Bùi Chân ho nhẹ mấy tiếng, hai người im lặng, đồng thời nhìn về phía hắn. Hắn đi đến cửa đường hầm, gật đầu với Tạ Sầm Quan, “Tạ tông chủ, cảm phiền dời bước nói vài câu.” Sau đó nhìn sang Bách Lý Quyết Minh, “Tiền bối không được nghe lén đó.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Thằng nhóc này tạo phản rồi, dám quang minh chính đại nói chuyện lén lút với người khác ngay trước mặt y luôn?
Bùi Chân lại nói thêm: “Tiền bối phải hứa không được nghe lén.”
“Hừ,” Bách Lý Quyết Minh buồn bực nói, “Ta không thèm nghe đâu.”
Bùi Chân liếc Tạ Sầm Quan một cái, đoạn khom lưng đi vào đường hầm, Tạ Sầm Quan mang thần sắc phức tạp cũng bước vào theo. Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống cạnh lửa trại, trong lòng ngứa ngáy. Rốt cuộc hai người họ nói gì mà y không thể nghe chứ? Cái thằng nhóc Bùi Chân chết tiệt này, sắp gả cho y rồi mà còn giấu diếm y cả đống bí mật. Y rất muốn nghe lén, nhưng thân là trưởng bối, sao y có thể làm mấy chuyện hèn hạ này? Đặc biệt là còn có tiểu bối ngay bên cạnh, y xoay mặt sang, thấy Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm ngồi bên cạnh lửa trại im lặng nhìn y.
Đều do mấy cái tên gai mắt này, hại y không thể nghe lén. Tâm tình của y rất kém, bèn tháo tay nải của Bùi Chân rồi lấy hết quần áo của hắn ra, tự mặc cho mình một bộ, sau đó trải những bộ còn lại ra đất làm đệm nằm. Bách Lý Quyết Minh nằm ngửa, đắp khăn tay của Bùi Chân lên mặt rồi ngủ khò khò.
Bùi Chân ngồi dưới đất trong đường hầm, trên người hắn dính một ít bụi bặm, dáng vẻ không còn sạch sẽ tinh tươm như mọi ngày. Nhưng dù cho cả người nhếch nhác, thần thái của hắn vẫn ôn tồn lễ độ. Thoạt nhìn bên ngoài thì dịu dàng điềm tĩnh, không biết nội tại ra sao. Tạ Sầm Quan ngồi xổm xuống cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Cái tên Bách Lý Quyết Minh kia suốt ngày toàn là dáng vẻ ngốc nghếch vô lo vô nghĩ, nếu nói y dụ dỗ Bùi Chân, chỉ e là y không có năng lực này. Lần đầu tiên liên lạc với hắn ở quỷ thôn Li Thủy thông qua khóa Liên Tâm, Tạ Sầm Quan đã biết “Sư Ngô Niệm” này tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì. Tàn sát đệ tử núi Thiên Đô, máu chảy thành sông, trong lòng ông rất rõ đứa trẻ bề ngoài ôn hòa thân thiết này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Tạ Sầm Quan thở dài, nói: “Con chắc chắn Bách Lý Quyết Minh sẽ không nghe lén hả?”
Bùi Chân chậm rãi lắc đầu, “Sư tôn làm người ngay thẳng, khinh thường những việc hèn hạ này.”
“Lúc sinh thời y giết nhiều người Mã Tang như vậy, ta chỉ sợ sư tôn của con không có dễ gần như con tưởng tượng đâu.”
Bùi Chân không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Ở đây nói chuyện tuyệt đối an toàn.”
“Được rồi,” Tạ Sầm Quan khổ não bứt tóc, “Tầm Vi, rốt cuộc là con đang nghĩ gì vậy, sao ta không thể hiểu nổi chứ? Là Bách Lý Quyết Minh trêu chọc con, hay là con trêu chọc người ta vậy? Nếu y bắt nạt con, chỉ cần con nói một tiếng, ta có liều cả cái túi da thối rữa này cũng phải đồng quy vu tận với y.”
“Việc này vốn không liên quan đến ông, nhưng bây giờ sư tôn đã nhận định ta là con riêng của ông rồi, không thể đẩy ông ra ngoài lề được nữa. Sư tôn coi trọng đạo lý làm người, sau này còn phải chào hỏi nhau nữa, những gì ta nói tiếp theo đây ông hãy nghe cho kĩ.” Ánh mắt Bùi Chân sâu thẳm, hắn gằn từng chữ, “Lừa gạt sư tôn là ta, mê hoặc sư tôn là ta, không phải sư tôn thấy ta nhỏ tuổi nên bắt nạt, là ta cậy nhược khinh sư. Sai ở ta, tội do ta, sư tôn hoàn toàn không biết gì cả.”
“Con…” Tạ Sầm Quan giận run tay, nghiến răng kèn kẹt, nói không nên lời. Ông nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nói: “Con có biết là mình đang làm gì không? Đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời thì ta không nói. Nếu Bách Lý Quyết Minh biết được chân tướng thì con sẽ giải quyết thế nào?”
Bùi Chân cụp mắt, vu0t ve nhẫn ban chỉ màu xanh ngọc, nói: “Ta tự có tính toán.”
“Con có tính toán gì?” Tạ Sầm Quan nói, “Để ta đoán, đơn giản là xóa bỏ một thân phận, dùng một thân phận khác để ở bên sư tôn con cả đời chứ gì. Con muốn dùng thân phận đàn ông để sống, vậy chỉ cần cho ‘Tạ Tầm Vi’ chết đi là được. Tạm thời không nói đến biện pháp này hoàn toàn không ổn, con à, con tỉnh táo chút đi, nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật để lấp vào. Con có thể bịa cả đời không?”
Ý cười trên mặt Bùi Chân từ từ thu lại, tro bụi và tăm tối dần đọng lại nơi đáy mắt. Đương nhiên hắn biết lời nói dối như hoa trong gương trăng trong nước, một ngày nào đó rồi cũng sẽ bị bại lộ. Khi đó sư tôn sẽ như thế nào, hắn phải làm sao đây?
“Ông nói rất có lý, đến lúc đó chắc chắn sư tôn sẽ không tha thứ cho ta.” Thế mà Bùi Chân lại cười rộ lên, nụ cười của hắn hờ hững và ôn hòa, song lại vô cùng nguy hiểm, “Vậy ta đành dùng cách cũ, trói sư tôn lại, phong bế huyệt đạo cả người sư tôn, biến người thành một quỷ quái không có pháp thuật. Người sẽ hận ta, oán ta, nhưng không sao,” hắn ngừng một chút, sau đó nói, “Ta chỉ cần người mở mắt hay nhắm mắt đều chỉ nhìn thấy mỗi ta mà thôi.”
Tạ Sầm Quan nhìn hắn một lúc lâu với vẻ mặt không thể tin nổi, rồi nói: “Tầm Vi, có phải con điên rồi không?”
“Tạ tông chủ,” Bùi Chân đặt ngón trỏ lên môi mình, mỉm cười nói: “Ông phải giữ bí mật giúp ta. Sư tôn quá lợi hại, ta chỉ có thể tập kích bất ngờ mới có thể thắng người thôi.”
Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng lạnh lùng trong trẻo, bao phủ lấy nửa khuôn mặt khác, nơi vùng tranh sáng tranh tối, nụ cười dịu dàng của hắn khiến người ta sởn tóc gáy. Lòng Tạ Sầm Quan rất khó chịu, con trai ông uy hiếp ông, nếu ông phơi bày bí mật này với Bách Lý Quyết Minh, có lẽ quan hệ giữa ông và Tầm Vi vĩnh viễn cũng không thể hòa giải. Ông còn nhớ rõ, rất nhiều năm trước lúc ông đến chân núi Bão Trần ngó thử, nhìn Bách Lý Quyết Minh phun lửa, Tầm Vi ngồi xổm dưới mái hiên đối diện, nó mặc một chiếc áo màu xanh nhạt cùng với hai búi tóc củ tỏi trên đầu, đang cầm một quyển sách đọc dưới ánh mặt trời. Đứa bé ngoan ngoãn năm đó sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Giọng nói rống to mất kiên nhẫn của Bách Lý Quyết Minh vang lên bên ngoài: “Hai người định ăn tết ở trong đó luôn phải không?”
Tạ Sầm Quan ló đầu ra, “Ồn ào cái gì, hai đứa con ta đều bị ngươi dụ đi hết rồi, ta nói vài câu với nó không được à?” Ông lùi về, hít một hơi thật sâu rồi nói với Bùi Chân: “Con thích sư tôn của con, nếu con người ta đem lòng thích một ai đó, dù có thế nào cũng không thể ngăn cản được, ta cũng không định ngăn cản con. Từ bé con đã khổ cực, ta lại không chăm sóc cho con, càng không dạy dỗ con nên người, con làm chuyện đại nghịch bất đạo ta không thể trách con được. Đời người ngắn ngủi, chớp mắt một cái đã trôi qua mấy chục năm. Chuyện vui cười một cái rồi thôi, nhưng đau khổ thì lại mất cả đời để dằn vặt. Đây là đạo lý mà sau khi cha con chết mới ngộ ra được, cho nên so với chuyện tuân thủ nghiêm ngặt gia phong hay mấy việc làm rạng danh tổ tông nhàm chán gì đó, ta lại hi vọng con vui vẻ hơn. Nhưng mà,” Tạ Sầm Quan cười cười, sau đó nói tiếp, “con có nghĩ rằng cách mà con yêu Bách Lý Quyết Minh chẳng hề đúng hay không?”
Bùi Chân nhìn ông, ánh mắt tĩnh lặng, không mang theo ý cười.
“Đừng dùng dối gạt để yêu sư tôn con, mà hãy dùng tình yêu chân thành.” Tạ Sầm Quan vỗ vỗ vai hắn, “Nếu con thật lòng thích sư tôn con thì nên thẳng thắn với y đi. Tầm Vi, nói cho y biết con là ai. Nếu y cũng thật lòng yêu con thì sẽ không để ý con là Bùi Chân hay là Tạ Tầm Vi đâu. Ngay cả đàn ông mà y còn thích, chẳng lẽ lại ngại đồ đệ mình sao? Dù sao cả hai đều là đại nghịch bất đạo, lỡ làm một cái rồi, thêm cái nữa cũng không hề hấn gì.”
“Người sẽ không tha thứ cho ta.” Bùi Chân mím môi.
“Dù sao cũng phải thử một lần, con không thể lừa y cả đời được, đây là chướng ngại mà con phải đối mặt,” Tạ Sầm Quan xoa đầu hắn, “Đừng sợ, chỉ cần vượt qua thì sẽ không sao nữa.”
Hắn khom người ra khỏi đường hầm, bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ của ông và sư tôn. Hai người kia mà dính lại với nhau thì chẳng bao giờ có nổi giây phút yên tĩnh. Bùi Chân ôm ngực, nơi đó nhói lên cơn đau âm ỉ. Sao hắn có thể thẳng thắn chứ? Nói thì dễ, Tạ Sầm Quan không hiểu sư tôn, hắn hiểu, sư tôn tuyệt đối không thể nào chấp nhận việc Bùi Chân là Tạ Tầm Vi. Một khi thân phận bị bại lộ, hắn và sư tôn hoàn toàn không còn đường nào cứu vãn. Khi ấy sư tôn sẽ thế nào? Sư tôn sẽ rời bỏ hắn sao? Ánh sáng từ dạ minh châu tỏa ra hệt như sương giá phủ kín đầu gối, cũng giăng kín cả đáy lòng hắn. Nỗi đau tựa như một làn nước mỏng thấm đẫm trái tim Bùi Chân, lần biệt ly tám năm trước lại hiện ra trước mặt, hắn không thể chịu đựng thêm bất kỳ chia lìa nào nữa.
Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan ngồi xổm bên bờ sông tán gẫu, bọn họ quyết định một canh giờ sau sẽ xuất phát, bây giờ vẫn còn thời gian. Tạ Sầm Quan dùng cành cây khuấy động mặt nước, nói: “Bách Lý tiền bối, con trai lẫn con gái của ta đều trong tay ngươi, ngươi phải đối xử tốt với bọn chúng đó.”
“Nói nhảm, rốt cuộc ban nãy hai người nói cái gì?” Bách Lý Quyết Minh không nhịn được ngoái đầu nhìn Bùi Chân, hắn đã đi ra, trở lại bên cạnh lửa trại, đang nhặt mấy bộ quần áo bị Bách Lý Quyết Minh làm dơ dưới đất lên, xếp gọn gàng từng cái cho vào tay nải. Bách Lý Quyết Minh bất giác chột dạ, vội quay đầu lại.
“Dù cho chúng nó làm sai chuyện gì, ngươi phải chịu trách nhiệm,” Tạ Sầm Quan che mặt than thở, “Người trẻ tuổi hay phạm sai lầm lắm, ngươi biết đó. Ngươi xem lúc ngươi còn trẻ cũng làm ra chuyện tày trời cỡ nào. Ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn của mình rồi áp lên Bùi Chân và Tầm Vi là được.”
“Biết rồi biết rồi.” Bách Lý Quyết Minh nghe mà nhức cái lỗ tai, y nhìn nước gợn dưới sông, cũng thở dài theo, “Bùi Chân là ca ca ruột của Tầm Vi, Tầm Vi là đồ đệ của ta, Bùi Chân gả cho ta, hai đứa nó nên xưng hô thế nào đây?” Đầu Bách Lý Quyết Minh đau muốn nứt ra, “Sao bối phận nhà chúng ta lại loạn cào cào thế?”
Trò chuyện hồi lâu mà Tạ Sầm Quan vẫn không chịu mở miệng rốt cuộc mình và Bùi Chân đã nói gì, Bách Lý Quyết Minh suýt nữa đã định dìm đầu ông xuống nước, để xem ông có chịu nói không. Nhưng nể mặt Bùi Chân nên cuối cùng y vẫn từ bỏ. Mọi người đều đi ngủ, để lại Bách Lý Quyết Minh trông chừng. Bách Lý Quyết Minh rảnh rỗi không có gì làm, bèn đi xung quanh tìm đường. Đến cuối bờ sông, không biết dẫn đến nơi nào, y không dám đi quá xa, bèn loanh quanh gần vách đá. Vòng qua mé bên kia, y chợt thấy dưới đám dây mây có thứ gì đó. Gạt dây mây sang bên, y nhìn thấy một cánh cửa bí mật.
Y đẩy cửa vào, bên trong tối om, không biết dẫn về đâu. Không hiểu sao, dường như bên trong có thứ gì đó đang vẫy gọi y. Bóng đêm vô hạn, giống như một giấc mộng ngọt ngào. Y cầm lòng không đậu, bước một chân vào ngưỡng cửa.
Y nghiêng đầu nhìn về phía lửa trại, Bùi Chân đã thức dậy, đang ngóng qua bên này, “Tiền bối đang làm gì đó?”
“Ta phát hiện một cánh cửa bí mật,” Bách Lý Quyết Minh nói, “Ngươi canh chừng một lát, ta vào xem thử.”
Dứt lời, ngọn lửa trong lòng tay nổi lên, y cúi người bước vào cánh cửa.
Cửa bí mật? Bùi Chân cau mày, ban nãy gõ vào vách đá toàn là tiếng trầm đục, vậy cánh cửa đó thông đến chỗ nào? Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới hai chữ ‘Dối trá’ mà Quỷ Mẫu khắc trên cửa đường hầm, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Hắn đuổi theo, hô lên thất thanh: “Đừng vào!”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT