chỗ hiểm nguy?"
Khương Nhược Hư mỉm cười, "Tầm Vi mắc bệnh lạ, ngủ say không thể tỉnh dậy. Hoàng Tuyền Quỷ Quốc là nơi khó lường, tương truyền có vô số tiên dược, cũng có phương pháp khiến người ta cải tử hoàn sinh".
"Thì ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Ông lão áo đen lắc đầu thở dài, "Tiếc thay cho một đứa nhóc có thiên phú, dù có Thiên Tiên Hỏa Pháp cũng đã chắc gì sống sót từ chốn đó trở về? Ngay cả Dụ Liên Hải hay Tạ Sầm Quan đều là những nhân vật máu mặt nhưng rồi cũng phải chịu chết trong đó thôi".
"Giờ mà nói ra lời này thì hơi sớm, ta thật sự cảm thấy đứa nhóc kia sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta." Khương Nhược Hư nhìn vết nứt trên mặt đất, ánh mắt sâu xa, "Cứ chờ mà xem".
—–
Đi thuyền qua sông Lan Giang đầy sóng gió, tới Du Châu thì đổi xe ngựa đi về hướng núi. Đất phương Nam vào giữa hạ thỉnh thoảng lại có giông tố, trong núi sương mù mờ mịt, ẩm ướt cả áo choàng, lúc cởi ra gần như có thể vắt được nước nhỏ tí tách. Suốt cả quãng đường, Tạ Tầm Vi vẫn chưa hề tỉnh lại, Bách Lý Quyết Minh vô cùng sốt ruột, ngày nào cũng cau mày nhăn nhó. Tuy rằng y hiểu chút y thuật, nhưng không thể đối phó với loại bệnh khó chữa này, chỉ đành hy vọng vào tông môn.
Mây mù dần tan đi, phía xa là núi non xanh biếc mênh mông mờ ảo, vô vàn nhà cửa mái đền xen kẽ không dứt. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chuông mơ hồ văng vẳng, theo tơ bông rải rác hòa vào hoàng hôn phủ khắp. Bùi Chân nói, nơi đó chính là tông môn. Xe ngựa đi lên thang Phi Tiên, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy mới mẻ, đứng ở bên cạnh nghiêng đầu ngó xuống. Thang Phi Tiên thật ra chỉ là tảng đá lớn được san cho bằng phẳng, bên trên khắc đầy phù chú vàng rực, có thể lơ lửng giữa không trung. Tảng đá chậm rãi di chuyển, từ từ bay lên, mang mọi người lên trên núi. Trên đường đi thay qua hai cái thang Phi Tiên như vậy, xuyên qua lớp sương mù, rốt cục cũng tới được tông môn.
Vào sơn môn, men theo con đường ngoằn ngoèo, đệ tử tông môn đều dừng chân lại nhìn bọn họ chằm chằm. Bách Lý Quyết Minh buông rèm, vỗ vỗ Bùi Chân nói: " Quy củ của tiên môn các ngươi bây giờ không tệ, biết bổn đại gia muốn tới, ai nấy cũng chú ý hành lễ". Y rất đắc ý, khoanh tay đánh giá khắp nơi, "Chỉ tiếc ông đây tới để tìm người trị bệnh, không thì đã bày cho các ngươi mấy chiêu rồi".
Bùi Chân bất đắc dĩ mà cười, "Chỉ sợ là... không phải như vậy".
Một tờ giấy vàng theo gió bay đến đập thẳng vào mặt Bách Lý Quyết Minh. Y đưa tay bắt lấy, trên đó vẽ chân dung một thanh niên tuấn tú, chiếm trọn nửa tờ, trên trán viết một vài kí tự lớn bằng chu sa — treo thưởng: "Tiên môn đệ nhất khốn nạn!" Bách Lý Quyết Minh cảm thấy ngạc nhiên, "Ồ, ai mà xui xẻo dữ vậy?"
Nhìn xuống, thấy ba chữ to to viết sát bên dưới "Tần Thu Minh".
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Rốt cuộc y cũng nhận ra, đó chính là mình.
