Bất luận người trong cuộc có tâm tình gì, đám người vây xem đều đồng loạt cười ha ha. Tất cả đều cười nhạo Kỳ Trưng không chút lưu tình.
"Hình tượng bá đạo của Tổng giám đốc Kỳ đâu rồi?"
"Đã lên trao giải rồi mà con ngại ngùng xoắn xuýt cái gì chứ!"
"Tổng giám đốc Kỳ à ngài không biết như vậy càng lộ sao? Ha ha ha, thiệt đau lòng cho Tâm Tâm mà, không được ôm cổ vũ."
"Lầu trên, không sao đâu, về nhà rồi ôm đủ ấy mà!"
"Aaaa về nhà ôm... không được cười không được cười hề hề.."
Văn Tâm đứng trên sân khấu nhận giải lại hơi buồn bực. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đẹp như tiên nữa, trang điểm cả một tiếng đồng hồ, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không hiểu sao khi Kỳ Trưng lên trao giải chỉ không ôm mỗi mình cô, điều này khiến cô cứ canh cánh trong lòng. Cô nghĩ mãi cũng không thông. Không phải Nhóc con yêu thầm cô sao? Chẳng lẽ mới mấy ngày mà nó đã thay lòng đổi dạ yêu người khác sao? Cứ nghĩ đến khả năng này, không hiểu sao trong lòng Văn Tâm cứ chua chua, cảm giác này đối với cô rất xa lạ, không thường xuyên xuất hiện. Suy nghĩ này một khi nảy lên thì cứ tuôn trào không thể khống chế được, ùa ra như sông vỡ đê...
Dưới sân khấu, Đường Duệ trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy bị bỏ qua, tức đến mức suýt chút nghiến nát răng. Ông chủ của anh ta rất lý trí anh minh ở những phương diện khác, sao đến vấn đề tình cảm thì lại biến thành học sinh tiểu học vậy chứ. Không, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết mua kẹo cho bạn gái, chẳng lẽ Tổng giám đốc Kỳ ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng?
Đường Duệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ hận tay mình không dài ra để lúc hai người trao cúp có thể ấn đầu Kỳ Trưng vào lòng Văn Tâm. Tuy nếu làm vậy thì có rất có thể ngày mai anh ta phải cuốn gói luôn. Đương nhiên, anh ra không có bản lĩnh lớn như vậy, không thể gia nhập đảng ấn đầu được. Nhưng, thân là cấp dưới trung thành nhất của Kỳ Trưng, Đường Duệ cảm thấy phải dạy cho ông chủ nhà mình một khóa yêu đương mới được. Thế là, khi Kỳ Trưng ảo não đi xuống sân khấu, người đứng sau hậu trường ngênh đón anh không phải là trợ lý Đường nữa mà là giáo sư tình yêu Đường Duệ.
Kỳ Trưng: "..."
Mới đầu giọng điệu Đường Duệ vẫn còn tương đối uyển chuyển khéo léo: "Tổng giám đốc Kỳ, vừa rồi ngài quên ôm hả?"
Sắc mặt Kỳ Trưng không được tốt lắm: "Không."
"Vậy... Tổng giám đốc Kỳ, ngài đột nhiên có vấn đề gì à?" Ngừng một chút, Đường Duệ hỏi tiếp.
"..." Nhất thời Kỳ Trưng không biết nên trả lời thế nào, im lặng mấy giây rồi mới bất chấp tất cả, nói: "Hình như tôi bị bệnh lạ gì đó."
Đường Duệ: "???"
Kỳ Trưng lại nói tiếp: "Khi đến gần cô ấy tim tôi cứ đập rất nhanh, cứ như là sắp nổ tung vậy."
Đường Duệ: "..."
Kỳ Trưng lại nói: "Tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên sân khấu nên mới không làm theo kế hoạch."
Đường Duệ: "..."
Kỳ Trưng càng nói càng cảm thấy phân tích của mình quá đúng. Dù sao thì chuyện này vốn đã không khoa học rồi, mới nãy tim anh đập nhanh như vậy, lỡ như xảy ra bệnh gì không lường trước được, ví dụ như biến thành mèo trước mặt mọi người... Tưởng tượng đến cảnh này, mặt Kỳ Trưng đen thui.
Bấy giờ, bạn nhỏ Đường Duệ bị những lời kỳ diệu của ông chủ nhà mình đánh bay qua mấy tinh hệ cuối cùng cũng hoàn hồn. Dù giờ khắc này, anh ta vô cùng muốn hỏi: Tổng giám đốc Kỳ, chẳng lẽ hai mươi lăm năm qua ngài thật sự không có chút kinh nghiệm yêu đương nào sao? Thôi thôi lùi lại, nếu không có kinh nghiệm yêu đương thật sự thì thời niên thiếu cũng phải có mấy lần rung động tim đập thình thịch chứ, phải có chứ? Nhưng mà, qua sự suy tính kỹ càng, Đường Duệ đã đưa ra một kết luận vô cùng kinh hãi: Đúng là không có thật! Chưa từng yêu đương, chưa từng thích ai, thậm chí vì sinh ra và lớn lên ở nhà họ Kỳ, được Kỳ lão gia tử nuôi dạy như với cương vị gia chủ đời tiếp theo, ngay cả người yêu vỡ lòng cũng không có...
Thảm, quá thảm!
Đường Duệ đồng cảm sâu sắc. Đương nhiên, nghĩ đến số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của mình, anh ta nhanh chóng thu lại sự đồng cảm này. Dù sao thì người đa mưu túc trí như Kỳ lão gia tử sao có thể không biết tình trạng này của cháu mình chứ. Khả năng duy nhất là Kỳ lão gia tử cũng không muốn Kỳ Trưng chìm vào tình cảm nam nữ vô vị. Kỳ lão gia tử yêu quý Kỳ Trưng, càng xem trọng tài năng trong thương nghiệp của anh. Nhưng Kỳ Trưng cũng là một người đàn ông bình thường, dù trời sinh tính cách của anh lạnh nhạt, dù từ nhỏ anh đã bị ngăn hết tất cả đường yêu sớm thì khi gặp được một cô gái đủ khiến trái tim anh rung động, anh vẫn không thể tránh được đắm chìm...
Để tránh việc Tổng giám đốc Kỳ năm nay đã hai mươi lăm rồi và rất có thể sẽ tiếp tục sống cô độc trong quãng đời còn lại, Đường Duệ quyết định phải nói cho anh hiểu rõ ràng.
"Tổng giám đốc Kỳ, ngài có nghĩ đến là chuyện tim đập nhanh kỳ thật không phải bệnh gì quái lạ không?"
"Vậy là vì nguyên nhân gì?"
"Có lẽ... chỉ là vì ngài thích cô Văn."
Kỳ Trưng: "..."
Từng có rất nhiều người nói như vậy với anh. Ban đầu chỉ là mấy con mèo, có mèo rừng, mèo quýt, thậm chí cả Ragdoll. Anh đã từng phản bác, cho rằng đó không thể gọi là thích được, chỉ đơn thuần vì khôi phục thân thể thôi. Hơn nữa, để báo đáp Văn Tâm, anh cũng dồn hết toàn lực cho Văn Tâm rất nhiều điều kiện tốt. Nhưng sau này Đường Duệ nói vậy, ngay cả Kỳ Anh Anh cũng nói như vậy. Hai người kia là một trong những người thân cận nhất bên cạnh Kỳ Trưng, ngay cả bọn họ cũng cho là vậy. Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Trưng xuất hiện một loại cảm xúc mờ mịt khác thường. Cảm xúc này đối với anh hoàn toàn mới lạ, là một phạm vị và anh chưa bao giờ tiếp xúc, chỉ cần vô ý sảy chân thì rất có thể sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Kỳ Trưng hỏi lại Đường Duệ: "Thích một người là cảm giác gì?"
Đường Duệ trả lời: "Nhìn thấy cô ấy sẽ đột nhiên vui vẻ, bất giác mỉm cười."
Kỳ Trưng nhớ lại thường ngày anh sống cùng Văn Tâm thân thiết thế nào, vẫn chưa nghĩ quá chi tiết, chỉ nhớ đến dáng vẻ ngày nào cô cũng cười tủm tỉm vẫy tay với anh, tất cả những cảm xúc bực bội tiêu cực đều biến thành mây khói trong nháy mắt. Điểm này đúng là khớp rồi.
Đường Duệ lại nói tiếp: "Còn nữa, thích một người sẽ đối xử tốt với người ấy, chỉ muốn đưa tất cả những thứ cô ấy thích đến trước mặt cô ấy để cô ấy chọn lựa."
"Tôi có vậy sao?" Kỳ Trưng nhíu mày, không chắc lắm.
Đường Duệ thầm than, đúng quá rồi còn gì! Đương nhiên, ngoài trừ việc cô Văn muốn nuôi thêm mèo...
"Nói tiếp đi." Kỳ Trưng rũ mắt, sâu trong đáy mắt dường như có cảm xúc gì đó cuồn cuộn tuôn trào.
Đường Duệ hỏi ngược lại anh: "Ngài từng ghen chưa? Là khi nhìn thấy người đàn ông khác ở cạnh cô Văn Tâm, lúc đó ngài có cảm giác khó chịu không?"
Đường Duệ nói xong, sắc mặt Kỳ Trưng chẳng dễ nhìn tí nào. Đường Duệ còn tưởng rằng có chuyện gì, kết quả khi nhìn theo tầm mắt của Kỳ Trưng thì mới thấy...
Đệt! Ai mà to gan vậy? Còn dám đào góc tường của Tổng giám đốc Kỳ?
Hành động của Kỳ Trưng còn nhanh hơn phản ứng của Đường Duệ, anh ta còn chưa kịp hỏi tâm trạng anh thế nào thì đã thấy Kỳ Trưng sải chân dài đi thẳng về phía tên to gan lớn mật kia. Đường Duệ chỉ biết thầm cầu nguyện một câu cho người anh em kia: Tự cầu phúc đi. Ai ngờ, giây tiếp theo người anh em kia không biết nói gì với Văn Tâm, trò chuyện rất vui vẻ, sau đó còn giang tay ôm nhẹ Văn Tâm một cái.
Xong rồi xong rồi...
Không cứu nổi nữa, chờ chết thôi!
Cầu nguyện cũng vô dụng, Đường Duệ chỉ đành thắp nến cho hắn thôi.
Nói tới bên này, Kỳ Trưng nổi trận lôi đình xông tới bắt gian (không phải!). Đi được nửa đường, càng đến gần anh càng cảm thấy người đàn ông đang nói chuyện với Văn Tâm quen mắt, nhìn kỹ lại... hóa ra là Hoắc Khang! Không biết làm thế nào Hoắc Khang tìm được vé vào cửa, cũng trà trộn vào tiệc tối nay được. Hắn không đi thảm đỏ, cũng không trao giải nên lúc đầu Kỳ Trưng và Văn Tâm không phát hiện. Mãi đến khi nghi thức trao giải kết thúc hắn mới âm thầm xuất hiện, hơn nữa còn cầm một ly champagne đến lôi kéo làm quen với Văn Tâm.
Văn Tâm không biết Cậu ba có ý định gì, nhưng cô cũng thừa biết cái nết đào hoa của hắn rồi, dù sao giờ cũng đang rảnh rồi, cứ tán gẫu với hắn chút cũng được. Không thể không cảm thán, cái vỏ bọc này của Hoắc Khang đúng là dễ lừa gạt người ta. Mới nhìn thì thấy hắn là một người vừa cao quý ưu nhã vừa quyến rũ, chẳng thể phát hiện được đầu óc đen tối không đứng đắn của hắn, nhưng chỉ mới mấy phút, bản tính của hắn đã bắt đầu bại lộ.
"Cô Văn, hai con mèo tôi tặng cho cô, cô nuôi có thích không?"
Văn Tâm gật gật đầu: "Cảm ơn K thần, tôi rất thích chúng."
"Kỳ thật tôi có một vấn đề rất muốn hỏi cô."
"Anh hỏi đi."
"Cô nuôi nhiều mèo như vậy, nếu có ngày bọn chúng cùng rơi xuống nước thì cô sẽ cứu con nào trước? Tôi chỉ tò mò thôi."
Văn Tâm: "..."
Hoắc Khang không hề cảm thấy vấn đề này của mình có gì không đúng, ngược lại còn vô cùng mong đợi chờ Văn Tâm trả lời. Từ nụ cười chẳng tốt lành gì của hắn, Văn Tâm có thể đoán trước được, mặc kệ cô nói cứu ai trước thì sau khi về nhất định sẽ bị cái miệng loa của Cậu ba khoe khoang khắp nơi cho xem! Văn Tâm không bị lừa, cười nhẹ: "Ngại quá K thần, mèo nhà tôi đều biết bơi cả."
"..." Nụ cười của Hoắc Khang dần cứng lại.
Nhưng vấn đề này cũng không phải mục đích chính chuyến đi lần này của Hoắc Khang. Lần này hắn đến, một là gặp Văn Tâm, hai là mang theo nhiệm vụ. Bạn nhà khoa học nhí nói, để tìm ra đáp án cuối cùng của việc Em gái Ragdoll hoàn toàn khôi phục phải cần có một người tiên phong thử nghiệm các phương pháp khác nhau để kiểm tra kết quả. Trong đó, nhà khoa học nhí cho rằng phương pháp hàng đầu là tiếp xúc thân mật ở hình người, đây là cách thử nghiệm trọng điểm bây giờ. Tuy Hoắc Khang không rõ vì sao lần nào cũng là hắn đi thử nghiệm, nhưng nghĩ đến đám nhỏ đáng thương trong nhà, đặc biệt là con chân ngắn nhỏ xíu kia, đến giờ mỗi ngày mới chỉ có không đến một giờ khôi phục, Hoắc Khang không nhịn được đồng tình kinh khủng. Thôi, cũng mệt có tí thôi chứ nhiêu. Hoắc Khang thu lại biểu cảm nuối tiếc không thành, nở nụ cười vô cùng khoa trương, sau đó tuân theo chỉ thị của nhà khoa học nhí, ôm Văn Tâm một cái.
"Tốt quá, tôi cũng nghĩ vậy đó, ý nghĩ của hai chúng ta đúng là không hẹn mà gặp."
Hoắc Khang có thể cảm giác rõ ràng người Văn Tâm cứng ngắc. Chắc chắn cô ấy cũng rất bất ngờ không hiểu nổi. Nhưng Tâm Tâm à, vì hạnh phúc sau này của mọi người, cũng vì khoa học, cô chịu ấm ức chút nhé... A không đúng, không thể nói là ấm ức được, hắn cũng là một chàng trai đẹp trai bức người mà, ôm hắn một cái cũng đâu có hại gì đâu.
Từ từ, sao đột nhiên sau lưng hơi lành lạnh... Đừng nói là... Hoắc Khang cứng đờ người quay đầu lại, vừa khéo đối diện với một đôi mắt sâu thăm thẳm. Tuy giờ đôi mắt này không phải màu vàng, nhưng có lẽ vì của cùng một chủ nên trong lòng Hoắc Khang đột nhiên nảy lên một dòng chữ: Sắp bị đánh rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc con ngây thơ đã thông suốt rồi~
Cậuba, nguy rồi, chạy mau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT