Edit: Tiệm Bánh Sò

Lúc Lâm An dậy, mèo chân ngắn nằm trong lòng đã sớm chuồn mất, sở dĩ cậu không cảm thấy lạnh là vì trên người được đắp một lớp chăn mỏng. Cậu cảm nhận độ ấm của chăn, đôi mắt nai con vô tội ngơ ngác.

"Meo~" Bé tư dậy rồi!

Trà sữa nhận ra động tĩnh bên này, lạch bạch chạy tới. Lâm An thuận tay đón nó, duỗi người, như lơ đãng hỏi: "Tâm Tâm về rồi sao?"

"Meo..." Trà sữa gật đầu lia lịa.

Trong lòng Lâm An hiểu, cậu đoán nếu vậy có lẽ Văn Tâm đã chuyện của mình rồi. Đang định tìm câu từ nói chuyện, lại lê lết đáng thương một phen, ai ngờ lại liếc thấy tờ giấy trên bàn...

"Meo?" Sao vậy?

Thấy động tác vuốt lông mình của Lâm An ngừng lại, Trà sữa tò mò nghiêng đầu. Lâm An chớp chớp mắt, thả Trà sữa xuống, đi chân trần xuống đất cầm tờ giấy lên.

"Meo~" Cho tui xem với~

"Trẻ con không được xem đồ của người lớn, bị đau mắt đó."

Lâm An giữ bé Trà sữa đang cựa quậy lại, đôi mắt trông như đơn thuần lại vô cùng sắc bén nhìn những con số trên giấy không rời. Với trí nhớ của Lâm An, cậu đã sớm khắc ghi bút tích của cô. Thói quen và nét chữ trên tờ giấy hiển nhiên là có khác biệt rất lớn với "Văn Tâm" trước kia. Nói cách khác, suy đoán của Lâm An là đúng. Văn Tâm này đúng là không phải Văn Tâm thật. Chuyện này quả là càng ngày càng thú vị.

Thực ra Lâm An cũng không bất ngờ lắm. Cậu có chứng cứ mới suy đoán như vậy. Nói là suy đoán, nhưng trong lòng đã nắm chắc chín mươi phần trăm, còn lại mười phần trăm cũng chỉ đợi xác minh thôi. Chỉ là Lâm An rất tò mò, rõ ràng ban đầu Văn Tâm rất cảnh giác, không chịu cung cấp chứng cứ cho cậu, sao giờ lại đột nhiên đổi ý...

Cậu đoán, có thể là Kỳ Trưng đã nói gì đó với Văn Tâm, nhưng lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhưng Lâm An còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì đã nhận được một cuộc gọi từ Mỹ. Lần này về nước, để không bị cha và chuyện của phòng thí nghiệm quấy rầy, cậu đã cố ý đổi số và cả điện thoại, nói cách khác, người có thể liên lạc được với cậu bây giờ chỉ có người đó.

Lâm An gấp tờ giấy lại ỏ vào túi rồi mới cầm điện thoại đi đến cửa biệt thự. Người bên kia đầu điện thoại hình như rất kiên nhẫn, dù Lâm An có kéo dài một phút không nhận thì hắn cũng không ngắt. Mãi đến khi Lâm An chắc chắn không ai nghe được hai người nói chuyện thì cậu mới thay đổi biểu cảm vô tội trên mặt bình tĩnh nhận điện thoại.

"Có việc gì?"

Gần như ngay lập tức, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng kích động: "Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được tôi phát hiện chuyện gì đâu!"

"Cho anh thời gian một phút." Lâm An lạnh lùng nói.

"Nè nè! Đừng có lạnh nhạt như vậy chứ, tôi vì chuyện của cậu mà hối hả ngược xuôi, lâu lắm mới tìm được manh mối." Người nọ ồn ào.

"Năm mươi giây." Lâm An đếm ngược.

Người nọ biết tính nết Lâm An, cũng biết nếu mình không vào chủ đều thì rất có thể sẽ bị ngắt điện thoại trước, hắn lập tức thu lại giọng điệu không đứng đắn, nói: "Chuyện cậu nhờ tôi điều tra có kết quả rồi."

"Hử?" Lâm An khẽ nhíu mày. Sao hôm nay lại lạ như vậy, trước kia không có một chút manh mối nào, giờ thì cả hai bên đều có.

"Đêm nay ở thành phố N, hội đấu giá Sotheby's có đồ mà cậu muốn."

Người bên kia điện thoại cười khẽ, trong giọng nói không thể che giấu được sự hưng phấn. Lâm An còn nhớ, lần trước hắn kích động đến vậy là trong một buổi phát biểu luận văn quan trọng trong ngành của hắn, có thể nói là chấn động giới học thuật toàn cầu. Vậy... manh mối lần này hẳn là rất quan trọng.

Lâm An bất giác sờ tờ giấy trong túi, mãi đến khi mép giấy sắc bén vạch một đường trên ngón tay cậu, cảm giác hơi đau đớn truyền đến, cậu ngừng một chút rồi nói: "Tối gặp."

"Còn cần cậu nói, tôi đã chuẩn bị vé từ sớm rồi, chỉ đợi cậu." Người nọ đắc ý.

Kết thúc cuộc gọi, Lâm An quay vào biệt thự. Mới đẩy cửa ra, mùi thơm nức đã xông vào mũi. Lúc này dưới tầng một cực kỳ náo nhiệt, Văn Tâm, Lý Tinh Tinh, cả bốn con mèo khác cũng ở đấy. Tất cả đang vây quanh bàn ăn, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn. Trong lòng Văn Tâm ôm Trà sữa, vừa xếp đũa vừa gạt móng vuốt mèo định ăn vụng ra. Chỉ tiếc, Văn Tâm chỉ có một đôi tay, mà mèo ăn vụng lại có đến ba con.

Không để ý một chút, mèo rừng đã tăng tốc ngậm một con tôm lớn ra, sau đó ném cho Ragdoll như đang khinh thường: "Thấy mi ngốc quá, ngay cả một con tôm cũng không trộm được, bố thí đó."

Đôi mắt xanh của Ragdoll sáng lên, cũng chẳng màng sĩ diện gì, liền ngậm con tôm vào miệng nhai rộp rộp, mới nhai mấy cái đã nuốt ức. Văn Tâm há hốc mồm nhìn: "Trời ạ, Em gái con không nhả vỏ sao?"

Vừa nói, mấy con mèo đã đồng loạt khinh bỉ cô. Cô có thấy con mèo nào ăn tôm còn nhả vỏ không? Huống chi tôm đã được nấu chín rồi, vỏ cũng đã chín.

Văn Tâm đỏ mặt, đang túng quẫn không biết nói gì thì thấy Lâm An vào, cô cong mắt vui vẻ vẫy tay với cậu: "Mau đến nếm thử tôm nè, làm riêng bồi bổ cho em đấy."

"Làm cho em sao? Cảm ơn chị!" Lâm An sửng sốt, cậu cong môi, lộ ra hai má lúm đồng tiền hơi nhạt.

Cả nhà ngồi quanh bàn ăn. Đĩa tôm đầy được đặt trước mặt Lâm An, lẽ đương nhiên, cậu bị mấy con mèo trừng đến thủng. Nhưng da mặt Lâm An dày, coi như không thấy. Văn Tâm còn dùng đũa chung gắp mấy món xa chỗ cậu đến gần.

"Hôm nay chị đã nói chuyện với bác sĩ về chuyện chụp não của em." Văn Tâm lén quan sát vẻ mặt Lâm An, thấy cậu không có gì lạ mới nói tiếp: "Bác sĩ nói em đừng quá lo lắng, có thể là máy móc có vấn đề, để chị hẹn bệnh viện tốt hơn cho em, bệnh viện này có lẽ không được rồi. Còn..."

"Cảm ơn chị đã quan tâm, nhưng không cần đâu." Lâm An ngắt lời cô.

"Hả?"

"Em khôi phục ký ức rồi."

"???"

Trên mặt Văn Tâm và bốn con mèo đều đầy dấu chấm hỏi. Sao vậy, cuối cùng lương tâm ngài cũng trỗi dậy, không diễn nữa hả?

Lâm An vẫn trưng vẻ mặt vô tội, cứ như hết thảy không hề liên quan gì đến cậu: "Hôm nay từ bệnh viện về nhà đột nhiên em thấy đau đầu nên đã ngủ trên ghế sofa một giấc, không ngờ lúc tỉnh dậy đã nhớ lại tất cả."

Văn Tâm và bốn con mèo: "..." Ê mèo quýt, có nói dối cũng phải biên kịch cho logic vào chứ. Tốt xấu gì cũng là thiếu niên thiên tài mà, nói mấy lời như vậy không thấy giả sao?

Hiển nhiên Lâm An không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cậu có tính toán, chỉ biết tìm cách để đạt được mục tiêu thôi. Nhưng...

"Chị ơi, dù em có khôi phục ký ức thì chị cũng không đuổi em đi đúng không?"

"Đương nhiên..." Văn Tâm vừa định nói đương nhiên là vậy rồi thì đột cảm nhận được ánh mắt sắc bén của mèo đen, sống lưng cô lạnh toát, chuyển lời ngay: "Em đã khôi phục ký ức rồi, nên về nhà thì tốt hơn."

Mèo đen dường như rất hài lòng với câu trả lời này, hiếm khi lại chủ động nhảy lên đùi Văn Tâm, nhưng vì thể trọng mèo đen quá lớn, "lạch cạch" một tiếng, cả ghế và chủ suýt nữa đã ngã ngửa.

"Meo!

"Meoo!"

"Meo meo!"

Ba con mèo đồng loạt khinh bỉ nhìn mèo đen, mặt mèo đen hơi nóng, cũng may màu lông đen đã che đậy tất cả mới duy trì được hình tượng của nó.

Lâm An lại giở chiêu cũ, làm mặt đáng thương nhìn Văn Tâm. Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt như nai con kia quả thật còn hơn bất kỳ ngôn ngữ nào. Văn Tâm không thể chịu được vẻ mặt đáng thương như vậy, đặc biệt cứ nghĩ đến cậu bé này từ nhỏ đã chịu nhiều tật như vậy, cô lập tức mềm lòng.

"Được rồi được rồi, em muốn ở thì ở, nhưng trước tiên phải được cha mẹ em đồng ý đã."

"Nhà em sẽ không phản đối đâu!" Lâm An lập tức gật đầu manh, rồi chạy đến cho Văn Tâm một cái ôm thật lớn: "Cảm ơn chị ạ!

Hành động của cậu quá nhanh, mèo đen vừa phản ứng lại muốn xông lên cào thì cậu đã chạy xa. Mèo ta tức đến xì khói! Văn Tâm lập tức ôm mèo đen vào lòng vuốt lông một hồi, lại hôn nhẹ lỗ tai lông xù của nó mới dỗ xong, tránh được một trận đại chiến thế giới.

Ăn uống xong, bầu trời cũng đã tối dần. Lâm An nhìn thời gian, cũng đã sắp đến giờ. Cửa biệt thự truyền đến tiếng chuông dồn dập, Lâm An nhìn qua camera, người đứng ngoài đúng là bạn của cậu, Tần Tu Bình. Hắn là Hoa kiều, từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, tiếng Trung không được chuẩn lắm, hắn dùng cả ngôn ngữ hình thể và toàn bộ vốn liếng từ của mình khoa tay múa chân nói chuyện với Văn Tâm, ồn ào kinh động cả nhà. Cuối cùng Văn Tâm cũng hiểu ý hắn, nhìn về phía Lâm An.

"Anh ta là anh trai của em à?"

"Chỉ là bạn thôi." Lâm An đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.

"Em định về nhà với anh ta sao?"

"Em chỉ muốn đến một chỗ thôi." Lâm An giải thích.

Dường như Văn Tâm nghĩ đến gì đó, nhưng cô không ngăn cản, vì thế Lâm An thuận lợi ngồi lên xe Tần Tu Bình đi. Mới lên xe, Tần Tu Bình đã không đợi được nói với cậu: "Cậu có tin không, lần này tuyệt đối là phát hiện vô cùng lớn!"

"Rốt cuộc anh phát hiện cái gì?" Lâm An lại rất bình tĩnh

Tần Tu Bình hít một hơi thật sâu, ngay cả máy xe cũng chưa nổ: "Không phải cậu bảo tôi điều tra xem trên thế giới này có trường hợp nào người tráo đổi linh hồn với mèo sao, lần này tôi tìm được thật rồi!"

Trong lòng Lâm An âm thầm kêu lộp bộp, giác quan thứ sáu như vận mệnh đã định nói cho cậu biết, chân tướng cậu muốn tìm đã gần ngay trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play