Edit: Tiệm Bánh Sò

Xử lý sạch sẽ cớm dính trên răng Neville xong, Lục Thu áy náy xin lỗi hắn: "Thật xin lỗi, tôi quên mất anh không thể ăn cái này."

Neville cúi đầu cọ cọ cái cằm lên đầu cô, cũng không để ý lắm, kỳ thật hắn cũng rất thích hương vị trong trẻo của gạo, chỉ là răng của hắn không thích hợp ăn loại thức ăn này cho lắm. Thấy Lục Thu đã ăn xong chén cơm thứ hai, dù giờ sức ăn của cô đã lớn hơn trước nhưng Lục Thu cũng cảm thấy ăn quá no. Nhưng lần này vì quá kích động nên không cẩn thận nấu hơi nhiều, giờ trong nồi còn thừa lại một nửa ăn không hết.

Một người một mèo nhìn cơm thừa trong nồi mắt lớn trừng mắt nhỏ, Neville chưa từng để thừa thức ăn, lúc trước chỉ cần có đồ ăn thì sẽ ăn hết sạch. Lục Thu nghĩ một chút, có lẽ ban đêm có thể làm cơm chiên, cô tìm một cái bát lớn bỏ hết cơm thừa vào, sau đó cẩn thận ôm cái bát bò xuống bếp. Neville rất tự giác nhận lấy cái bát bỏ vào tủ trữ thức ăn.

Xoa xoa bụng, Lục Thu thỏa mãn theo chân Neville ra khỏi phòng bếp. Ruth đang bày vỏ cây và thuốc ra bàn. Neville nhanh chóng mở ống thuốc dinh dưỡng ra đưa cho Lục Thu uống. Lục Thu nhìn chất lỏng trong ống, hoảng hốt nhớ đến cái chén thuốc có mùi vị vô cùng cổ quái lần trước Neville uống, cô nhắm mắt lại, ngửa đầu nhăn mày nuốt trọn cả ngụm. Không ngờ lại trong mát ngoài ý muốn, có mùi của nước ngô.

Thấy cô đã uống thuốc xong, lúc này Neville mới yên lòng. Lục Thu cầm miếng quế còn tươi mới, bò lên ghế nâng bay lên bệ cửa sổ, đặt nó ở chỗ nắng tốt nhất phơi khô. Lượng này đoán chừng cũng đủ nấu một hai lần, đáng tiếc không nhìn thấy hương liệu khác, bằng không thì cũng có thể mua về một chút rồi. Ngẫm lại nào là thịt gà, thịt heo, thịt dê kho này nọ, nghĩ đến đã chảy nước miếng.

Vì thời gian về tương đối trễ nên ăn trưa xong cũng đã gần ba giờ, cũng đã về chiều rồi. Hôm nay có rất nhiều chuyện thú vị, sáng sớm đã bị Mastiff 18 đánh thức, xong lại đi bệnh viện rồi dạo chợ phiên mãi cho đến trưa, lại thêm đang là kỳ kinh nguyệt, giờ Lục Thu mệt mỏi buồn ngủ vô cùng. Phơi cây quế xong, dưới ánh mặt trời ấm áp, cô nhịn không được ngáp một cái, nửa người trên dựa vào bệ cửa sổ suýt chút ngủ thiếp đi. Neville lại gần ôm cô đặt vào trong ổ mèo. Có thể do trời hơi nóng, đệm trong ổ mèo đã được đổi loại mới nhưng vẫn mềm mại ấm áp như cũ. Lục Thu nằm nghiêng trong ngực mèo lớn, vùi mặt vào cổ mèo lớn, hô hấp phập phồng phả lên lông mèo. Neville còn móng vuốt khoác lên lưng cô, nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Thu, cũng ngủ thiếp theo.

Giấc ngủ này vừa dài vừa dễ chịu, khi tỉnh lại thì hướng chiếu của nắng đã chuyển từ trái sang phải, nhưng vẫn chiếu thẳng vào người. Lục Thu đột ngột ngồi dậy, ngay lập tức sờ về phía sau mình rồi nhìn lại lông mèo, phát hiện lông mèo vẫn sạch sẽ, trên người mình không dính gì mới yên lòng. Kỳ kinh nguyệt là vậy đó, đặc biệt là đối với mấy người có lượng ra nhiều thì chuyện mỗi sáng tỉnh lại đầu tiên phải là xem thử ga giường, quần áo xem có bị dính vào hay không, gần như đã thành phản xạ có điều kiện rồi.

Thở ra một hơi, cô lại thả người về người mèo lớn, nghiêng chân hoàn toàn vùi mình vào lông mèo. Phần lông ngực này thực sự là quá mềm mại thoải mái mà, quả thực khiến cô thích không buông tay được. Lúc Lục Thu vừa bật dậy Neville đã tỉnh, nhưng cũng không nhúc nhích, thấy bé sủng vậy chà đạp lông mình cũng chỉ duỗi móng lên đỡ để cô khỏi rơi xuống.

Ngủ đến trưa, giờ đã hơn năm giờ. Không biết từ khi nào Ruth đã mở nóc nhà ra mà ánh nắng đã ngã về tây lại thuận theo nóc nhà chiếu xuống từng dải như ánh sáng của thánh. Thật ấm áp! Neville dùng móng vuốt ấn bụng cô một cái, hỏi: "Còn đau phải không?"

Chữ đau này chưa được dạy, Lục Thu nháy mắt mấy cái, chống nửa người lên, lại nghe Neville hỏi một lần nữa: "Đau?"

Lặp lại trong đầu một lần nữa từ này, nghĩ thử ý nghĩa, cô lắc đầu: "Không đau."

Cô đã học chữ không rồi, cô kết hợp hai chữ đó lại với nhau, xem như là áp dụng thực tế. Nghe được cô đáp lại chuẩn như vậy, Neville lập tức nổi hứng thú dạy học lên, ôm cô lại hỏi: "Có đói bụng không?"

Sờ sờ miệng rồi lại sờ sờ bụng, Lục Thu tiếp tục lắc đầu: "Không đói bụng."

Giai đoạn này Neville không yêu cầu cô biết viết chữ, chỉ cần cô có thể từ từ giao tiếp được là tốt rồi. Dù có lúc hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì Lục Thu không hiểu gì, cũng rất hưởng thụ cảm giác này. Vì nghe không hiểu nên cô cũng đặc biệt ỷ lại hắn, cũng không bị bên ngoài ảnh hưởng, đặt lực chú ý lên người động vật khác.

Ý nghĩ này thật ích kỷ, chính Neville cũng rõ ràng. Có lẽ là vì đã từng bị coi nhẹ đối xử lạnh lùng, hắn vô cùng hy vọng có động vật nào đó có thể toàn tâm toàn ý dựa vào mình, ở bên cạnh mình, trong mắt chỉ có mỗi mình mà thôi. Nhưng ngẫu nhiên hắn cũng nghĩ đến nếu ngày nào đó có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ bị ép buộc phải tách nhau ra, không có mình thì làm sao Lục Thu có thể sống sót đây. Lúc nhỏ đã bị ép phải rời xa mẹ đến một nơi vừa xa lạ vừa nguy hiểm, Neville đã chịu nhiều đau khổ rồi, khó khăn lắm mới trưởng thành được như ngày hôm nay, hắn không muốn Lục Thu cũng phải chịu hoàn cảnh khốn cùng ủy khuất kia. Nhưng hắn lại càng sợ hơn nữa việc không phải là Lục Thu bị ép rời đi mà là chính cô chủ động chọn rời đi, rất sợ sẽ có ngày cô bắt đầu chán ghét mình.

Nói là muốn Lục Thu ý lại mình hơn, nhưng kỳ thật là chính hắn đang ỷ lại Lục Thu mới đúng. Dù không biết lúc trước cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc với thế giới này, thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn, Thủ đô tinh còn phồn hoa hơn Cự Nham tinh gấp trăm lần. Nếu cô nhìn thấy được, chắc chắc cô sẽ không nguyện ý trở lại bên hắn nữa, không muốn sống cuộ sống nhàm chán như vậy nữa đâu. Suy nghĩ tiềm ẩn này được Neville chôn sâu trong nội tâm, chưa từng nói với ai, dù là Ruth kề cận hắn hằng ngày cũng không phát hiện.

