Edit: Tiệm Bánh Sò

Năm hai tuổi Lục Phi đã có thể đi học. Giờ hình thú của nhóc đã cao đến eo Lục Thu, màu lông của cậu nhóc cũng thay đổi khi lớn dần, biến từ màu trắng tinh thành màu xám nhạt, đứng cùng Neville quả là giống như đúc.

Sự huấn luyện nghiêm ngặt từ nhỏ cũng đã có kết quả. Chỉ mới hai tuổi mà kỹ năng đi săn của Lục Phi đã tiến hóa từ chuột con đến cấp bậc sư tử rồi. Giờ nhóc còn có thể đấu một mình với một con sư tử trưởng thành, sức mạnh vượt xa lứa tuổi. Ngoại trừ sức mạnh, lúc đi săn cậu nhóc còn rất kiên nhẫn và thông minh, biết đợi thời cơ tấn công tốt nhất, nếu bị đàn sư tử bay vây cũng sẽ nhanh chóng phán đoán tình thế rồi rút lui.

Neville bỏ ra thời gian gần một năm dẫn Lục Phi đi khiêu chiến rất nhiều động vật lớn mạnh trên Cự Nham tinh, thậm chí còn cho cậu nhóc đánh với Mastiff 18 một lần. Nếu bàn về kỹ xảo Mastiff 18 không thua, nhưng nếu bàn về sức mạnh, Lục Phi cũng chẳng vừa. Dù cuối cùng Lục Phi vẫn thua, nhưng Mastiff 18 tự hiểu, đợi Lục Phi lớn thêm mấy tuổi nữa, cậu ta cũng đánh không lại đâu. Neville cũng cảm thấy tương lai đứa con này chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn mình nhiều. Đương nhiên, mấy lời này không thể nói với Lục Phi được, nếu không thằng nhóc sẽ kiêu ngạo lắm cho xem.

Trước kia, vì huấn luyện quá cực khổ, Lục Phi sống chết không chịu đi. Ngày lại ngày trôi qua, cậu nhóc cũng đã dần thích ứng cường độ huấn luyện khắc nghiệt này. Cảm giác mình từ từ mạnh hơn khiến cậu nhóc vui lắm. Nhưng trong lòng Lục Phi, đối thủ lớn nhất vẫn là Neville, dù cậu nhóc có làm thế nào cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay Neville, lớn tướng rồi mà còn bị cha cắn gáy lôi về. Lục Phi cảm thấy mất mặt ghê gớm lắm. Dù cậu nhóc còn nhỏ, không biết mặt mũi là cái gì, những vẫn cảm thấy buồn lắm.

Neville phụ trách dạy Lục Phi đi săn, mà Lục Thu phụ trách dạy cậu nhóc học chữ, học đạo lý làn người. Mỗi ngày trước khi đi ngủ cô sẽ kể chuyện xưa cho cậu nhóc, vun đăó tình cảm và tâm hồn cho nhóc. Mỗi tuần sẽ có hai ngày nghỉ, cả nhà sẽ đi Cự Nham thành chơi, hoặc có thể ở nhà xem phim, hoặc có thể đi dạo quanh. Lục Thu không phản đối kế hoạch dạy con của Neville, nhưng cũng không thể để tuổi thơ của cậu nhóc tràn ngập trong huấn luyện khắc nghiệt, sự kết hợp giữa nghiêm khắc và yêu thương rất quán trọng.

Neville rất xem trọng đứa con đầu tiên của mình. Lần đầu làm cha, hắn gần như lôi hết tất cả những gì mình biết dạy con, mà Lục Phi cũng không phụ kỳ vọng của hắn, học tập rất tốt. Cũng chính vì giờ Lục Phi rất mạnh nên đến tuổi nhập học, Lục Thu hơi lo lắng. Trong trường có rất nhiều con non, sức mạnh của cậu nhóc lại lớn như vậy, nếu không cẩn thận đánh con người ta thì sao đây.

Lục Thu buồn mấy ngày.

Neville an ủi: "Đừng lo, nó biết chừng mực mà."

"Bây giờ nó có thể kiềm chế được sức mạnh của mình không? Lỡ như nhất thời giận lên đánh nhau với bạn rồi làm con người ta bị thương thì sao đây?"

Neville suy tư một lúc rồi nói: "Chúng ta bồi thường nổi."

Lục Thu: "...???" Hình như bồi thường nổi thật.

Thấy Lục Thu vẫn còn lo lắng, Neville bế Lục Phi vẫn còn quay tới quay lui bên cạnh hai người lên. Hình người của cậu nhóc còn rất nhỏ, Neville có thể dễ dàng ngồi trên khuỷu tay mình.

"Mama, con không biết đánh nhau, papa nói đánh nhau là không ngoan." Lục Phi nhìn mẹ, nghiêm túc nói: "Papa là Lãnh chúa của Cự Nhan tinh, con là tiểu Lãnh chúa tương lai, tất cả động vật ở đây đều phải nghe lời con nên con không thể tùy tiện đánh bọn họ, nếu không sẽ không có động vật nào làm việc kiếm tiền cho chúng ta nữa."

Lại lần nữa, Lục Thu: "...???"

Lúc hai cha con này đi ra ngoài Neville đã dạy con mấy thứ gì vậy?!

"Con... được rồi, con nói vậy cũng không có gì sai." Lục Thu đỡ trán.

Cuối cùng cũng không cần huấn luyện nữa mà sẽ đi học, đến một nơi có rất nhiều bạn chơi cùng, Lục Phi rất vui mừng chờ mong, còn chưa đến ngày khai giảng đã sớm thay tới thay lui quần áo mới, thích ý liếm vuốt chải lông. Để cậu nhóc đi học tiện hơn, tạm thời cả nhà chuyển đến Cự Nham thành.

Có thể là vì Neville ở gần Cự Nham thành, chủ tinh cầu ở đây, thành chủ gần như muốn cải tại Cự Nham thành trở thành thành trung tâm. Chủ yếu là ban đầu Cự Nham thành cũng là tòa thành lớn nhất trên tinh cầu này, mấy năm nay thành thị cũng phát triển xây dựng thêm, đã lớn hơn ban đầu gấp hai lần. Mỗi lần đến dịp chợ phiên, có rất nhiều động vật đi hơn nửa vòng tinh cầu đến đây. Mà chợ phiên cũng trở thành một trong những điểm đặc sắc của Cự Nham tinh, gần như mỗi thành lớn đều có chợ phiên, thời gian cũng cách nhau, dù du khách đến vào thời điểm nào cũng có thể tham gia. Những tinh cầu khác không có chợ truyền thống như thế này, chợ phiên mang lại cảm giác mới lạ vui vẻ, đặc biệt là bọ tê giác kéo hàng cũng trở thành đặc sản của Cự Nham thành, rất được yêu thích.

Trường của Lục Phi ở gần phố Bắc, đây là khu mới mở rộng, sạch sẽ tân tiến hơn những nơi khác, ngoại trừ một ngôi trường cũ lâu năm, những trường mới đều được xây ở đây, rất có không khí học thuật, ngay cả nhà cửa quanh khu này đều được gọi là phố học. Ngày đầu tiên đi hoc, Lục Thu và Neville đưa Lục Phi vào cổng, cậu nhóc chẳng hề quyến luyến chút nào, vẫy vẫy tay hôn gió tạm biệt cha mẹ rồi vui vẻ vào trường. Mà Lục Thu mới là người lưu luyến không thôi kia, cứ dõi nhìn theo bóng lưng con đến khi biến mất mới thôi, còn chưa chịu quay về.

Đây là lớp sơ cấp tiểu học, hôm nay là ngày tựu trường, xung quanh có không ít con non lần đầu tiên đến trường, lần đầu xa cha mẹ, có rất nhiều con non òa khóa nức nở. Đứa nhỏ vui vẻ tung tăng không chút xa lạ nào khi phải xa cha mẹ như Lục Phi đúng là đóa hoa lạ. Có trời mới biết, Lục Phi chỉ đơn thuần nghĩ rằng ngày nào cũng không cần huấn luyện, được chơi chơi đúng là thích quá luôn.

Nhưng mới ngày đầu tiên tan học, giáo viên nói với hai bậc phụ huynh mới một chuyện, Lục Phi làm hai bạn học bị thương. Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự tính rồi. Hai bạn học kia một bạn là bò Tây Tạng, một bạn là bò rừng, ngày đầu xa nhà cảm xúc hơi kích động, mới nói hai câu đã bắt đầu đấu bò, đọ đầu nhau không chịu tách ra, giáo viên có khuyên thế nào cũng không chịu. Lục Phi thấy hai bạn ảnh hưởng đến lớp, cậu nhóc tốt bụng chạy tới kéo hai bọn họ ra, kết quá dùng sức hơn quá, hai bạn bò ngã ngữa ra ngoài luôn.

Lần này thì tốt rồi, hai bạn bò bị ngã bắt đầu òa khóc, trên mặt cũng bị trầy. Lục Phi ngơ ngác không biết làm sao cả, cúi đầu nhìn tay mình lại nhìn hai bạn học. Giáo viên đưa hai bạn bò đi xử lý vết thương, còn an ủi nhóc mấy câu, không trách cứ nhóc, nhưng sau đó Lục Phi vẫn cứ ỉu xìu ỉu xìu. Lúc tan học, vừa nhìn thấy cha mẹ, Lục Phi lao tới vùi vào lòng Lục Thu không chịu ngẩng đầu.

"Con không cố ý đâu, con chỉ muốn bảo bọn họ không được đánh nhau, đánh nhau là không ngoan." Cậu nhóc sầu sầu nói.

Lục Thu hôn lên mặt con một cái: "Con làm đúng lắm, nhưng lần sau con có thể nhẹ tay hơn một xíu."

"Con đẩy nhẹ lắm rồi."

Lục Thu lại hôn nhóc một cái, kiên nhẫn nói: "Dù con không cố ý nhưng hai bạn đã bị thương rồi, thế nên chúng ta phải đi xin lỗi bạn, được không?"

Lục Phi bẹp miệng gật đầu.

Lục Thu đưa Lục Phi đến xin lỗi phụ huynh của hai bạn bò, cha mẹ chúng không nói gì cả, nhưng hai bạn bò lại không mấy vui vẻ trừng Lục Phi.

Trên đường đi về nhà, Lục Phi trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Có phải con là quái vật không?"

Lục Thu giật mình, lập tức truy hỏi: "Ai nói với con như vậy?"

Câu nói đó chính là khởi điểm của bạo lực học đường, sẽ theo con từ lúc bé đến cả đời sau này, mãi mãi không biến mất được. Lục Thu không muốn Lục Phi tiếp xúc với những mặt trái đó, nếu vậy cô thà chuyển trường cho con hoặc có thể cho con ở nhà học còn hơn.

Lục Phi lắc đầu không chịu nói. Sắc mặt Lục Thu nghiêm trọng, nhìn Neville.

Đến tối, bọn họ liên hệ với trường, yêu cầu chuyển lớp cho Lục Phi. Lớp học cho trẻ con không cần phải thi nhập học gì, chia lớp cũng chỉ dựa theo tập tính, động vật ăn cỏ, động vật ăn thịt hay động vật biết bay thôi. Lớp của Lục Phi có rất nhiều bạn học có hình thể lớn, như hai bạn bò kia vậy, lớn hơn gấp ba lần Lục Phi. Hiệu trưởng cũng rất xem trọng chuyện này, thương lượng một hồi, quyết định chuyển Lục Phi đến lớp có nhiều động vật họ mèo.

Giải quyết xong chuyện này, Lục Thu vẫn nghĩ có nên dùng cách gì đó dạy Lục Phi nắm giữ sức mạnh của mình, biện pháp cắt đậu hũ như Neville có lẽ không thích hợp. Cuối cùng, cô nghĩ ra cách chơi bùn và cát. Thử hỏi có đứa trẻ nào không thích nghịch bùn cát chứ. Muốn nặn bùn thành hình mình muốn phải cẩn thận, cũng phải nhẹ nhàng khống chế sức, quá nhẹ hay quá nặng cũng không được. Không ngờ ngay cả Neville cũng nghiện chơi bùn.

Lục Phi chơi chung với Neville, nhanh chóng quên hết chuyện không vui ở trường. Cậu nhóc thỏa mãn chơi bùn cả buổi, hai con mèo một lớn một nhỏ biến thành tượng đất hết, lông cứ díu lại với nhau, lúc đi tắm còn khiến nước sông một vùng đục ngầu. Lục Phi đứng trên lưng Neville chà lưng cho cha, vui vẻ cười vang. Đến lúc về nhà, cậu nhóc ôm một con búp bê hình người hơi dị dạng mà mình khó khăn lắm mới nặn được, hưng phấn hỏi Lục Thu: "Mama, ngày mai con có thể chơi bùn tiếp không?"

Lục Thu gật đầu: "Được chứ, đợi ngày mai tan học về sẽ đưa con đi chơi."

Nghe thấy còn phải đi học, Lục Phi liền xịu mặt xuống.

Hôm sau khi được giáo viên dẫn vào lớp, cậu nhóc hoàn toàn mất hết sự vui vẻ như ngày trước.

Lục Thu ở nhà cứ đi tới đi lui, không biết hôm nay sẽ như thế nào. Neville thấy cô lo lắng như vậy, đưa cô đến trường từ sớm đợi. Không ngờ tình trạng hôm nay lại hoàn toàn khác biệt. Lúc tan trường, Lục Phi bị một đám mèo con báo con vây quanh, bên cạnh còn có hai con hồ ly nhỏ trắng như tuyết, cả đám đều sáng rực mắt nhìn nhóc, cứ như fans hâm mộ gặp thần tượng vậy.

"Lục Phi cậu giỏi quá đi, cậu còn lợi hại hơn cha mình nữa, cậu có thể dạy mình không?"

"Lục Phi, mình thích cậu lắm, chúng ta có thể làm bạn không?"

"Ngày mai mình sẽ đem theo bánh quy cho cậu ăn, bánh quy nhà mình cực kỳ ngon luôn!"

"Mình cũng đem thịt khô cho cậu nữa!"

Lục Phi được tâng bốc như trăng như sao ngẩng cao cái đầu nhỏ xíu lên, cười ấm áp: "Cảm ơn các cậu, mau về thôi, ngày mai gặp lại nha!"

"Mai gặp lại!"

Lục Thu há hốc mồm nhìn. Chuyện gì thế này?

Lục Phi chạy nhanh đến chỗ cha mẹ đang ngơ ngác, trên khóe miệng lại không kiềm được cười mãi. Lục Thu dắt tay cậu nhóc, hỏi: "Hôm nay trong lớp có chuyện gì à?"

"Cũng không có gì, chỉ là có một bạn mèo bị văng đồ chơi lên nóc nhà, con giúp bạn ấy lấy xuống. Con còn giúp tiểu Hoa mở cái bình bạn ấy mở không được, giúp tiểu Mỹ lắp ráp lại đồ chơi..." Lục Phi đếm đếm tay, kể.

Lục Thu bật ngón cái khen ngợi nhóc. Không được rồi, mới nhỏ xíu đã nổi tiếng như vậy rồi, tuyệt lắm con trai!

"Vậy hôm nay con có vui không?"

"Vui ạ, chỉ là các bạn nói nhiều quá, ồn lắm. Con cũng không không biết phải nói với ai trước." Lục Phi sầu ghê gớm.

Xem ra lớp này dung nhập rất tốt, cuối cùng Lục Thu cũng yên tâm. Mặc dù trong cuộc sống có đôi khi không tránh khỏi những chuyện không vui, nhưng cô hy vọng con không phải tiếp xúc với chuyện xấu quá sớm, chỉ mong nhóc có thể mãi mãi vui vẻ là được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play