Lục Thu không nghĩ đến mình chỉ mới kêu meo một tiếng thôi mà Neville đã phản ứng lớn như vậy. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cô một lúc như đang xác nhận có phải cô kỳ thật là một con mèo con khoác da của loài động vật khác không. Nhưng chỉ ngửi mùi cũng biết đây là chuyện không thể nào.
Con sủng vật nho nhỏ này dùng tiếng mèo nũng nịu với hắn, âm thanh ngọt ngào non nớt này Neville đã lâu lắm chưa từng nghe rồi. Tâm can hắn không nhịn được run rẩy.
Đáng, đáng yêu quá!
Hắn muốn bịt mũi lại quá đi!
Chưa từng nghe nói tộc khỉ lại có thể nói tiếng mèo, bé sủng vật này lại có thể mô phỏng tiếng mèo kêu. Thật sự không tầm thường! Ít nhất thì so với những con sủng vặt hắn từng nuôi, chúng trừ ăn uống rồi lại khóc la ra thì không hề thể hiện bát kì tài năng thiên phú gì. Mục đích ban đầu hắn nuôi sủng vật cũng không phải chỉ vì chơi vui mà vì muốn tham gia cuộc thi sủng vật hai tháng sau. Đã là giải đấu sủng vật thì sủng vật cũng phải thể hiện tài nghệ của bản thân. Nhưng để bé sủng vật nũng nịu với một đám thú lạ lẫm?
Lục Thu thấy sắc mặt mèo lớn thay đổi liên tục, một chốc trầm tư lại một chốc phẫn nộ, chốc lại cười cười, cũng không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, không khỏi tiến lên đụng đụng chân trước hắn.
Neville lấy lại tinh thần, chân trước bế bé sủng vật lên, còn xoay hai vòng. Lục Thu cứ như ngồi cáp treo lượn mấy vòng trên không trung, cái chăn khoác trên người cũng bay lên theo, nội y còn chưa khô bị gió thổi qua khiến cô nhịn không được run lập cập. Mèo lớn không để ý đến điểm này, đưa cô lên mặt mình dùng gương mặt mềm mại cọ cọ mặt cô, rồi lại dùng cái mũi hồng ướt át dí vào trán cô.
Lục Thu chỉ cảm thấy có một khối gì đó vừa mềm mại vừa ướt át di trên trán mình, tránh thế nào cũng không được, hơi thở như gió thổi của mèo lớn phun hết lên mặt cô. Cô bị buộc cọ xát trên mặt mèo lớn một hồi lâu. Lúc này Lục Thu mới hiểu vì sao lúc trước khi cô muốn ôm hôn mặt mèo con nhà mình, nó lại liều chết giãy dụa thà chết không theo. Cảm giác này không tốt đẹp như tưởng tượng chút nào. Nhưng buồn thì buồn, trong cô vẫn rất hạnh phúc. Có thể được mèo chủ động cọ mũi, trước giờ chưa từng có đãi ngộ này đâu. Điều này cũng coi như biến tướng thỏa mãn nguyện vọng của cô. Con mèo cô nuôi lúc trước vô cùng lạnh lùng, tuyệt đối không cho cô cọ mặt, lần nào cũng ngửa bốn móng lên trời cào xé.
Rốt cuộc cũng được thả ra, mặt Lục Thu vừa đau vừa đỏ, cô nhịn không được vuốt vuốt mặt. Đột nhiên mèo lớn lại kề sát đến trước mặt cô, đôi mắt màu hổ phách chờ mong nhìn cô.
Lục Thu:???
Sau đó mèo lớn há miệng, meoo một tiếng vô cùng tiêu chuẩn, thanh âm lại bập bẹ nũng nịu khác thường. Kêu xong hắn lại quay đầu nhìn xung quanh, cứ như sợ bị ai phát hiện. Từ khi được mèo lớn mang về, đây là lần đầu tiên Lục Thu nghe thấy hắn phát ra tiếng kêu meo rõ ràng như thế, mấy lần gào thét trước kia không tính. Thấy cô còn không phản ứng lại, Neville lại kêu một tiếng hy vọng bé sủng vật có thể kêu lại một tiếng cho hắn nghe. Âm thanh lúc trước dù giống nhưng vẫn hơi khác một chút, hắn phải làm mẫu cho bé sủng vật mới được.
Lục Thu không biết vì sao đang yên đang lành muốn giới thiệu tên cho nhau, cuối cùng lại biến thành học mèo kêu. Cô không kêu, mèo lớn lại thu móng vuốt dùng đệm thịt chọt chọt cô một cái, chọt xong lại kêu tiếp. Đây là vui thú muốn chơi đùa với mình hay là coi mình là đồng loại? Lục Thu không biết, nhưng vẫn chới tiếp cùng hắn.
Sau đó trong căn phòng liên tiếp truyền ra tiếng mèo kêu.
Ruth ở dưới lầu nghe thấy thanh âm này trong đầu đầy dấu chấm hỏi, trong nhà có hai con mèo con từ khi nào vậy? Ông ta biết Neville sẽ không bao giờ phát ra thanh âm như vậy, từ sau khi sinh ba tháng hắn đã không kêu như vậy rồi. Ông ta nghĩ không ra, Bá tước đại nhân uy vũ bá đạo cường đại vô song trong lòng mình rốt cuộc đang làm gì.
Lục Thu cảm giác cuống họng mình sắp bốc khói đến nơi mèo lớn mới tù bỏ trò chơi này. Cô hơi hối hận, mình quả không nên rút não kêu tiếng mèo kia.
Lần đầu tiên giao lưu người mèo tuyên cáo thất bại, Lục Thu quyết định tự đặt tên cho mèo lớn. Cứ gọi hắn là Meo Meo đi. Dù sao mấy con mèo hoang đều được gọi là Meo Meo, dù là mèo nhà cũng có gần nửa được gọi như vậy. Cô tuyệt đối không thừa nhận mình đang trả thù chuyện kêu tiếng mèo với mèo lớn đến rát họng.
Neville huấn luyện bé sủng vật nửa ngày, tiếng kêu rốt cuộc cũng coi như giống tiếng mèo con kêu thật. Ỏn à ỏn ẻn làm nũng như mèo con, chỉ kêu một tiếng đã làm hắn vừa lòng thỏa ý sảng khoái tinh thần. Nhưng thỏa mãn tư tâm của mình xong hắn mới phát hiện hình như bé sủng vật bị mệt, hắn vừa xấu hổ vừa day dứt. Hắn lấy quần áo bọc cô lại đưa đến cạnh ao.
"Thu." Mèo đen hình như đang gọi tên cô.
Thác nước còn đang ầm ầm chảy, đừng nhìn dòng nước chảy xiết, kỳ thật tiếng chảy cũng không lớn, có đôi khi còn yên tĩnh đến mức bỏ qua sự tồn tại của nó. Mèo vô cùng mẫn cảm với âm thanh, nếu tiếng vang quá lớn nó sẽ không thích ứng, sẽ trở nên nôn nóng bất an. Vừa hay Lục Thu cũng hơi khát, thành máng nước hơi cao, cô muốn uống nước phải cúi cả người xuống, không thể nào chỉ cúi đầu như mèo đen được. Dùng tay vẩy vẩy mặt nước, vẫn còn lạnh quá, tay và miệng đều sắp đông lạnh rồi.
Uống nước xong lại bị mang về ổ mèo, Neville rất tri kỷ dời vị trí ổ mèo đến chỗ mặt trời có thể chiếu đến. Sợ sau khi mặt trời lên cao bị cửa sổ che khuất, mèo đen thật ngầu quơ quơ móng vuốt, nóc nhà đột nhiên nứt tách ra hai bên. Ánh mặt trời ấm áp trải cả phòng.
Tối hôm qua ngủ không ngon, giờ Neville muốn ngủ bù. Hắn cuộn người trong ổ nheo mắt lại muốn ngủ, nhưng thiếp đi một hồi lại đột nhiên mở mắt, con ngươi mở lớn nhìn Lục Thu ngồi một bên. Lục Thu bị nhìn đến khó hiểu. Mèo lớn nhấc cô lên đặt trên ót mình, móng vuốt di chuyển thật cẩn thận thả cô ổn định lên đầu.
Lục Thu: "???" Thật như cô nghĩ hả?
Cô thăm dò vuốt vuốt đầu mèo lớn, ngón tay xuyên qua lớp lông thật dày, nhẹ nhàng xoa bóp trên da đầu. Mèo lớn phát ra tiếng rầm rì dễ chịu.
Neville càng lúc càng thấy bé sủng vật này không tệ, vừa ngoan ngoãn nghe lời không la hét, vừa biết tự dùng nhà vệ sinh, vừa biết bắt chước tiếng mèo con còn vừa biết xoa bóp. Quả nhiên là mắt nhìn của mình tốt. Hắn vừa híp mắt phơi nắng hưởng thụ bé sủng vật xoa bóp vừa nghĩ. Hiện giờ ở thủ đô tinh đang thịnh hành một máy xoa bóp kiểu mới, có thể xoa bóp thả lỏng toàn thân cũng có thể xoa bóp da đầu, giá vô cùng đắt đỏ. Những con thú đã từng dùng đều đánh giá rất tốt, vô cùng thoải mái dễ chịu và gây nghiện, lượng tiêu thụ rất tốt. Nhưng hắn đã từng thử cái máy đó rồi, không dễ chịu tí nào, còn không bằng bé sủng vật. Vẫn là mắt nhìn lúc ấy của mình tốt, mới liếc thấy bé sủng vật đã mang về nhà ngay rồi.