Dù trong lòng đã xoay chuyển mấy trăm vòng, trên mặt hắn vẫn bình thản như thường. Mới đó đã sáu giờ, mặt trời đã dần lặn, ánh mặt trời chiếu cả căn phòng thành một màu đỏ rực. Neville ôm Lục Thu đứng dậy leo lên nóc nhà, tiếp tục dạy học.

"Đó là mặt trời."

"Mây trắng."

"Cây đại thụ."

"Cô."

"Ta."

Ruth đứng dưới lầu nghe tiếng Neville truyền đến từ trên cao, cũng nhịn không được thăm dò nhìn lên. Ráng chiều đỏ như lửa, chiếu rực cả một khoảng trời. Lúc trước Neville rất ghét màu đỏ, vì màu này như màu máu, nhưng giờ không hiểu sao hắn lại cảm thấy nó xinh đẹp quá đỗi, đẹp đến mức khiến tâm tình của hắn tốt hơn nhiều. Một người một mèo cứ vậy ngồi đến khi trời chiều hoàn toàn biến mất mới về phòng, đóng nóc nhà lại.

Ruth mang bữa tối lên, buổi trưa Neville không ăn gì nhiều, hắn ôm một miếng thịt sấy khô gặm kêu rộp rộp không ngừng. Lục Thu đến phòng bếp láy một quả trứng làm cơm chiên trứng. Cơm lúc trưa được rời rạc từng hạt, không dẻo dính, rất thích hợp làm cơm chiên. Vừa ăn cơm chiên trứng vừa nhận mấy miếng thịt được Neville đút qua, Lục Thu ăn đến sung sướng vô cùng.

Buổi tối không tiếp tục học nữa, Neville cũng chưa bắt đầu tiến hành huấn luyện thân thể cho Lục Thu. Bác sĩ gấu trúc nói vào kỳ kinh nguyệt cơ thể của cô tương đối suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Vì vậy quang não di động của Lục Thu đã bị lấy đi, bị Neville cắp về giường. Nhưng đã ngủ một giấc trưa dài rồi, giờ cô không buồn ngủ, cô dạo mấy móng quanh vòng.

Neville không đi nghỉ cùng cô mà một mình đi đến căn phòng mà lúc trước Lục Thu đã nhặt quả cầu Livestream ra. Hắn đứng trước cửa nhìn một hồi, cuối cùng dời cái khung sắt vô cùng cao lớn trong phòng ra một chút. Tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của Lục Thu, cô lặng lẽ đến gần Neville, cũng không quấy rầy hắn. Vì đã lâu không di chuyển, trên khung sắt rơi xuống một lớp bụi. Neville nâng móng ho khan nửa ngày, bảo người máy tới quét dọn, sau đó hắn vòng quanh máy móc đã được dọn sạch một vòng, suy tư một hồi. Nghĩ một lát, hắn vung móng đập lên một cái nút, khung sắt bắt đầu răng rắc khởi động, từng thanh giá đỡ trong suốt vừa mỏng vừa chắc chắn nhanh chóng bay lên. Dưới đế hơi giống máy chạy bộ, có một nửa nổi bồng bềnh trên không trung. Neville ấn gì đó trên bảng điều khiển, trên không trung đột ngột xuất hiện rất nhiều con chuột hình thể khổng lồ tán loạn, tiếng chít chít loạn cả lên, tình cảnh quỷ dị vô cùng. Sau khi chuột biết mất, theo thứ tự lại xuất hiện chim sẻ, ong, cuối cùng là vũ yến. Phía dưới khoảng không đám động vật xuất hiện, từng cây gậy trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện.

Kế đó, cảnh tượng tiếp theo khiến Lục Thu trợn mắt há hốc mồm. Neville nhanh như chớp đạp lên cây gậy đột nhiên xuất hiện, vụt móng vuốt xẹt xẹt qua đám động vật tán loạn trên không trung, không một con nào tránh thoát. Bên trái có thiết bị đếm điểm tích lũy, mỗi lần có một động vật biến mất sẽ có một điểm tích lũy nhảy lên. Hình như chuột là động vật điểm sơ cấp, tốc độ xuất hiện tương đối chậm, chim nhanh hơn một chút, đàn vũ yến xuất hiện cuối cùng gần như chỉ còn tàn ảnh, hoàn toàn không thấy rõ vị trí. Nhưng dù vậy Neville vẫn vô cùng chuẩn xác dùng móng nhọn xẹt qua thân ảnh vũ yến.

Đến khi tất cả biến mất thì cũng chỉ mới mười phút. Neville nhảy xuống ấn lên phím kết thúc, máy đếm điểm cũng ngừng, con số hiển thị đúng bốn trăm. Mỗi loài động vật có một trăm con, bốn loài vừa đúng bốn trăm. Lục Thu cứ như đang được xem trò chơi thực tế ảo, còn là trò chơi có độ thao tác nhạy bén cấp thần kia nữa, cô chỉ muốn hét thật to thôi. Đẹp trai quá đi! Vừa ngầu vừa đẹp trai quá xá luôn!

Neville bình thản lông không loạn thở không gấp tiếp tục nghiên cứu máy móc. Đây là một cái máy chơi game, nhưng đồng thời còn có thể rèn luyện tốc độ phản ứng và sự linh hoạt của người chơi. Trò chơi này còn kết nối với mạng tinh tế, điểm tích lũy chia thành từng bảng xếp hạng theo tinh cầu, thậm chí toàn tinh hệ. Khi vừa ra mắt, trò chơi này đã gây tiếng vang lớn, trừ những động vật có hình thể khổng lồ cá biệt không thể chơi được thì gần như động vật nào cũng mua một máy về. Ban đầu, chế độ chơi của máy còn khá đơn giản, sau này, không chỉ số lượng và loài động vật không giới hạn mà còn có nhiều chế độ quái đản hơn nữa.

Ngoại trừ là một máy chơi game, cái máy này cũng có thể coi như là một cái máy chạy bộ bình thường. Chỉ cần giẫm chân một cái là có thể bắt đầu, đồng thời còn có thể tự động điều chỉnh tốc độ. Ở những nơi tấc đất tấc vàng như Thủ đô tinh thì chỗ ở của những động vật có thu nhập trung bình đều rất nhỏ, trừ khu vực sinh hoạt hằng ngày thì gần như không có không gian hoạt động gì, muốn vận động phát tiết tinh lực lại rất khó tìm được chỗ. Vì vậy mà loại máy vừa có tính giải trí vừa giúp vận động, cũng không chiếm quá nhiều chỗ, đồng thời giá của phiên bản phổ thông cũng không cao mới được hoan nghênh đến như vậy.

Lúc sáng Neville còn muốn đăng ký cho Lục Thu tham gia kế hoạch rèn luyện tại Nhà thi đấu Kangaroo, sau khi bỏ ý nghĩ này liền nghĩ đến cái máy này. Đã lâu rồi không mở, không biết còn có thể khởi động hay không, sau khi dùng thử một lần đảm bảo mọi thứ đều ổn thì hắn lại điều chỉnh hình thức một chút. Hình thể Lục Thu quá nhỏ, thứ này đối với cô mà nói thì quá cao lớn. Vì để điều chỉnh cho những động vật có hình thể nhỏ thì máy này cũng có thể điều chỉnh độ lớn, kích thước nhỏ nhất cho động vật cao tầm hai mét, đối với Lục Thu thì vừa phù hợp.

Chăm chú nghiên cứu máy móc, nhất thời Neville không để ý đến Lục Thu vẫn luôn đứng sau lưng mình. Nhìn mãi, rốt cuộc Lục Thu cũng nhịn không được nhẹ nhàng ôm lấy đuôi Neville leo lên trên. Cái đuôi đột nhiên bị ôm lấy, Neville vô thức nhếch đuôi lên đưa cô lên lưng mình. Đợi đến khi cô đã an ổn ngồi trên lưng mình, Neville mới quay lại hỏi một câu: "Sao vậy, ngủ không được sao?"

Lục Thu lắc đầu trả lời: "Chưa buồn ngủ." Nhưng cô vẫn chưa nói được câu này, đành phải dùng tiếng Hán bình thường, cũng may Neville hiểu.

Không tha cô về giường nữa, Neville chỉnh lại hình thức máy, lui lại nhảy xuống bàn. Đám giá đỡ vừa rồi thu lại chỉ còn cao hai mét. Hắn đặt Lục Thu lên, khởi động hình thức chạy bộ, tốc độ cài đặt chậm nhất. Ban đầu Lục Thu còn có chút mơ màng, đột nhiên mặt đất hơi lắc lư, cô bước lên hai bước mới phát hiện, đây là máy chạy bộ sao?

Neville đứng cạnh ấn một nút trên bàn điều khiển, khung cảnh xung quanh Lục Thu bắt đầu thay đổi, từ từ biến thành một con đường rộng rãi, hai bên đường các tòa nhà tầng tầng lớp lớp. Trừ cảnh tượng này thì cô không thấy gì nữa, ngay cả Neville cũng biến mất, nhưng cái bàn điều khiển trong suốt kia vẫn còn lơ lửng trước mặt khiến cô an tâm hơn không ít. Cảm giác này giống như lúc bắt đầu làm trắc nghiệm khai trí, nhưng giờ trên đầu cô không có mũ giáp, chứng tỏ không phải ý thức của cô vào thế giới mạng mà là cảnh sắc bên cạnh thay đổi theo cảm ứng mô phỏng cảnh thực.

Bước chạy đơn thuần trên máy chạy bộ khác hoàn toàn với chạy trên đường. Lục Thu nhìn xung quanh, thậm chí còn cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, vô cùng chân thực. Cô hào hứng đi tới, không biết khung cảnh có biến đổi nữa hay không. Cô dáo dác thử tìm vị trí Neville vừa đứng, thăm dò chạm vào một cái. Khung cảnh xung quanh lại biến hóa một lần nữa, lần này là trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh đều là cây cối cao lớn khổng lồ, bụi cỏ cao lớn sắp bao phủ cả người cô. Sau lưng, một con thú to lớn mắt đỏ đang phát điên gào to gầm thét đuổi theo cô.

Tiếng rống to vang dội bên tai, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Không nhìn thấy Neville, lại đột nhiên bị một con thú hung hãn truy đuổi, Lục Thu luống cuống vô thức chạy về phía trước. Mặt đất vừa bằng phẳng trở nên gập ghềnh hơn, trên đường xuất hiện rất nhiều bụi cỏ dại, xúc cảm rất chân thật. Cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như không phải sờ được vật thật nhưng lại đúng là đã sờ được gì đó.

Vừa ăn xong đã vận động kịch liệt, chạy một hồi, bụng cô càng lúc càng khó chịu. Lục Thu nhíu mày thật sâu, muốn đóng khung cảnh này lại nhưng lại phát hiện bảng điều khiển đã biến mất rồi. Bối rối một lát, cô cắn răng nhắm mắt lại, trực tiếp dừng lại luôn, cả người cô bị máy chạy bộ đẩy lui về sau, nhanh chóng chui thẳng vào miệng con thú kia. Ngay lúc cô sắp bị nó nuốt chửng, con thú kia đột ngột biến mất. Không chỉ nó biến mất, ngay cả khung cảnh xung quanh cũng tan biến, máy chạy bộ cũng dừng hoạt động.

Lục Thu mở mắt phát hiện mình đang đứng ở đuôi máy, Neville tắt máy đi đến chỗ cô, duỗi móng sờ lên bụng cô: "Vẫn khỏe chứ?"

Sau khi dừng lại, cảm giác khó chịu lúc nãy đã rút đi. Bình thường ngày đầu tiên của cô rất đau, uống một liều thuốc giảm đau chịu đến trưa, đến đêm gần như sẽ ổn hơn. Thuốc giảm đau hôm nay lại có tác dụng tốt hơn nhiều, giờ đã sập tối nhưng bụng cô chẳng cảm thấy đau gì cả. Lục Thu là kiểu người dù ngày đầu tiên có đau đớn thống khổ kịch liệt bao nhiêu, ngày thứ hai cũng sẽ dịu lại, coi như cũng là trong cái rủi có cái may.

Lắc lắc đầu với mèo lớn, Lục Thu nhảy xuống khỏi cái máy. Thú này cũng thú vị thật, chỉ là giờ cô không thể vận động mạnh, chờ sau khi hết phải thử một lần mới được. Giờ thân thể cô đã khá hơn nhiều, nhưng lượng vận động cũng không lớn, cả ngày chỉ ăn xong rồi ngủ, bình thường chỉ toàn ăn thịt lại còn ăn nhiều, cô cứ có cảm giác mình mập lên mấy cân nữa kìa. Sờ sờ cả mặt chỉ toàn thịt, cái bụng phẳng giờ cũng đã nhô lên một chút, nếu không phải hôm nay đến kỳ kinh thì cô còn chưa phát hiện đâu.

Không thể tiếp tục như vậy được!

Cô còn đang nghĩ lúc nào đó tranh thủ bật máy vận động một chút, Neville lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt lúc nãy của cô, hắn duỗi móng ôm cô lên, không cho cô động đến cái máy đó nữa.

Bị xách lại về phòng, Lục Thu đành phải nằm xuống chuẩn bị đi ngủ. Tính thời gian thì chắc cũng đã bảy tám giờ tối, ngủ giờ này thực sự là quá sớm, đừng nói chi lúc trưa cô đã ngủ một giấc đến chiều. Lục Thu trằn trọc lật lới lật lui trên người Neville, leo từ đầu đến chân hắn, vọc chơi với cái đuôi một chút rồi lại bò lên bụng. Bò một lát lại bảo Neville xoay người đi sờ sờ lông trên lưng hắn. Giờ cô lại đã hoàn toàn không còn e ngại gì với Neville nữa, bất tri bất giác đã quen thuộc với mùi hương và cái ôm của hắn. Rõ ràng là mới các đây không lâu cô còn thấp thỏm dò xét mọi việc, mỗi lần Neville tức giận đều vô cùng bất an. Nhưng giờ nghĩ lại thì chuyện đó như là chuyện của thế kỷ trước vậy, xa xôi cách trở ngàn trùng.

Lục Thu đẩy móng vuốt Neville đi chỗ khác, nắm nắm đỉnh lông trên lỗ tai hắn, rồi lại khảy khảy hàng ria, sờ sờ lông mi hắn, sau đó lại tuột xuống ôm cái đuôi lăn lộn. Neville cũng mặc cô nghịch không phản kháng, cứ tùy ý để cô vui thú là được rồi. Ánh mắt mắt chăm chú dõi theo cô, còn canh chừng ngừa cô chơi quá vui mà ngã nữa, cưng chiều ghê gớm.

Lục Thu cảm thấy mình sắp bị chiều hư rồi. Neville quá tốt với cô, từ trước đến giờ chưa từng có ai cưng chiều cô như thế cả, có đôi khi, Lục Thu còn cảm thấy Neville còn tốt với cô hơn cả người nhà của cô nữa. Nếu Neville là người thì tốt rồi, dù có cách trở gì cô cũng sẽ liều mình yêu hắn mất, chỉ muốn nắm trọn hắn trong bàn tay luôn.

Đáng tiếc...

Nhưng kỳ thật cũng chẳng có gì tiếc nuối cả, sống chung như bây giờ cũng rất tốt, chỉ cần có Neville bên cạnh, cô sẽ an tâm không sợ hãi bất kỳ gì cả. Tâm tình này khiến cô có cảm giác chân thực và lòng cảm mến với thế giới này.

Rốt cuộc Lục Thu cũng chơi mệt, nằm ngang người trước ngực Neville. Lúc này mèo lớn đang nằm ngửa dưới đất, xòe hết bốn chân giang rộng người. Neville vỗ vỗ lưng Lục Thu, dựng cô dậy ôm lên. Cằm Lục Thu gác lên mũi mèo lớn, đối diện với đôi mắt to của hắn. Vào ban ngày, đối diện với ánh nắng mặt trời, đôi mắt mèo có màu hổ phách trong suốt, nhưng lúc này ánh sáng mờ mịt, mắt mèo như đang phát sáng, lấp lánh tinh quang.

Thật là đẹp quá đi!

Lục Thu nhìn một lát, không nhịn được tiến tới hôn trên khóe mắt hắn một cái. Neville nhắm hai mắt lại. Chân trước của hắn nhịn không được chụp cào tấm thảm dày dưới người, không hiểu sao tâm trạng lại có chút nôn nóng, muốn làm cái gì đó. Hình như hắn lại không bình thường rồi.

"Meoo~" Tiếng kêu rất khẽ, như đang nghẹn trong cổ họng. Neville rất ít khi kêu tiếng mèo, không giống mèo bình thường, hắn luôn cảm thấy tiếng kêu theo bản năng khiến hắn trở nên yếu thế hơn. Nhưng lúc này hắn lại nhịn không được.

Giờ Lục Thu đang hoàn toàn nằm ườn trên mặt hắn, hai cánh tay chống trên má mèo, ấn xuống phần lông xù mềm mại nhất trên mặt. Vô cùng thân mật. Nếu Neville là người thì lúc này Lục Thu đang được hắn ôm vào lòng với tư thái thân mật má kề má rồi. Chỉ là đây chỉ là mặt mèo thôi, hoàn toàn không có vấn đề gì hết. Hàng ria bị kẹt đụng phải cổ Lục Thu, cô đưa tay cào cào.

"Đừng nhúc nhích, ngứa."

Mèo lớn há miệng cắn ngón tay cô, Lục Thu lanh tay lẹ mắt dùng tay bịt miệng hắn. Neville ngẩn người, Lục Thu cười nói: "Được rồi, đừng nghịch nữa, đi ngủ nào. Ngủ ngon!"

Sờ sờ răng nanh mèo lớn, cào cào mấy cái trên răng hắn, lại cúi đầu cọ cọ mũi hắn. Cô tuột khỏi mặt hắn, thoải mái giãn người nằm xuống ngực hắn. Neville lại meoo một tiếng, lần này tiếng kêu cao hơn một chút, không nghe được là ý gì.

____________________

Giấc ngủ này của Lục Thu khá an ổn, sáng sớm dậy còn tinh lực dồi dào, không đau bụng tí nào. Ngược lại là Neville trông hơi tiều tụy, hắn còn chưa ngủ, chỉ híp mắt nhìn cô.

Lục Thu hơi lo lắng. Mèo là động vật đi đêm, thích ra ngoài chơi vào đêm, nhưng gần đây không biết vì sao lại không ra ngoài nữa, chỉ nằm ườn trong ổ, nhiều nhất thì chỉ nhìn chằm chằm cô, cũng không ra khỏi phòng. Nhưng ban ngày hắn cũng không ngủ nhiều, cứ có cảm giác không khỏe lắm. Lục Thu vuốt vuốt gò má mèo, nhẹ nhàng vuốt lông hắn. Bình thường khi làm như vậy thì Neville sẽ ngủ thiếp đi rất nhanh. Quả nhiên, không bao lâu sau, mèo lớn đã từ từ nhắm mắt lại, tiếng khò khè khẽ phát ra trong cổ họng. Lục Thu lại vuốt lông cho hắn một lát rồi mới rón rén ra khỏi phòng nhỏ.

Rửa mặt thay quần áo xong, cô bò lên bếp bắt đầu nấu cơm. Buổi sáng hiển nhiên không nấu cơm rồi, chỉ nấu một ít cháo, cắt một ít rau củ vào làm thành cháo rau củ, lại rán thêm quả trứng, coi như là bữa sáng hoàn chỉnh. Sau khi có gạo, quả nhiên chất lượng sinh hoạt cũng được tăng cao hơn nhiều.

Neville ngủ thẳng đến hết bữa sáng mới tỉnh lại.

Lục Thu dùng cơm xong, ôm quang não di động ngồi bên cạnh hắn tiếp tục học chữ. Vừa mở mắt đã thấy cô bên cạnh mình, Neville mông lung nhìn gò má cô hồi lâu, ngẩng đầu đụng gò má cô một cái, cái đầu to cọ cọ lưng cô mấy cái rồi ôm cô vào lòng.

Trongthoáng chốc, Lục Thu có một loại cảm giác hoang đường, cứ như đang yêu đương vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play