Edit: Tiệm Bánh Sò

Đây là lần đầu tiên Neville nghe được có ai nói thích mình, còn là từ chính miệng bé sủng vật mà hắn quan tâm nhất nữa. Cả trái tim cứ như được ngâm mềm nhũn trong hồ nước ấm, toàn bộ tứ chi run lên, gần như không thể nào động đậy. Niềm vui từ trong tim lan ra khắp nơi, từ thính tai đến chóp đuôi, thậm chí đến trên từng sợi lông. Lục Thu chỉ thấy lông trên người Neville xù lên như tĩnh điện, nhưng lại không giống đang giận.

"Anh sao vậy?" Cô vuốt vuốt đám lông xù lên, nhưng lông của hắn vẫn cứ dựng ngược lên, làm thế nào cũng không đè xuống được.

Neville ôm chặt cô vào lòng, lực ôm rất lớn, hắn thầm nghĩ, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng không thể buông Lục Thu ra được. Lục Thu không giãy dụa, chỉ hơi lo lắng hỏi: "Rốt cuộc anh bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn xem bác sĩ không?" Cô đang lo lắng dùng cả ngôn ngữ ở đây và tiếng Trung, câu nói cứ loạn lên.

Neville cuối cùng cũng đáp lại, nhưng không trả lời như bình thường mà là một tiếng kêu nhẹ nhàng mềm mại, tiếng mèo kêu như đang nũng nịu vậy.

"Meo."

"Meoo~"

Tiếng kêu rất nhẹ, như tiếng mèo con, miệng Neville kề cạnh tai cô, không ngừng kêu meoo meoo. Giờ hắn chỉ có thể dùng cách này để diễn ta niềm vui sướng kích động trong lòng.

Lục Thu khó nhọc xoay người giữa trong kiềm chân trước mèo lớn, ngửa đầu đưa tay ôm cái đầu hắn.

"Sao lại đột nhiên làm nũng vậy?"

Chẳng lẽ là vì lúc nãy cô cứ chơi đùa với con mèo trong quang não nên mèo lớn ganh tị bắt chước? Nghĩ đến khả năng này, cô nhịn không được bật cười, con mèo này ăn dấm ghê thiệt đó. Nhưng lại rất đáng yêu, siêu cấp đáng yêu!

"Được rồi, tôi không nhìn nó nữa được không, anh là đáng yêu nhất dễ thương nhất!"

Neville cọ cọ cái đầu to lớn lên mặt cô, dán mặt vào cánh tay cô. Lục Thu gãi thật mạnh, vò rối hết lông hắn lên. Còn may giờ họ không ở ngoài đường, nếu không để những động vật biết Neville nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc đến rơi cằm. Bá tước Neville lanh lùng cao ngạo sao lại có thể phát ra tiếng kêu mềm mại vậy chứ? Không chừng nghe được còn bị diệt khẩu.

Meo meo một hồi, cuối cùng Neville cũng từ từ khôi phục bình thường. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có cơ hội nũng nịu với ai, cũng chỉ có thuở ban sơ khi sống cạnh mẹ ngẫu nhiên cũng có lúc rúc vào bên cạnh bà, được bà liếm lông hoặc bị cắn gáy tha về ổ. Nhưng lớn hơn chút nữa, thân thể mẹ không tốt lắm, không thể thường xuyên ra ngoài đi săn, vì để không phải chết đói, hắn chỉ có thể ra ngoài đối mặt với thế giới nguy hiểm. Từ đó về sau hắn không còn cơ hội nũng nịu với ai nữa, vì đã không còn động vật nào thương yêu nuông chiều hắn nữa, hắn đã học được cách tực mình liếm láp vết thương, học được cách uy hiếp chúng thú khác, uy phong lẫm liệt như một thú vương. Nhưng giờ chỉ nghe được một chữ thích của Lục Thu thôi hắn đã nhịn không được muốn vĩnh viễn ôm cô vào lòng, dù có tỏ ra yếu thế trước mặt cô cũng không sao cả, vì Lục Thu sẽ lo lắng quan tâm hắn, sẽ thổi khô vết thương cho hắn.

"Giờ về nhé?" Neville thấp giọng hỏi.

"Ừm."

Lục Thu không xem quang não nữa, ôm một đầu móng vuốt mèo lông xù, nhìn xuống dưới, Neville đang bay trên không Cự Nham thành. Trong thành không được dùng phi hành khí, cũng chỉ có động vạt họ chim mới có thể bay trên không được. Để cô có thể thấy rõ hơn, Neville hạ thấp độ cao ghé qua các con đường. Nhưng khi sắp ra đến cửa thành, Lục Thu đột nhiên bị tiếng kêu nũng nịu của con non hấp dẫn lực chú ý. Cô cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy một con tê giác quen thuộc đang hào hứng chạy theo Neville, vừa chạy còn vừa ngửa đầu gọi.

"Kréc kréc, khỉ con, bạn có khỏe không, hai người đi đâu vậy? Bạn có còn nhớ tôi không?"

Tê giác con nói với lại theo Lục Thu, mà tốc độ vẫn rất nhanh, sau lưng nó còn có một con tê giác lớn chạy theo, dọa cho một đám động vật đang đi dạo quanh đó lập tức tránh đi. Nhưng tê giác vẫn vẫn làm như không nghe động tĩnh phía sau, vẫn tiếp tục ngẩng đầu nói tiếp. Cuối cùng, tê giác mẹ đuổi kịp con, đâm sừng trên trán vào mông nó một cái, tê giác con lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào. Nó bất mãn dùng đầu đụng đụng chân mẹ, kêu: "Mama làm gì vậy, con đang nói chuyện với bạn mà."

"Con lại chạy loạn khắp nơi rồi! Lần sau không mang con ra ngoài nữa đâu." Tê giác mẹ bất mãn nói.

Tê giác con kêu kréc kréc hai tiếng, sợ Lục Thu đi mất lại nhanh chóng ngửa đầu nói với cô: "Hai người đi đâu vậy? Sao lại không thêm bạn với tôi?"

Lần trước Lục Thu vẫn còn chưa nghe hiểu được gì, tự nhiên cũng không biết lúc ấy nó nói gì, nhưng giờ cô đã có thể nghe hiểu một chút. Hóa ra lần trước nó nói muốn thêm bạn với cô, nhưng không không hiểu, Neville cũng chẳng nói gì.

"Xin chào." Lục Thu vẫy tay với nó: "Chúng tôi muốn về nhà, hai người đi đâu?"

Tê giác con nói: "Đến bệnh viện, tiêm." Nói đến việc tiêm, nó không vui tí nào.

Tê giác trưởng thành thân thể cường tráng, gần như không hề có kẻ địch, nhưng tê giác con rất dễ dàng lây nhiễm bênh khuẩn, đặc biệt là ký sinh trùng, phải luôn luôn đề phòng. Vì vậy cứ cách một thời gian tê giác mẹ con mang con vào bênh viện trong thành kiểm tra toàn diện một lần, cũng tiêm vaccine luôn. Hôm nay là lần thứ hai, không nghĩ đến được gặp lại Lục Thu.

Trong đầu Neville chỉ muốn mau chóng đi về, ai ngờ nửa đường lại lòi ra một con tê giác. Hắn không muốn để ý, nhưng thấy Lục Thu hưng phấn nói chuyện với nó lại đành phải nhịn xuống. Dù sao cũng chỉ là một con non mà thôi, huống chi con non này lại không có lông như hắn, không hề có bất cứ uy hiếp gì. Đáp xuống đất, Neville thả Lục Thu đứng sang bên cạnh, tê giác mẹ cũng rất tự giác dịch sang ven đường chừa lại không gian cho hai người bạn nhỏ giao lưu. Mà hai vị phụ huynh chỉ nhìn nhau không nói gì, lần trước không nói chuyện, lần này cũng không. Kỳ thật Neville biết con tê giác mẹ này, thậm chí còn từng đánh nhau một lần, chỉ là cũng không phải kết thù mà chỉ là giao hữu bình thường mà thôi. Động vật có thực lực tương đương hắn không nhiều, tê giác xem như là một trong số đó. Không biết có phải là biến dị hay không, loài mèo trong gia tộc của hắn rất đặc biệt, biết bay, thực lực mạnh mẽ, tinh lực tràn trề, tính công kích cũng rất mãnh liệt. Có một thời gian hắn tìm tê giác đánh nhau khắp nơi, vừa lúc tê giác mẹ đang vào kỳ phát tình, tính tình táo bạo, Neville đánh nhau với nó rõng rã ba giờ, cuối cùng ỷ vào việc biết bay mới chiếm ưu thế. Cũng không biết có phải tê giác mẹ quên chuyện này rồi không hay là còn đang tức giận, cứ mãi đứng ịch không phản ứng gì với hắn hết. Neville cũng duy trì vẻ mặt cao ngạo đứng cạnh xem Lục Thu ngửa đầu nói chuyện với tê giác con.

Tê giác con mời Lục Thu ngồi lên lưng nó, vì hôm nay đi ra ngoài nên nó không lăn mình trong bùn, còn tắm rửa một phen, người vô cùng sạch sẽ. Nhưng Lục Thu lễ phép từ chối, Neville còn đang lăm lăm nhìn bên canh, cô không thể ngồi trên lưng động vật khác trước mặt hắn được. Tuyệt đối không thể than với con mèo khác trước mặt mèo nhà mình, đây là kiến thức cơ bản của sen hốt phân. Nếu không thì dù có là chú mèo lạnh lùng không quan tâm chủ nhân cũng sẽ giận hờn cho xem. Mới dỗ mèo lớn một trận xong, Lục Thu rất có tự giác.

"Vậy bạn có muốn chơi cụng đầu với tôi không? Chơi vui lắm đó." Nói xong còn đẩy cái đầu chưa dài sừng ra.

Lục Thu lập tức khoát tay: "Không được không được, tôi không chơi cái này đâu."

"Vậy à, không sao, tôi có thể biểu diễn cho bạn xem."

Tê giác con cụng đầu vào không khí, trời đất quay mòng, thiếu chút nữa tự lật mình luôn. Vẫn là tê giác mẹ không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc của con non nhà mình, lên tiếng cắt ngang hành vi mất mặt của nó: "Phải đi rồi."

Tê giác con không vui lắm, thêm bạn với Lục Thu, lại hẹn cô lần sau đến nhà mình chơi rồi mới lề mề về lại bên cạnh mẹ, từ từ từng bước tạm biệt Lục Thu. Lục Thu phất phất tay, mãi đến khi không nhìn thấy hai con tê giác này nữa mời bò lại lên vòng ôm của Neville.

"Vui lắm hả?" Neville không mặn không nhạt hỏi.

"Đúng vậy, có bạn mới nè." Lục Thu mở giao diện bạn tốt trong quang não ra, thấy trong không gian cá nhân chỉ có hình ảnh của một con tê giác đang đụng ầm ĩ trong phòng, thậm chí còn cụng vào avata của cô. Khóe miệng Lục Thu giật giật, nâng giao diện cao hơn một chút chỉ vào tê giác con hỏi: "Có thể ẩn nó không? Ý là không nhìn thấy."

Neville vừa mới có tí không vui lập tức bay hết, ẩn hoàn toàn tê giác con luôn.

"Được rồi. Về nhà."

Lần này hắn không bay dưới thấp nữa, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trực tiếp bay vút lên chỗ neo tàu, nhanh chóng leo lên phi hành khí về nhà. Không bao lâu sau, Neville nhận được tin nhắn giọng nói của Mastiff 18.

"Đại ca đại ca, giải thi đấu sủng vật năm nay trông rất náo nhiệt đó, anh và Thu có muốn đi không?"

Neville ừm một tiếng: "Cậu thì sao?"

"He he he, đại ca, dù em cũng rất muốn đi nhưng lần này không đi được nha." Mastiff 18 cười hắc hắc.

"Chuyện gì?"

"He he, ngao cái mang thai con của em, vừa mới biết thôi, em ở nhà chăm sóc cô ấy."

Neville: "..."

"Nhanh như vậy? Hai người ở chung với nhau từ khi nào?"

"Từ, từ lần trước sau khi ở chỗ anh về đó, cô ấy nói tạo hình của em rất đẹp trai, là đại anh hùng trong lòng cô ấy. Đại ca, cảm ơn anh, cảm ơn Thu của anh nha. Há há há, còn cảm ơn anh cạo sạch lông chỗ đó của em, em nói cho anh nghe..."

Neville lần nữa: "...!!!"

Không đợi cậu ta nói tiếp, hắn tắt quang não cái rụp. Đột nhiên lại nói mấy lời tầm bậy gì vây? Cúi đầu đối diện với ánh mắt hiếu kỳ lại thuần khiết của Lục Thu, Neville yên lặng duỗi móng che lỗ tai cô lại.

"Đừng nghe."

Lục Thu: "???"

Sau đó Mastiff 18 còn nhắn tới rất nhiều tin, nhưng Neville đều không xem. Không thể để tên kia làm ô nhiễm bé sủng vật nhà hắn được. Kỳ thật Lục Thu cũng nghe được một ít, giọng con chó ngao Tây Tạng kia rất lớn, chỉ là cô giả vờ như không hiểu gì hết với Neville mà thôi.

Sau khi có quang não, kỳ thật sinh hoạt thường ngày không khác nhiều lắm, chủ yếu là cô không hiểu nhiều chữ ở thế giới này, giờ vẫn đang dừng lại ở mấy chữ thông thường, chỉ có thể xem mấy video, nhưng cô vẫn điều khiển không giỏi lắm, cũng không tìm tòi xem phần cài đặt. Mỗi lần phát video thì sẽ có một hình chiếu lập thể chiếu lên, cô chỉ có thể luống cuống tay chân tìm nút tắt quanh, tương đối bực bội. Thể loại trên mạng rất nhiều, cảnh tượng đi săn đẫm máu đột nhiên xuất hiện cũng quá mức kích thích với cô rồi. Cho nên, Neville thiết định thời gian chơi quang não cho cô là mỗi ngày một giờ. Cô muốn xem gì thì Neville sẽ xem cũng cô, giúp cô điều khiển, cũng giúp cô từ từ làm quen, cố gắng tránh đi những đường dẫn không tốt trên mạng. Vì thế Neville còn trực tiếp cài đặt quang não của cô thành hình thức cho trẻ vị thành niên. Lục Thu chỉ thấy hắn điểm điểm mấy cái, giao diện đầy chữ khiến người ta hoa mắt nháy mắt thu gọn đi nhiều, có thêm tranh ảnh và video cho con non, đáng yêu đến mức rung động tâm can luôn.

Có hình ảnh con non đáng yêu khiến Lục Thu tương đối hài lòng, động vật trưởng thành nào có đáng yêu bằng con non chứ. Neville cũng rất hài lòng, bé sủng vật sẽ không phải tiếp xúc với nhiều thứ loạn xạ.

Nhưng khi bầu không khí đang trở nên rất vui vẻ hòa thuận thì Neville nhận được tin nhắn của người lạ. Lúc đầu hắn không để ý đến mấy tin lạ này đâu, không thèm nhìn mà trực tiếp xóa luôn. Nhưng avatar của người lạ này là một cái đầu màu trắng, trên đầu có một cái sừng cong cong, nhìn khá quen.

Cung cấp sỉ các loại lương thực cây trồng: "Chào ngài, chỗ tôi có mẻ bắp ngô mới hái, cam đoan chất lượng tuyệt hảo và hương vị trong veo, số lượng có hạn, cho hỏi ngài có cần không? Có thể giao hàng tận nơi."

Neville: "???" Chào hàng hả?

Hắn cau mày muốn xóa, người lạ này lại gửi đến một video, hình ảnh trong video là một cánh đồng ngô cao và xanh tươi, cánh tay người máy đang bận rộn hái từng bắp ngô xuống. Một cánh tay người máy khác đang từ từ lột vỏ bắp ngô, hạt bặp vừa lớn vừa tròn đầy, dù không ngửi thấy được cũng có thể tưởng tượng ra được bắp này có bao nhiêu thơm ngọt. Ánh mắt của Neville nháy mắt bị thu hút, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, Lục Thu có thể thích cái này hay không? Hắn nâng đầu Lục Thu đang xem mê mẩn quang não lên, cho cô xem video.

"Muốn ăn cái này không?"

"Bắp ngô!"

Lục Thu vừa ngẩng đầu đã thấy một bắp ngô thật lớn, hai mắt lập tức phát sáng. Cô đặc biệt thích ăn bắp ngô, dù là ngô luộc hay sữa ngô đều rất thích, thích nhất là ngô nướng, ngô xào tôm bóc vỏ.

"Ăn ăn ăn!" Cô kích động túm lấy chân trước Neville hô.

Thế là Neville nhắn lại cho đối phương: "Muốn, một trăm cân, bao nhiêu tiền?"

Cung cấp sỉ các loại lương thực cây trồng: "Một ngàn tinh tệ, cần giao hàng tận nơi không? Xin hãy cho tôi địa chỉ giao."

Rốt cuộc Neville cũng nhớ tới cái tên cung cấp sỉ lương thực này là ai, còn không phải là con cừu bán gạo ở chợ phiên lần trước đây sao. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại hỏi: "Trừ gạo và ngô thì chỗ anh còn gì nữa?"

Nghe là đã biết là khách hàng lớn rồi, con cừu lập tức nói: "Lúa mì và yến mạch chín tới vừa được thu hoạch, ngài có cần không? Năm trước có cả đậu đỏ, đậu xanh, đậu nành nữa, năm nay thì phải chờ hai ba tháng nữa." Nói rồi gửi đến hai video về lúa mì và yến mạch, từng hạt vừa chắc nịch vừa tươi non.

Lục Thu nhìn chằm chằm vào quang não của Neville, thấy video mới nhận được lập tức nhấn vào. Cũng là cảnh thu hoạch, tuốt vỏ lúa mì, từng hạt lúa mì no đủ xuất hiện. Ban đầu Lục Thu rất kích độn, nhưng lúa mì không giống với gạo và bắp ngô lắm. Sau khi lúa mì chín không thể ăn trực tiếp được mà thường được xay thành bột làm sợi mì, sủi cảo này nọ. Lúa mì cũng có thể xay được vậy, nhưng nếu không có men thì cũng không ổn lắm. Để vầy thì làm sao mà ăn, loại bán thành phẩm như vậy cô chưa từng thấy lần nào cả.

"Có muốn hai cái này không?" Neville tiếp tục trưng cầu ý kiến của cô.

Lục Thu hơi xoắn xuýt: "Lúa mì này có thể... mài thành bột không?"

Mua về rồi không có máy móc thì rất khó xử lý, nhưng cô rất muốn ăn sủi cảo. Không biết phải nói từ mài thành bột thế nào, cô còn chưa học mấy từ này, khoa tay khoa chân một hồi cũng chẳng ra kết quả gì. Thấy bộ dạng nóng nảy của cô, Neville vội vàng giữ tay cô lại: "Từ từ nói."

Ánh mắt Lục Thu nhìn quanh nhìn quất trong phòng muốn tìm thứ gì đó thay thế, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Được rồi, đợi khi vốn từ cô phong phú hơn rồi lại mua cũng không muộn, dịch vụ chuyển phát nhanh ở thế giới này hình như rất nhanh, đã biết là lúa mì rồi thì muốn ăn khi nào cũng có thể mua. Nghĩ đến đây, cô tiếc nuối lắc đầu: "Thôi đi."

Neville nghi hoặc, sao đột nhiên từ bỏ chứ: "Thật? Sao vậy?"

Lục Thu nói: "Có bắp ngô, là đủ rồi."

"Được rồi, sau này muốn ăn gì cứ nói."

Neville dùng cằm cọ cọ đầu Lục Thu, từ chối lời mời của con cừu, sau đó thanh toán tiền một trăm cân bắp ngô. Lúc này Lục Thu còn chưa ý thức được hắn mua nhiều như vậy. Bắp ngô thu hoạch là bắp non chưa chín, đám chim cũng rất thích bắp non như vậy. Thân ngô còn có thể làm thức ăn cho vật nuôi nữa.

Sau khi thanh toán, đợi chừng một giờ thì bắp ngô đã đến, cũng không phải do người máy đưa tới mà là một con chim ưng. Hai chân chim ưng cắp lấy một cái túi tớn bay một vòng trên tòa thành rồi cao giọng hô: "Chuyển phát nhanh đến, mời ký nhận."

Lục Thu và Neville thò đầu ra, thấy một con ưng đội một cái nón nhỏ màu đen có một cặp sừng trên đầu đang gọi bọn họ thông qua cửa sổ. Neville bay lên nhận túi, đầu móng chân trước đụng vuốt của chim ưng một cái. Lục Thu vừa nhìn thấy độ lớn của cái túi đã hơi kinh ngạc, đây cũng nhiều quá rồi, chỉ một mình cô ăn thì dù có đến già cũng ăn không hết nữa. Mang cái túi vào phòng bếp, Neville mở túi ra, mùi thơm đặc thù của ngô lập tức lan tỏa. Mỗi bắp ngô đều to dài bằng tay người trưởng thành, lột vỏ ra, từng hạt bắp sáng lấp lánh xếp hàng thẳng tắp. Neville tò mò duỗi móng vuốt chọt chọt hạt bắp, ngay lập tức dịch bắp phun ra, móng vuốt hắn theo phản xạ chắn trước mặt Lục Thu, toàn bộ dịch nước bắp đều phun lên trên lông hắn. Lục Thu cười quay người lau cho hắn, mùi hương bắp đặc biệt trong lành, còn có mùi sữa nhà nhạt, giờ trên người Neville toàn dính mùi này. Cô chà chà, nhịn không được ôm lấy cánh tay mèo lớn, như kẻ si mê chôn trên người mèo lớn dùng sức hít mấy hơi.

Mèo lớn thơm mùi sữa! Tuyệt vời!

Neville mờ mịt nâng chân trước nhìn cô.

Cọ cọ một hồi rồi Lục Thu đứng dậy, làm như không có gì xảy ra gặm thử hạt bắp. Cũng như ăn trái cây vậy, ăn sống cũng hoàn toàn không có vấn đề. Gặm mấy cái, cô nhìn về túi bắp ngô lớn bên kia. Tủ trữ thức ăn cao sáu mét đã đầy tràn rồi, giờ còn thêm bắp ngô, dù nhiều đến mức gần như ăn không hết, nhưng có nhiều lương thực như vậy cũng thỏa mãn lắm đó. Giờ khắc này cô cũng đã hiểu tâm trạng của sóc rồi, sung sướng quá đi, có đồ ăn là tuyệt nhất! Lần trước cô còn có ý định trồng gạo quanh thành nữa, nhưng giơ cô đã từ bỏ ý định này rồi. Cũng không phải sợ mệt mà là, cô so với thế giới này quá nhỏ, mua một lần gạo đã đủ cho cô ăn rất lâu rồi, căn bản không tìm thêm phiền toái làm gì.

Trong nhà vui vẻ hòa thuận, trên mạng lại khác. Neville vốn luôn điệu thấp, không mở tài khoản lãnh địa, lâu lâu mới Livestream một lần, trên mạng dù có sóng gió gì cũng chẳng nhiễm đến trên người hắn. Nhưng hắn còn có một tên Langdon đơn phương tuyên bố là bạn thân, còn là một tên siêu cấp nổi. Làn Livestream gần đây nhất, giám khảo đặc biệt Langdon lại lần nữa nhắc đến Neville, còn mời hắn tham gia thi đấu. Rất nhiều fans hâm mộ của Langdon cũng là fans của Neville. Là fans rồi mới biết, muốn thấy Neville còn khó hơn Langdon nhiều, trừ lúc Livestream thì cẳn bản chẳng thấy được cái bóng luôn, không hề có tin tức gì luôn, cứ như không tồn tại vậy. Bây giờ lượng fans hâm mộ của Neville cũng không ít, thậm chí còn âm thầm lập ra fanclub nữa, mà hội trưởng, đương nhiên là Judy.

Judy là một fan theo Neville vô cùng kiên định, lúc trước khi hắn bị vu hãm, Judy vẫn tin tưởng Neville không hề làm những chuyện đó, sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, Judy còn hút về một đám fans, cũng xem cô là fan chị đại của Neville. Là đầu đàn nhóm fans, Judy nói là thích Neville, nhưng kỳ thật lại càng thích Lục Thu hơn. Bởi vậy, fanclub này thực chất là fans của Lục Thu.

Các hình động của Lục Thu với đủ các biểu cảm được lưu truyền rộng rãi. Con thú nhỏ như vậy, vừa đáng yêu lại thông minh nữa, ai có thể không yêu chứ! Nhưng đã hơn nửa tháng rồi không mở Livestream, hoàn toàn không tìm thấy phương thức liên lạc của Neville, có muốn hối thúc Live cũng không được. Fans hâm mộ gấp sắp khóc rồi, sau khi Judy biết Langdon là bạn của Neville xong vẫn luôn túc trực trên Live của gã, bởi vậy hôm nay Langdon vửa mở Live thì Judy đã xông lên nhắn hỏi ngay.

"Đại nhân Langdon, ngài và Neville là bạn thân hả, khi nào Neville mới mở Livestream lại vậy? Chúng tôi đã hơn nửa tháng không nhìn thấy Thu Thu rồi, vội sắp chết mất. Xin ngài hãy giúp chuyển lời cho Neville mau chóng mở Livestream đi! Nếu không thì hai người Live chung cũng được mà!"

Không chỉ có mỗi mình Judy, rất nhiều fans khác cũng cầu theo, nhất định phải để cho Langdon nhìn thấy. Cũng may dưới sự cố gắng của bọn họ, Langdon cuối cùng cũng đã nhìn thấy mấy dòng này. Tất nhiên là không thể không trả lời rồi, ai bảo đã nói hai người là bạn tốt chứ. Gần đây Neville rất nổi, kỳ thật đã có rất nhiều fans hâm mộ muốn gã và Neville Live chung một lần. Cũng chả biết ăn trúng cái gì, Langdon cũng có ý định đó, gã chưa từng gặp Lục Thu, vô cùng hiếu kỳ với cô, không biết đến tột cùng là cô có ma lực gì mà có thể khiến Neville thay đổi nhiều như vậy.

Mở quang não ra, Langdon trực tiếp gửi tin nhắn cho Neville ngay trong Livestream.

"Neville, đã lâu không gặp, cậu và Thu vẫn khỏe chứ? Có hoan nghênh tôi đến làm khách hai ngày sau không?"

Lúc này Neville đang tản bộ quanh tòa thành với Lục Thu, dạy cô cách dùng quang não chụp ảnh. Sau khi nhận được tin nhắn, hắn im lặng một hồi, như đang xác nhận hỏi lại: "Mi nói là, muốn tới chỗ ta?"

Langdon lập tức trả lời: "Đúng vậy, có được không?"

Neville lập tức hứng thú, móng vuốt vô thức gãi gãi trên đất, gửi lại tin trả lời cho gã: "Xem ra, mi đã sẵn sàng bị đánh rồi nhỉ."

Langdon đã phát tin nhắn giọng nói ra: "...???!!!"

Má nó?! Neville mưu hại gã rồi!!!

Toàn bộ gần một tỷ khán giả đang xem online: "???!!!"

Hả, bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?!

Tác giả có lời muốn nói: Langdon: Livestream bị đánh???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play