Lục Thu nghe tiếng mèo lớn lầm rầm dần nhỏ lại, động tác cũng ngừng. Lắc lắc bàn tay đã hơi đau nhức, cô hất chăn mềm lên, lần này cô không bò xuống nữa, cứ nằm ngủ luôn trên người mèo lớn.
Tỉnh lại lần nữa, cũng không biết đã là lúc nào, Lục Thu chỉ cảm thấy đầu óc mê man, toàn thân như nhũn ra. Tắm bằng nước lạnh rồi lại bị hứng gió, quả nhiên cô bị cảm rồi. Lại sinh bệnh một lần nữa, Lục Thu không biết nói gì hơn, nhưng đặt trường hợp như vậy không cảm thì mới lạ đó. Phát hiện nhiệt độ cơ thể bé sủng vật cao bất thường, Neville gấp gáp nhanh chóng đi tìm bác sĩ người máy.
"Sao rồi, sao lại bệnh rồi? Có phải do virus bệnh dại chưa được tiêu trừ hết không?" Hắn nghiêm túc hỏi.
Bác sĩ người máy phủ định: "Không phải, sức đề kháng của bệnh nhân quá kém, gặp lạnh nên bị cảm." Nói rồi thuần thục tiêm cho cô một ống tiêm.
Neville nhíu mày nhìn bé sủng vật nép giữa hai con thú bông, vừa nhỏ nhắn đáng thương vừa bất lực, hắn không khỏi nghĩ đến hơn ba mươi con sủng vật đã chết trước kia. Không được, con này không thể chết được!
"Tiêm thuốc tăng cường thể chất cho nó."
Ruth vào theo sau người máy kinh ngạc đến sắp rớt cằm.
Tác dụng như tên vậy, loại thuốc này dùng để tăng cường thể chất. Bình thường nó chỉ được tiêm cho con non, lúc đầu chỉ để tăng tỉ lệ sống sốt cho con non, về sau thuốc này còn được sủng dụng cho thú trưởng thành để tăng tố chất cơ thể, tăng sức chiến đấu. Nhưng giá của nó vô cùng đắt đỏ, không chỉ vậy còn phải tiêm liên tục năm liều, mỗi tháng một lần. Số tiền đó với tài lực của Neville hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng chi nhiều tiền cho một con sủng vật như vậy, Ruth cảm thấy không cần thiết. Nhưng thái độ của Neville rất kiên quyết, Ruth đành phải vào kho lấy một ống thuốc đến.
Trong nhà chỉ còn một ống này, thứ này không có tác dụng mấy với Neville, chỉ tăng nhanh tốc độ khôi phục lúc hắn trọng thương thôi, nhưng hắn lại chưa từng gặp phải tình huống ấy nên liều thuốc đó cũng chỉ để bài trí thôi. Nếu tiêm ống này cho sủng vật, còn phải mua thêm bốn ống nữa. Ruth thấy Neville không ngẩng đầu, chỉ chăm chú lo lắng nhìn con sủng vật kia, ông ta yên lặng đi đặt số thuốc còn thiếu. Ông ta không hề ghét con khỉ không lông này, Neville không có bạn bè gì, chỉ có con sủng vật này bên cạnh cũng được. Ông ta chỉ sợ, nếu có một ngày hắn mất đi con sủng vật này, hắn có thể nổi điên mất.
Lục Thu cảm giác cánh tay mình bị tiêm hai cái, cũng không quá đau, dược hiệu phát huy rất nhanh. Nằm thêm một lát, cô cảm giác cơn mê man này nhanh chóng rút đi, nhiệt độ trên người cũng từ từ hạ xuống. Mở to mắt, khuôn mặt mèo lớn gần sát, như vừa mới kề mũi ngửi ngửi cô rồi lùi lại. Lục Thu đứng lên, nhất thời tay chân hơi nhũn nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Tấm chăn được bọc trên người như quần áo hơi nóng, nhưng cô không dám cởi. Biết mèo lớn lại cứu mình, cô tiến đến ôm lấy mặt mèo lớn, hôn thật mạnh một cái.
"Cảm ơn anh lại cứu tôi, Meo Meo."
Neville đột nhiên bị hôn: "..."
Hóa đá một hồi, Neville nghe thấy hai chữ cuối cùng, nhịn không được nhíu nhíu mày, dạy mãi đến trưa sao còn phát âm sai chứ? Hắn nhìn nhìn Lục Thu, vô cùng nghiêm túc mở miệng, ỏn à ỏn ẻn phát ra thanh âm nhỏ bé yếu ớt: "Meoo~"
Ruth: "???"
Hắn nghe thấy gì vậy?
Bátước lạnh lùng hùng mạnh đang làm gì đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT