Mọi người tức khắc im bặt, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng l3n đỉnh đầu, ai nấy vô thức sờ sờ bụng mình.

Sơ Nhị hoảng hốt, “Vậy, ‘các ngươi’ này cũng bao gồm quỷ quái bọn ta sao?”

Bùi Chân bảo Sơ Nhị nằm xuống, sau đó lấy bao châm bằng vải nhung trải ra dưới đèn bão. Ánh đèn chiếu lên châm bạc, mũi châm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Bùi Chân lấy một cây châm dài nhất cỡ bàn tay ra, mảnh như lông trâu. Mấy con quỷ gặp hôm qua khi thấy ánh sáng đều hóa thành mủ máu đen xì. Nếu dùng châm bạc c4m vào bụng, thấy mủ máu đen chứng tỏ trong bụng có quỷ. Sơ Nhị run lẩy bẩy giương mắt nhìn Bùi Chân đâm châm bạc vào bụng mình, sau đó rút ra, mũi châm dính máu đen.

Bùi Chân cau mày suy nghĩ, Sơ Nhị vốn là người chết, ngọc băng thiền chống phân hủy có tác dụng hữu hạn, có khi nội tạng hắn đã hư thối cũng không chừng. Người chết thối rữa thì máu đông lại cũng gần như là màu đen. Máu đen trên mũi kim này cũng không thể hoàn toàn cho là máu quỷ trong bụng hắn. Nghĩ đoạn, Bùi Chân hướng mắt về phía Bách Lý Quyết Minh.

Sư tôn có tim hoa sen sáu cánh, giúp duy trì thân thể không bị thối rữa, hơn nữa còn là người đã chết không sợ bị thương, thử nghiệm trên người y là tốt nhất.

Bách Lý Quyết Minh nhắm tịt mắt, nằm vật ra đất, ra điều hi sinh anh dũng.

“Tới đi!”

Bùi Chân lau châm bạc, hơ qua lửa một lần, sau đó sờ bụng Bách Lý Quyết Minh tìm vị trí dạ dày rồi từ từ đâm xuống. Sau khi rút châm bạc kéo theo máu đen chảy ra, mặt Bách Lý Quyết Minh tái mét.

Bùi Chân thong thả dùng vải bố trắng lau châm bạc, cười nói: “Tiền bối, không biết em bé trong bụng người là nam hay nữ đây ta.”

“Im đi.” Bách Lý Quyết Minh cả giận.

May mà phát hiện kịp thời, bụng mọi người vẫn còn nhỏ, quỷ quái bên trong chưa kịp lớn lên. Bách Lý Quyết Minh và các quỷ hầu sang những căn nhà trên cây tìm phòng bếp và đinh hương đắng, sắc một chén thuốc gây nôn đặc sệt, mỗi người một chén để nôn cái thứ quỷ trong bụng ra. Nếu bụng mà to lên thì khó mà nôn ra được.

Hiện tại mọi chuyện cơ bản đã sáng tỏ, quỷ quái Tây Nan Đà ký sinh trên cơ thể người và gây ảnh hưởng rất lớn đến ký chủ. Chúng nó sợ ánh sáng, ban ngày không thể hành động, quá nửa rơi vào trạng thái ngủ say. Ký chủ cũng bị ảnh hưởng ngủ chung với nó, đêm đến mới có thể tỉnh lại.

Ngoài mặt Bùi Chân có vẻ thoải mái, thực ra trong lòng rất nặng nề. Quỷ quái Tây Nan Đà đã phá vỡ nhận thức về quỷ quái của bọn họ trước đây – hồn phách lởn vởn chốn nhân gian lâu ngày gọi là “Quỷ”, quỷ bám vào thân xác con người để hành tẩu gọi là “Quái”. Dù cho quỷ hồn bám vào cái gì thì đều là vật chết, không thể trưởng thành. Quỷ quái Tây Nan Đà không những được thai nghén trong cơ thể người mà còn lớn lên, thay đổi hình dáng bên ngoài, ngay cả Bùi Chân học thức uyên bác cũng chưa từng nghe qua. Có lẽ không nên gọi chúng nó là “Quỷ quái,” mà là “Tà quái” mới đúng.

Sau khi thuốc sắc xong rồi đem qua, từng người uống vào, nôn hết đợt này tới đợt khác, thi nhau hộc ra cục máu màu đen. Có vẻ đây là tà quái chưa thành hình, đem soi dưới ánh sáng, cục máu sôi ùng ục rồi tan thành vũng nước. Bùi Chân nôn đến nỗi mệt lả[1], Bách Lý Quyết Minh thấy mà đau lòng, liên tục đút nước cho hắn. 

[1] Gốc là hư thoát – 虚脱: hạđường huyết.

“Ôi, ta đã bảo ngươi ở bên ngoài Tây Nan Đà chờ ta rồi mà, ma xui quỷ khiến thế nào lại cùng nhau vào đây đây?” Bách Lý Quyết Minh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Bùi Chân tựa đầu vào vai y cười khẽ, “Nếu để tiền bối một thân một mình vào đây thì chắc mấy ngày nữa ta sẽ ẵm một bé quỷ mất. Tưởng tượng cảnh ấy cũng không tệ nhỉ, đáng lẽ nên để tiền bối vào một mình mới phải.”

Nhãi ranh miệng lưỡi sắc bén này. Bách Lý Quyết Minh nói không lại hắn, đành quay đầu đi hừ một tiếng.

“Bùi Chân,” Giọng Mục Tri Thâm từ cửa sổ truyền vào, “Bọn ta tìm được Tạ tiền bối rồi.”

Hai người trong phòng đều giật mình, Bùi Chân ngồi dậy.

“Tình trạng không ổn lắm, ngươi chuẩn bị tinh thần.” Mục Tri Thâm nói.

Bùi Chân định đứng dậy, Bách Lý Quyết Minh giữ hắn lại, “Ngươi đừng nhúc nhích, để ta đi xem là được rồi.”

“Không sao, ta ổn rồi.”

Bùi Chân không nghe khuyên bảo, cứ một hai phải sang đó xem thử. Tên nhóc này thoạt nhìn thì dịu dàng hào phóng, nhưng thực ra tính tình rất bướng bỉnh, chuyện hắn đã quyết có chín con trâu cũng không kéo lại được. Bách Lý Quyết Minh đành phải mặc hắn đi theo, giữa những gian nhà chằng chịt dây mây, đường không dễ đi, có khi còn phải trèo lên. Bách Lý Quyết Minh dứt khoát bảo hắn leo lên lưng mình, cõng hắn đi theo Mục Tri Thâm.

Càng đi, Bùi Chân càng cảm thấy hướng này quen mắt. Hắn nghĩ tới phương hướng này là hướng chỉ về phía căn nhà trên cây sáng đèn tối qua mà Sơ Nhất nói. Chẳng lẽ bóng người mà Sơ Nhất thấy lại là Tạ Sầm Quan sao?

Bọn họ trèo lên trên, cẩn thận dẫm lên dây mây đi từng bước. Phía trước có một căn nhà trên cây bị che khuất bởi những cây mây xanh mướt, dây leo rũ xuống trước cửa đong đưa nhè nhẹ như tấm rèm che. Mục Tri Thâm dừng lại trước cửa, xốc dây mây lên chờ bọn họ. Bách Lý Quyết Minh đặt Bùi Chân xuống, Bùi Chân đỡ cửa đi vào bên trong.

Đây là một gian nhà trên cây khá lớn, sát tường đặt những cái tủ chất đầy sách. Mặc dù người Mã Tang xa rời quê hương vẫn không vứt bỏ truyền thừa của bọn họ. Bên trái có một chiếc ghế bập bênh cùng với một bộ xương khô ngồi trên đó, đầu dựa vào lưng ghế, hốc mắt trống rỗng nhìn về phía song cửa.

Có một cái bàn gỗ bên cạnh bộ xương khô, bên trên đặt một chiếc đèn nhỏ, bấc đèn đã biến thành màu đen, dầu thắp cạn khô. Mục Tri Thâm nói: “Đây là đèn trường minh, chân đèn dưới bàn nối với thân cây, thân cây được khoét rỗng, hẳn là chứa dầu thắp bên trong, thông qua ống dẫn dưới gầm bàn rót vào chân đèn. Hẳn là Sơ Nhất đã nhìn thấy ánh đèn trường minh, vừa khéo dầu thắp cạn nên đèn tắt.”

Bùi Chân nhìn bộ xương khô mà cõi lòng trống rỗng. Lần trước hắn còn thấy ông ta nhảy nhót tung tăng, còn giả gái lừa gạt sư tôn nữa. Nhưng bây giờ ông ta lại biến thành bộ xương khô, nằm đó không nhúc nhích. Ông ta là tế phẩm của Quỷ Mẫu, không có thân xác che chở thì hồn phách sẽ bị Quỷ Mẫu triệu hồi. Tên kia vừa giảo hoạt vừa may mắn, lần trước mất thân xác mà vẫn có thể bình yên vô sự, còn bây giờ thì sao? Ông ta có thuận lợi chạy trốn không?

Bùi Chân mở khóa Liên Tâm ra hỏi Ứng Bất Thức: “Hồn phách của Tạ Sầm Quan về chưa?”

“Chưa.” Giọng Ứng Bất Thức sốt ruột, “Ngươi tìm được thân xác của lão Tạ rồi sao?”

Trái tim dần dần lạnh lẽo, hồn phách của Tạ Sầm Quan không về Li Thủy, vậy ông ta đâu rồi? Bị Quỷ Mẫu triệu đi rồi sao? Ứng Bất Thức ở bên kia khóa Liên Tâm lải nhải, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Bùi Chân. Giờ này khắc này Bùi Chân nhớ tới rất nhiều chuyện, tâm tư hắn hỗn loạn vô cùng. Hắn không khóc lóc, không hề rơi một giọt nước mắt. Hắn nghĩ quả thực trong người mình đang chảy dòng máu của Tạ Sầm Quan, hắn chưa từng lớn lên bên cạnh ông ta, song lòng dạ lại sắt đá y hệt ông ta vậy.

Dụ Thính Thu từ buồng trong đi ra, nói: “Các ngươi đang xem gì vậy? Nếu không nhanh tay cứu Tạ Sầm Quan thì e là thân thể của ông ta bị thối rữa mất.”

“…” Bùi Chân sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

Dụ Thính Thu đứng sang một bên, chỉ tay vào buồng trong, “Ông ta ở trong đó.”

Bách Lý Quyết Minh vào trong trước, Bùi Chân theo sát phía sau. Bên trong có một chiếc quan tài đặt sát tường, nắp quan đã được mở ra, Tạ Sầm Quan nằm trong đó, hai mắt nhắm nghiền, hai tay xếp trước ngực. Các huyệt lớn trên cơ thể ông bị dán phù chú màu vàng, tổng cộng có tám chỗ, là huyệt vị phong ấn mà Bùi Chân nói với ông lúc ở mười tám tầng ngục. Bụng ông hơi hơi nhô lên, sắc mặt u ám, rõ ràng là cái thai quỷ kia đã ở trong bụng ông một thời gian khá dài. Ông rất thông minh, ngay thời khắc nguy cấp đã nghĩ đến biện pháp phong ấn chính mình. Phong ấn bản thân cũng là phong ấn tà quái trong bụng ông, để tránh cho thứ này lớn lên.

“Sao các ngươi tìm được ông ấy vậy?” Bách Lý Quyết Minh hỏi Dụ Thính Thu.

Dụ Thính Thu chỉ chỉ tấm gỗ bên cạnh quan tài, Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống nhặt tấm gỗ lên, bên trên viết:

Mộ của đệ nhất mỹ nam Giang Tả Tạ Sầm Quan.

Bùi Chân: “…”

Bách Lý Quyết Minh: “…”

Trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?

Bùi Chân đè đè bụng Tạ Sầm Quan, cứng ngắc, bên trong như bị nhét đầy đá cục. Bùi Chân nói: “Thuốc gây nôn vô dụng, Sơ Nhất, chuẩn bị kim chỉ, ta phải mổ bụng ông ấy.”

Sơ Nhị đi đóng cửa, dùng rèm vải che cửa sổ lại, sau đó thắp đèn bão khắp mọi nơi trong căn nhà. Thoáng chốc cả gian sáng bừng như ban ngày, Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu không giúp được gì, bèn canh cửa đề phòng tà quái. Vừa nghe định mổ bụng, Bách Lý Quyết Minh rất hăng hái, đích thân ôm Tạ Sầm Quan từ trong quan tài ra ngoài đặt xuống chỗ bằng phẳng. Sơ Nhất và Sơ Nhị hỗ trợ giữ Tạ Sầm Quan, Sơ Lục đè chân ông, Bùi Chân che miệng mũi lại, trải dụng cụ ra, chuẩn bị mổ.

Bỗng dưng Bách Lý Quyết Minh giơ tay lên nói: “Khoan đã, chờ chút.”

Y nhe răng nở nụ cười gian manh, sau đó giật ba lá bùa phong ấn ba huyệt vị trên đầu Tạ Sầm Quan xuống.

Dưới ánh đèn, mí mắt ông giật giật, sau đó từ từ tỉnh lại.

“Nhận ra ta không?” Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ mặt ông.

Tạ Sầm Quan thấy y như thấy quỷ, vẻ mặt khiếp sợ, “Bách Lý Quyết Minh?”

“Không sai, chính là ông đây.”

Tạ Sầm Quan sốt sắng, “Có phải Tầm Vi cũng đến không?”

Vừa cúi đầu xuống thì thấy Bùi Chân đang bịt miệng mũi, hai tay cầm hai con dao găm mạ vàng đang giơ lên.

“Không có, ta dẫn nàng đến đây làm gì?” Bách Lý Quyết Minh nói, “Cố gắng nha, bây giờ bọn ta sẽ đỡ đẻ cho ngươi.”

“Đỡ đẻ?” Tạ Sầm Quan đực ra.

“Đúng vậy, ngươi không biết à? Ngươi có bầu đó.” Bách Lý Quyết Minh thở dài, “Không ngờ Tầm Vi đã hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn có em trai em gái. Tạ Sầm Quan, ngươi giỏi quá đi! Ta đặt tên cho con luôn rồi, gọi là Tạ Nhị Bảo. Tên hay quá chừng, nam nữ gì cũng xài được, vừa nghe là biết con của Tạ Sầm Quan ngươi liền.”

Bùi Chân: “…”

Hai mắt Tạ Sầm Quan tối sầm, ông định chửi ầm lên, Bách Lý Quyết Minh lấy một cái giẻ lau không biết moi ở đâu ra nhét vào miệng ông.

Bách Lý Quyết Minh hạ lệnh cho Bùi Chân: “Bắt đầu đi!”

Quá trình mổ bụng rất lâu, Bùi Chân phải cố gắng hết sức để giữ vết mổ nhỏ nhất có thể, sau đó còn phải khâu lại để không làm tổn thương các kinh mạch trên cơ thể Tạ Sầm Quan. Nếu kinh mạch bị đứt đoạn, linh lực của Tạ Sầm Quan sẽ không thể luân chuyển, hậu quả là sức chiến đấu của ông sẽ giảm đi rất nhiều. Mà ở Tây Nan Đà, trói gà không chặt tương đương với chuyện đi đầu thai kiếp khác. Sau nửa canh giờ, Bùi Chân cắt túi dạ dày bị phù nề biến dạng của Tạ Sầm Quan ra.

Đầu Tạ Sầm Quan bị Bách Lý Quyết Minh d3 xuống, không nhìn được gì hết, chỉ thấy biểu cảm nhe răng cười toe toét của Bách Lý Quyết Minh, “Tạ Sầm Quan, ngươi đã sinh được một em bé đen thui. Ui trời ơi, Tạ Nhị Bảo đen thui thùi lùi luôn.”

“Đây là nguyên hình của tà quái.” Giọng Bùi Chân truyền tới.

Tạ Sầm Quan cúi đầu nhìn xuống, dưới ánh đèn, vầng trán đầy đặn trắng nõn của Bùi Chân rịn một lớp mồ hôi mỏng. Sơ Nhất liên tục lau mồ hôi cho hắn, tránh để mồ hôi chảy xuống vết mổ của Tạ Sầm Quan. Trong lòng Tạ Sầm Quan ngổn ngang cảm xúc, rõ là bảo đứa nhỏ này đừng có tới rồi, nhưng nó vẫn chạy tới. Tuy nhiên, cảnh tượng con trai ruột đích thân đỡ đẻ cho cha khiến Tạ Sầm Quan có hơi xấu hổ. Thật lòng mà nói thì Tạ Sầm Quan thà hắn đừng tới còn hơn.

Bách Lý Quyết Minh giơ Tạ Nhị Bảo tr4n truồng lên, dùng vải quấn lại rồi đưa tới trước mặt Tạ Sầm Quan, “Cục cưng của ngươi nè, nhìn đi, Nhị Bảo nhà ngươi không giống Đại Bảo chút nào hết á.”

Tạ Sầm Quan nhắm tịt mắt không chịu mở ra, bộ dạng tâm như tro tàn. Bách Lý Quyết Minh ôm Tạ Nhị Bảo đi rồi ông mới chịu mở mắt ra, ở góc phòng truyền đến âm thanh “xèo xèo”, có lẽ là ánh đèn dầu chiếu vào Tạ Nhị Bảo, Tạ Nhị Bảo đang biến thành vũng nước đen. Ông nghe thấy Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm: “Nhị Bảo à, con an tâm nhé, khi nào về Giang Tả ta sẽ viết tên con lên gia phả Tạ thị, để tỷ tỷ con tảo mộ cho con.”

Tạ Sầm Quan tức giận đến mức muốn thăng thiên tại chỗ.

Một canh giờ sau, Bùi Chân đã khâu xong vết mổ cho ông. Hắn cúi đầu thu dọn dao mổ, “Ta đặt hai viên ngọc băng thiền trong ngực ông, có thể bảo quản thân thể ông ít nhất năm năm. Từ bây giờ trở đi ông phải theo sát Bách Lý tiền bối như hình với bóng, hẳn là Quỷ Mẫu bám theo đến Tây Nan Đà, có vẻ như ả rất sợ tiền bối, ông cứ đi theo tiền bối thì sẽ không xảy ra chuyện.”

“Đại Bảo…” Tạ Sầm Quan vô cùng cảm động.

Cõi lòng chua xót, ông rất muốn khóc, hóa ra trong tim con trai vẫn còn có mình, bỗng ông cảm thấy sinh Tạ Nhị Bảo rất đáng giá.

Bùi Chân đen mặt, “Đừng có gọi ta như thế.”

Tạ Sầm Quan gật đầu như giã tỏi, đoạn đảo mắt nhìn Bách Lý Quyết Minh đang nghiên cứu bộ xương khô ở gian ngoài, nghiêm mặt nói: “Bùi tiên sinh.”

“Còn nữa, chớ có tự mình đa tình, là tiền bối muốn cứu ông.” Giọng điệu Bùi Chân xa cách.

“…Ò.” Tạ Sầm Quan ủ rũ.

“Ông biết về Tây Nan Đà và đám tà quái ngoài đó được bao nhiêu?” Bùi Chân hỏi.

“Nói thật thì ta biết không nhiều lắm, đa phần là phỏng đoán.” Tạ Sầm Quan ngồi xuống, nói: “Những gì ta có thể nghĩ đến hẳn là con cũng nghĩ đến được. Đối với những tà quái vô cớ xuất hiện trong bụng chúng ta, ta có một suy đoán không chắc lắm, con có bao giờ nghe qua ‘âm thai’ chưa?”

Bùi Chân day day mi tâm, trông rất mệt mỏi, “Nói đi.”

Tạ Sầm Quan thoáng do dự, định bảo hắn nghỉ ngơi đi, song cảm thấy tính tình của nhóc con này cũng không khác gì mình mấy, hẳn là sẽ không chịu bỏ cuộc cho đến khi hiểu rõ mọi chuyện, bèn nói nhanh: “Mấy năm trước ta đi ngang qua núi Mạc Can và ghé ngủ nhờ tại một gia đình họ Lý. Người trong nhà này rất kỳ lạ, mặt mày người nào người nấy đều tối sầm, trên đỉnh đầu tụ một luồng khí đen.

Ta hỏi có phải gần đây trong nhà xảy ra chuyện gì lạ không, bọn họ nói bà nhà mang thai, hai năm nay sinh ba đứa con, đứa nào đứa nấy mặt mũi đen xì, vừa sinh ra đã biết nói chuyện. Bọn họ bị dọa sợ chết khiếp, bèn vào thôn tìm Hương bà bà hỏi xem tìm cách bóp ch3t đứa trẻ, đến nay không dám mang thai đứa nào nữa.

Ta hỏi bọn họ chuyện này bắt đầu từ khi nào. Bọn họ nói cách đây vừa đúng hai năm. Ta hỏi hai năm trước trong nhà có xảy ra chuyện lớn gì không? Họ nói hai năm trước bà của bọn họ qua đời, hưởng thọ một trăm linh một tuổi.”

“Người chết không yên.” Bùi Chân nói hờ hững.

“Không sai,” Tạ Sầm Quan nói, “Ta kêu bọn họ đào mồ bà lên, kết quả mồ trống không. Ta bèn bảo bọn họ đào móng nhà lên, kết quả thấy bà bọn họ đang đứng sờ sờ dưới nền nhà trong phòng lớn. Ngày nào bọn họ cũng hết đi rồi ngồi rồi lại nằm trên đầu bà bọn họ. Con đoán sự việc thế nào?” Tạ Sầm Quan lắc đầu thở dài, “Người ta chết rồi quyến luyến người nhà, muốn ở bên cạnh gia đình nên men theo lòng đất bò về nhà mình. âm khí của người chết rất nặng, hơn nữa bọn họ còn là người bình thường, không tu đạo pháp, thân thể người phàm không thể kìm hãm âm khí. Âm khí xâm nhập vào người, phụ nữ thuần âm, âm khí kết thai trong bụng mới sinh ra trẻ con mặt đen.

Hẳn là Tây Nan Đà cũng giống như vậy. Âm khí ở đây còn nặng nề hơn cả nhà họ Lý, tất cả những người tiến vào nơi này bất kể nam nữ, bất kể sống chết đều có thể kết âm khí thành thai trong bụng. Trong cơ thể người, lá lách là dương, dạ dày là âm. Âm thai thai nghén trong dạ dày sinh ra thành tà quái.”

Âm khí màu đen, khó trách tất cả đám tà quái này đều có mặt đen. Bùi Chân “Chậc” một tiếng, nói: “Ở Quỷ Quốc, thi thể của ông xảy ra bất thường cũng là vì mang âm thai sao?”

Đây thực sự không phải chuyện vẻ vang gì, Tạ Sầm Quan vốn định chối, nhưng cuối cùng vẫn nói ra. Thôi vậy, dù gì con trai ruột cũng đỡ đẻ cho mình rồi, mặt mũi còn gì để mất nữa đâu. Ông bất chấp tất cả nói: “Mới đầu bụng chưa to, nên không nhận ra điều gì bất thường cả. Chờ khi phát hiện rồi thì âm thai đó đã lớn, có thể khống chế ký chủ. Khoảng thời gian ở Quỷ Quốc, ý thức của ta thường mơ hồ, hoàn toàn không biết mình đã và đang làm gì. Không chỉ bị khống chế mà còn chịu ảnh hưởng bởi âm khí, tính khí thay đổi nên bọn ta giết hại lẫn nhau. Đến Tây Nan Đà cũng như thế, ta phát hiện ký ức mình có lỗ hổng nên biết mình lại trúng chiêu.” Ông vỗ vỗ vai Bùi Chân, “Đúng là người trẻ tuổi các con có bản lĩnh, làm sao con phát hiện ra vậy?”

“Có người nhắc nhở.” Bùi Chân nói.

“Ai?”

Bùi Chân cong mắt mỉm cười, dưới ánh nến, nụ cười của hắn mang ý tứ sâu xa.

Hắn nói: “Có lẽ là người ‘ở ngay bên cạnh chúng ta’ đó.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play