Phía dưới còn tỉ mỉ viết lại giới tính quê quán, sinh thần bát tự, sự kiện trong cuộc đời y, theo đại tông môn đến phong ấn nữ quỷ Côn Sơn, rồi đến Dụ phủ cướp tân nương,... Từ từ, y cướp tân nương hồi nào? Bách Lý Quyết Minh không thể tin vào mắt mình. Cuối cùng, có chú thích bằng bút mực nhỏ với những dòng chữ viết tay khác nhau, được người đi ngang qua thêm vào —
"Nhãi ranh nghèo mạt rệp, còn dám tơ tưởng nữ thần của chúng ta, nhổ vào!"
"Giết hắn đi, cứu Tầm Vi muội muội ra khỏi bể khổ!"
"Tầm Vi là muội muội khác cha khác mẹ của mọi người, sao có thể ngồi nhìn tên khốn này cướp hôn?"
"Cái gì thế này?" Bách Lý Quyết Minh hãi hùng.
"Treo thưởng đó!" Không biết Viên đại bước ra từ chốn nào, khoác vai Bách Lý Quyết Minh cười nói, "Đoạn nữ quỷ Côn Sơn này là do ta viết, Tần đại ca, thấy ta viết về huynh thế nào, có phải là uy phong lẫm liệt lắm không. Vốn dĩ ta còn dùng hằng hà sa số từ ngữ để miêu tả vẻ ngoài tuấn mỹ vô song của huynh, đáng tiếc là bị đám người treo giải kia xóa mất rồi".
"Mẹ nó ngươi ở đâu ra vậy?" Bách Lý Quyết Minh gỡ tay Viên đại ra.
"Bọn ta đang học ở đây, nghe nói huynh muốn tới nên sáng sớm đã đợi ở đường núi." Viên nhị thò đầu ra từ nóc xe, "Tần đại ca, là huynh thiệt kìa, ta thiết nghĩ lần này huynh đến Dụ phủ nhất định là cửu tử nhất sinh, không ngờ thế mà huynh lại lừa được Tầm Vi muội muội ra thật." Hắn xoay mặt lại thấy Bùi Chân, lập tức nghiêm mặt lễ độ cung kính hô, "Tiên sinh vạn an".
"Việc học đã xong nhưng nghe nói ngươi chưa thuần thục kim pháp Viên thị, vẫn nên luyện tập chăm chỉ thì hơn." Bùi Chân nới với giọng ôn hòa.
"Dạ dạ dạ, tiên sinh yên tâm". Viên nhị cười hì hì, nháy mắt mấy cái với Bách Lý Quyết Minh, "Tầm Vi muội muội là tiên nữ trong mộng của mọi người, trước khi có huynh, Dụ lão đệ là người ngồi trên vị trí 'Tiên môn đệ nhất khốn nạn' này đó."
Dụ Phù Xuân rúc ở trong góc bi thương gật đầu như giã tỏi.
Viên nhị ở ngoài rèm nói: "Tần đại ca, bây giờ huynh chính là kẻ thù chung của toàn bộ tiên môn, còn bị căm ghét nhiều hơn ác quỷ nữa. Có điều huynh đệ chúng ta tin tưởng huynh, chắc chắn huynh có thể ôm được mỹ nhân về".
"Cái gì thế này!" Bách Lý Quyết Minh muốn gục ngã, y và Tầm Vi chỉ có tình thầy trò, nếu như nhiều hơn nữa thì cùng lắm chỉ là tình cha con, vậy mà bị đám người này bóp méo, nếu như khiến Bùi Chân thật sự hiểu lầm thì làm sao đây? Y vội vàng giải thích với Bùi Chân: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta với Tầm Vi trong sạch, không có gì hết á! Ta chỉ xem nàng như muội muội của mình."
Bùi Chân cười nhạt: "Không sao, ta không nghĩ nhiều về chuyện đó đâu".
Xe ngựa dừng lại, vén rèm lên xem thì đã thấy đến tiểu trúc[3] của Bùi Chân. Đồng tử đưa ghế đẩu đến, đỡ Bùi Chân xuống xe. Bách Lý Quyết Minh lập tức xoay người đi ra phía sau xe ngựa ôm Tầm Vi xuống. Vén rèm lên xem thì thấy Tạ Tầm Vi đang nhắm mắt dựa vào vách xe, còn Dụ Thính Thu khoanh tay ngồi ở một bên.
[3] Tiểu trúc: ngôi nhà nhỏ có rừng trúc và nước chảy róc rách.
"Tại sao ngươi lại theo tới đây?" Bách Lý Quyết Minh hoảng sợ.
"Tại sao ta lại không thể tới?" Dụ Thính Thu nhảy xuống xe, nhìn thoáng qua Bùi Chân đứng một bên, nói: "Ta lo lắng cho Tầm Vi muội muội, ngươi là một đại nam nhân, sao có thể chăm sóc nàng được? Ngươi đừng có mà cả ngày động tay động chân, phá hư thanh danh của nàng, để ta làm".
Quả thật là mặt trời mọc đằng Tây, nàng ta thế mà lại gọi Tầm Vi là muội muội. Bách Lý Quyết Minh hiểu rõ, nàng ta đang muốn giả bộ tỷ muội thâm tình trước mặt Bùi Chân, khiến Bùi Chân cảm thấy tâm địa nàng ta lương thiện. Mụ nội nó, Bùi Chân là nam nhân Bách Lý Quyết Minh nhìn trúng, nha đầu chết tiệt kia lại dám mơ tưởng cướp đi. Nhưng nàng nói đúng, bây giờ đã có nhiều người hiểu lầm quan hệ của y và Tầm Vi. Để tránh hiềm nghi, y đành miễn cường để nàng đỡ lấy Tầm Vi, sức lực của cô nương này cũng lớn thật, ôm Tầm Vi vững vàng đi thẳng đến sương phòng đã được sắp xếp trước.
Viên đại Viên nhị hỗ trợ mang hành lí, Bùi Chân mời mấy trưởng lão tông môn đến hội chẩn, từng người kiểm tra mắt lưỡi qua một lượt, nhưng đều cho rằng nàng mắc bệnh kì quái, nghe không ra, nhìn không thấy. Chỉ đành miễn cưỡng viết cho nàng vài phương thuốc bổ khí, có điều quan sát vài ngày cũng có hiệu quả. Bách Lý Quyết Minh ngồi ở bên giường, lấy khăn giúp nàng lau mặt lau tay. Đứa bé gầy yếu trên giường có khuôn mặt tái nhợt, đã không còn nét mặt vui tươi rực rỡ ngày nào, giống như một con búp bê tinh xảo. Y khổ sở trong lòng, đau đớn tràn ngập trái tim.
Sao lại hôn mê bất tỉnh như thế? Bách Lý Quyết Minh không thể hiểu nổi, rõ ràng là ngày đầu tiên vẫn còn tốt, tại sao ngày hôm sau lại không tỉnh dậy được? Y bi thương cầm tay Tạ Tầm Vi, mọi người im lặng nhìn, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.
Dụ Thính Thu ấp úng mở miệng: " Họ Tần, ngươi nghĩ thoáng một chút. Khương thiên sư còn chưa đến xem, chờ ngài ấy hết bận, nhất định có thể tìm ra biện pháp cứu Tạ Tầm Vi".
Bách Lý Quyết Minh không đáp, đôi mắt ngày thường ngang tàng giờ trở nên u ám. Tất cả mọi người thở dài, vẻ mặt chán nản vô cùng. Ở lại cũng vô dụng, họ đành lục tục ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Bách Lý Quyết Minh, Bùi Chân và Tạ Tầm Vi đang bất tỉnh.
"Thiếu hiệp không nghỉ ngơi sao?" Bùi Chân hỏi.
Bách Lý Quyết Minh không quay đầu lại, thản nhiên đáp: "Các ngươi đi ăn đi, ta ngồi ở đây".
"Thiếu hiệp phải chăm sóc mình thật tốt" Bùi Chân ngồi xuống bên cạnh y.
Thần sắc Bách Lý Quyết Minh u ám, y lắc đầu, y đã chết từ lâu rồi, còn cần chăm sóc làm gì? Cùng lắm thối rữa thì thành nước bùn thôi.
Người bên cạnh trầm mặc trong chốc lát, đoạn nói: "Theo tại hạ được biết, thiếu hiệp và Tầm Vi cô nương lần đầu gặp nhau là ở Côn Sơn, tính tới bây giờ còn chưa đến nửa tháng. Mới vừa rồi thiếu hiệp còn nói đối với Tầm Vi cô nương không phải tình yêu nam nữ..." Hắn nhìn sang, trong đôi mắt tinh tường dường như có tia sáng lấp lánh, "Nàng đối với thiếu hiệp thật sự quan trọng vậy sao?".
"Nàng rất quan trọng. Ngươi không hiểu được đâu" Bách Lý Quyết Minh dùng hai tay đỡ trán, chua xót nói, "Chỉ khi ở cạnh Tầm Vi, ta mới có thể cảm nhận được một chút sức sống".
Y nhớ tới lúc Tầm Vi trước mặt y ê a đọc thuộc kinh thư, đứng tấn, ngồi thiền, luyện đao, y nhớ tới những lúc dạy nàng hoả pháp, nha đầu kia ngốc nghếch, mãi cũng không học được, hơn nửa tháng cũng không phun ra nổi một đốm lửa nhỏ xíu. Vô Độ nói ngũ hành của nàng không thuộc hệ hỏa, nên truyền thụ nàng tuyệt kỹ Tạ gia. Y không còn cách nào, đành cầm phong phổ[4] của Tạ gia rồi học theo, sau đó dạy lại cho nàng. Cứ như vậy, y nhìn nàng từ hồi còn lắp bắp niệm kinh đến lúc đọc thuộc nằm lòng, nhìn đầu ngón tay nàng tỉ mỉ tạo nên luồng gió, rồi lại thấy luồng gió lạnh thấu xương đó thành hình xung quanh người nàng. Y nhìn nàng dần trưởng thành từng chút một, từ cái đầu củ cải nhỏ trở thành cô nương cao dong dỏng, cao đến nỗi đứng giữa đám đàn ông y vẫn nhận ra ngay được.
[6] Phong phổ: sách tuyệt kỹ của riêng một dòng tộc nào đó.
Y nhớ lại, khỏe miệng nhếch lên mỉm cười, lộ ra sự dịu dàng hiếm có. Theo Tầm Vi từ khi sáu tuổi đến mười bốn tuổi, y nhìn nàng lớn lên từng ngày, giống như chính bản thân mình được sống một lần nữa. Y trở lại sau tám năm phong ấn, nàng đã hai mươi hai tuổi, cuộc sống trôi qua thật nhanh, đồ đệ nhỏ của y đã trở thành một cô nương có thể thành gia lập thất.
Bùi Chân nhìn nụ cười trên môi y, ánh mắt dần tối sầm lại.
"Nếu Tầm Vi cô nương trở thành bộ dạng huynh không thể nhận ra" hắn nói, "Huynh có thất vọng không?".
"Còn cách nào khác sao?" Bách Lý Quyết Minh xoa giữa mày, "Lúc trước ta cảm thấy.... khụ khụ, nghe nói lúc bé nha đầu này rất thông minh, ai cũng khen nàng nhạy bén thanh tú, tương lai có thể trở thành đại tông sư, cũng là một tu sĩ cực kì xuất sắc, nhưng đâu có ngờ khi lớn lên nàng lại biến thành cái bộ dạng bùn nhão không đắp nổi tường đáng sợ này. Đi đường thì trẹo chân, gặp nữ quỷ hận không thể chui xuống đất trốn. Thôi, ta không trông mong gì nữa cả, chỉ cần nàng khỏe mạnh, bình an là tốt rồi".
"Thiếu hiệp tốt với Tầm Vi cô nương tốt quá." Bùi Chân lẳng lặng nhìn y.
"Cái này đương nhiên, tình cảm của ta dành cho nàng giống như..." Bách Lý Quyết Minh cắn đầu lưỡi, nói, "Muội muội."
Bùi Chân cụp mi cười nhạt, trầm mặc không nói lời nào. Xung quanh họ chìm vào im lặng, hai người yên tĩnh ngồi đó, giống như những lão bằng hữu đã kinh qua rất nhiều rất nhiều năm. Giờ khắc này Bách Lý Quyết Minh bỗng nhiên cảm thấy nam nhân này rất giống Tầm Vi, hắn rất thích cười, đối với mọi người đều có dáng vẻ ôn hòa gần gũi, nhưng mỗi khi im lặng, dường như hắn cách xa người khác ngàn dặm, mặc dù vươn tay, cũng không thể bắt được góc áo của hắn.
"Đột nhiên ta nghĩ ra một cách." Hắn nói.
"Hả?" Bách Lý Quyết Minh sửng sốt.
"Biện pháp giúp Tầm Vi cô nương tỉnh lại." Bùi Chân nói, "Ta bỗng nhiên nhớ ra trong nhà kho còn có một cây linh chi vạn năm, linh chi là phương thuốc thần kỳ, với bạch truật, phục linh, cam thảo nướng sắc cho Tầm Vi cô nương uống, nhất định có thể mang lại hiệu quả nhanh chóng".
*Bạch truật, phục linh, cam thảo nướng: Các vị thuốc Đông y.
Làm gì có thuốc nào thần kỳ nào như vậy? Bách Lý Quyết Minh nửa tin nửa ngờ, "Thật à?".
"Đương nhiên," Bùi Chân nghiêng đầu cười, "Thiếu hiệp phải tin ta. Chẳng qua linh chi chỉ có một cây, ta phải vào núi đào thêm một ít, ngày mai lập tức bảo đồng tử đi sắc thuốc".
"Ta đi cùng ngươi." Bách Lý Quyết Minh xung phong nhận việc.
"Không cần, ta quen thuộc Thiên Đô Sơn, thiếu hiệp vẫn nên ở lại với Tầm Vi cô nương thì hơn. Nếu nàng tỉnh lại, tất nhiên rất muốn nhìn thấy thiếu hiệp".
"Cái này... Được rồi" Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu.
Không biết tiểu tử này dựa vào ghi chép gì, linh chi vạn năm... Thật sự có hiệu quả sao? Bách Lý Quyết Minh vẫn không tin tưởng lắm.
"Đêm đã khuya, thiếu hiệp nghỉ ngơi sớm đi." Bùi Chân rũ mắt chấp tay thi lễ, quay người sải bước về hướng viện.
Bách Lý Quyết Minh nhìn theo hắn đi ra khỏi phòng, hắn là một nam nhân cực kì ôn hòa nhã nhặn, lúc đi đường tay áo phất phơ bay lên, hắn rất thích mặc áo choàng trắng, tựa như ngay sau đó sẽ lập tức dẫm lên Vân Đăng Tiên lướt đi. Lúc hắn bước qua cánh cửa, Bách Lý Quyết Minh gọi hắn lại, chắp tay thi lễ từ đằng xa rồi nói: "Chỉ cần tiên sinh chữa khỏi cho Tầm Vi, tại hạ sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của tiên sinh".
Hắn ngoái đầu nhìn lại, sóng mắt chuyển động mỹ lệ động lòng người.
"Lời nói của thiếu hiệp, ta nhớ kỹ".
—
Tác giả có lời muốn nói: Hữu cầu tất ứng, tất nhiên là loại cầu hoan kia. Hắc hắc hắc. (。ò ∀ ó。)
Bách Lý Quyết Minh:??? (Cúc hoa chợt lạnh)
P/s: Tui thật sự định viết thêm phần cuối gì gì đó, nhưng tui không đủ khả năng, vì vậy quên nó đi thôi. Gần đây, tui lại muốn mua thêm mỹ phẩm, nhưng chợt nhớ đến chai mỹ phẩm chỉ dùng một phần năm thì hết hạn, đành chầm chậm chế ngự hai bàn tay lúc nào cũng mua mua đầy ắp tội ác của mình lại. A (x_x;)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT