“Cái miệng ở chỗ tôi, tôi muốn nói thế nào cũng được... Đường Kiêu, anh lấy quyền gì nói tôi khiêu khích giới hạn của anh chứ? Rõ ràng anh mới là người hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi đó được không?” “Anh phong lưu khắp nơi, lăng nhăng cũng thôi đi, anh lấy quyền gì giữ tôi bên cạnh anh chứ? Nếu anh yêu Nam Nam như vậy sao lại còn dây dưa với tôi nữa hả? Anh ỷ mình đẹp trai lại giàu có nên có thể đùa giỡn với tình cảm của người khác đúng không?”

Nói thật thì tôi chưa bao giờ to tiếng chất vấn anh ấy như vậy, cho dù lần trước vì anh mà mất đứa con thì tôi không hề nổi giận như thế, cái tình cảm được tích lũy hơn nửa năm nay đã hoàn toàn bùng nổ chỉ trong một khoảnh khắc.

Đường Kiêu giống như đang nhìn thấy một người xa lạ vậy, biểu cảm anh có chút kỳ lạ, sau khi phản ứng lại thì một lần nữa, anh nheo mắt hướng về phía tôi, ánh mắt ấy tựa như con rắn nguy hiểm đang phun nọc độc vậy. “Cô có dám lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa không?”

Hừ, có gì mà không dám hả? Tôi đã muốn mắng anh rồi, là anh tự đưa thân cho tôi mắng đấy chứ, sao lại có cái yêu cầu quá đáng như vậy chứ? “Tôi nói cho anh nghe, anh đang làm còn trời đang xem đó, anh đừng nghĩ là Nam Nam yêu anh nên sẽ có thể chịu đựng được hết những khuyết điểm của anh, tôi nói trước cho anh biết là cô ấy không phải là người dễ đối phó như tôi đâu đấy...” "Phàm những kẻ lăng nhăng thì cũng không có mấy ai mà có kết cục tốt đẹp đâu, anh xem chừng hôm nào đang ngủ thì bị cô ấy cắt bỏ đi cái của quý đấy!”

Đừng nói đến Nam Nam, đến tôi còn muốn biến anh ta thành thái giám Lý Liên Anh (*) phiên bản hiện đại nữa là, anh ta cứ ỷ mình có khuôn mặt điển trai là muốn làm gì thì làm, anh ta đang quá đề cao bản thân mình đấy. (*) Lý Liên Anh: là một thái giám trong triều đình nhà Thanh thế kỷ XIX

Kỳ lạ là anh lại không hề thấy tức giận mà còn nằm xuống, khuôn ngực phẳng lì của anh tựa vào trên bộ ngực không mảnh vải che thân của tôi khiến cơ thể nóng đến đáng SỢ. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Sự tiếp xúc cơ thể đột ngột này làm tôi trở tay không kịp, khó khăn lắm tôi mới làm ra được cái biểu cảm hung dữ thì bây giờ lại bị anh ta làm cho dập tắt hết. “Tiếp tục nói đi, tôi đang nghe đây.

Anh ta chống một tay lên cằm và phà vào mặt tôi một hơi nóng, vẻ mặt anh khá là thư giãn.

Anh ta lại muốn giở trò gì đây?

Tôi không dám manh động nên chỉ có thể trừng mắt mà nhìn anh ta, có lẽ đây là cái biểu cảm mang tính dọa nạt nhất mà tôi có thể trưng ra lúc này.

Thế nhưng rõ ràng là anh ta không hề sợ sệt mà còn đưa tay ta sờ sờ vào lông mày của tôi rồi khen: “Tôi đột nhiên phát hiện khuôn mặt khi tức giận của cô trông khá đáng yêu đấy, nói thêm vài câu nữa xem nào.”

Anh... “Đồ thần kinh!”

Tôi mắng anh một câu rồi định ngồi dậy mặc quần áo rời khỏi tên biến thái buồn vui thất thường này thì nào ngờ anh bế tôi lên và đặt xuống giường một lần nữa.

Trong lúc tôi đang nghĩ sẽ chiến đấu với anh để bảo toàn danh tiết của tôi thì anh lại không làm gì cả, anh chỉ đưa tay phải ra làm cái gối cho tôi. “Cô không thích tôi đụng vào cô thì tôi không đụng, chúng ta hãy ngủ một giấc rồi ngày mai cùng tôi đến công ty.

Tôi một lần nữa nổi cơn giận, anh ta có hỏi qua cảm nghĩ của tôi không? Tại sao anh ta cứ quyết định mọi thứ hết vậy?

Thế là tôi giận dỗi trả lời: “Tôi không đi!”

Kỳ lạ là anh lại không hề tức giận: “Vậy thì đừng đi.

Tôi thấy hôm nay anh ta rất bất thường, lúc thì bảo tôi đi, lúc lại không cho tôi đi, cho dù là Nhạc Bất Quần sau khi tu luyện thành công Qùy Hoa Bảo Điển cũng không trở nên tâm thần phân liệt như anh, thật là khiến tôi muốn phát điên mà.

Thế nhưng tôi nằm suy nghĩ mất nửa ngày cũng không tìm ra lý do, có lẽ do lúc nãy vận động quá nhiều nên cái não vốn dĩ căng như dây đàn bây giờ lại thả lỏng hoàn toàn làm tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tôi ngủ một mạch đến sáng, lúc tỉnh dậy thì không thấy bóng dáng Đường Kiêu đâu cả, tôi thấy trên cơ thể mình lại có thêm vài vết bầm mà bất giác rùng hết cả mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Cái tên Đường Kiêu này, chia tay làm tình xong cũng không nói lời tạm biệt mà cứ thế phủi mông bỏ đi, đúng là tên bội bạc mà!

Tôi chán nản ngồi dậy, trong lòng đang nghĩ đến việc căn nhà này không thể ở nữa, ai mà biết sau này có khi nào lại xảy ra chuyện như đêm qua nữa hay không?

Tôi nhanh chóng mặc lại quần áo, trong lúc đang thu dọn đồ đạc thì Đào Cẩn gọi điện thoại đến, sau khi trải qua chuyện tối qua thì mỗi khi tôi nhìn thấy anh ấy lại phảng phất thấy cặp sừng mọc trên đầu anh khiến tôi thấy có chút chột dạ.

Anh hỏi tôi có ăn sáng chưa, tất nhiên là tôi nói ăn rồi, nếu không anh ấy lại gấp gáp phóng xe đến đưa tôi đi ăn sáng, hoặc là không may trên người tôi vẫn còn lưu lại dấu vết khả nghi thì tôi tự đưa mình vào chỗ chết rôi.

Thật ra thì sau khi nói chuyện mới biết là Đào Cẩn đang rất bận, bình thường thì trông anh ấy rất rảnh rỗi nhưng thật ra là cố kiếm ra chút thời gian dành cho tôi thôi, anh ấy đường đường là một chủ tịch lớn thì sao lại không bận được chứ.

Nghĩ ngợi một lúc thì tôi lại buột miệng nói: “Đào Cẩn, buổi chiều tan ca anh lái xe qua giúp tôi dọn nhà đi.”

Anh ấy cười ghẹo tôi: “Không phải em nói giữ khoảng cách tình mới đẹp sao, bây giờ sao lại nghĩ thông rồi?”

Tôi bĩu môi nũng nịu: “Thì em sợ anh giấu có gái nào đấy, lỡ như anh lại tìm mẹ kế cho Shelly thì sao đây? Em phải về kiểm tra một chút chứ?”

Anh ấy cười sảng khoái: “Được thôi, buổi chiều anh đến đón em, bây giờ anh vừa ký được một hợp đồng thì em đã chủ động hiến thân rồi, phen này anh sự nghiệp tình yêu đều lãnh trọn rồi.” “Anh đừng có mà mơ.

Tôi cười khúc khích rồi cúp điện thoại đi.

Được rồi, bây giờ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc nào.

Quần áo của tôi lẽ ra không nhiều lắm nhưng tối qua bị tên trộm lục lọi nên bây giờ rất hỗn loạn, tôi phải xếp gọn lại mới được.

Vừa dọn dẹp được một nửa thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa, đó không phải là Đường Kiêu thì sẽ là ai cơ chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play