Không phải chứ? Anh ấy nói thật à?

Tôi khó tin nhìn anh chằm chằm: “Đào Cẩn, anh không nói đùa đấy chứ?”

Ánh mắt Đào Cẩn nhìn tôi hơi mất tự nhiên: “Gì vậy... Tôi giống đang đùa với cô lắm sao?”

Tôi hoảng hốt, cảm giác đầu óc của mình như miếng đậu phụ đông, anh đập một búa khiến nó vỡ nát.

Cái này... Mẹ kế mà anh nói đã tìm xong cho Shelly chính là tôi ư?

Không thể nào?

Tôi dè dặt ngồi bên giường, nhìn trời nhìn đất nhìn bình truyền nước, mỗi tội không nhìn anh. "Sao cô cứ ngó ngoáy vậy? Trên người có rận à?” “Tôi cảm giác không thật lắm...

Tôi thành thật trả lời anh, giọng hơi uể oải. “Không thật chỗ nào? Lời tôi nói khiến cô cảm giác rất tùy tiện sao?” “Vậy cũng không phải, tôi chỉ cảm thấy... Ài, Đào Cẩn, anh như này liệu có nhanh quá không? Tôi không hiểu rõ gì về anh, anh lại đột nhiên nói muốn tôi làm mẹ kế của Shelly, trái tim tôi sẽ không chịu nổi...

Anh đưa tay vuốt tóc tôi, cười ấm áp: “Quen là được, nếu như cô cảm giác quá nhanh, chúng ta có thể từ từ tiếp xúc, hai ba con chúng tôi cũng có thể để cô tìm hiểu dần dần, cô không nhận lời được, vậy chúng ta đi lên từ bạn tốt trước, cô thấy có được không?"

Không ngờ anh lại dùng giọng thương lượng này nói chuyện với tôi, điểm này khác hoàn toàn với Đường Kiêu. Đường Kiêu chỉ cần nói muốn tôi làm gì, tôi nhất định phải làm cái đó, như quân vương, còn Đào Cẩn lại trò chuyện với tôi như người bạn, khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.

Nói đến Đường Kiêu, hôm nay chắc là anh phải cùng Phàn Dục Nam chuyển về biệt thự của nhà anh đúng không? Dù Phàn Dục Nam có xấu xa thì cũng là bà chủ tương lai của nhà họ Đường, mỗi lần tôi đến nhà anh như không khí vậy, nhìn từ ánh mắt của ba mẹ anh, tôi tuyệt đối không phải là một cô con dâu tốt. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Nhưng quan trọng nhất là, người Đường Kiêu yêu không phải tôi.

Anh yêu Phàn Dục Nam bảy năm, mà thời gian tôi và anh bên nhau còn chưa tới bảy tháng, sao có thể thay thế địa vị của Phần Dục Nam trong lòng anh được?

Nghĩ tới đây, lòng tôi chua xót.

Có lẽ đây vốn là một trò chơi, chỉ là tôi diễn quá sâu, phim giả tình thật mà thôi.

Đang buồn bã, Đào Cẩn đột nhiên huơ tay trước mặt tôi: “Cô nghe thấy lời tôi nói với cô chưa?”

Tôi hoang mang nhìn anh chằm chằm: “Nói gì vậy?”

Anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Tôi hỏi cô có đồng ý chúng ta đi lên từ bạn bè không?”

Gần như không cần suy nghĩ nhiều, tôi nhẹ gật đầu: “Giống như trạng thái bây giờ là tốt nhất, nhẹ nhõm, lại không cần quá ngại ngùng.

Anh nhếch môi lên: “Cô Lý Nhã Hàm, tôi sẽ cho cô thái độ thẳng thắn nhất, để cô hiểu rõ về gia đình tôi ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cho cô một đồng thời gian để suy xét, cô thấy sao?”

Tôi cảm thấy câu nói này của anh coi như đáng tin, dù sao bên kia Đường Kiêu cũng đã dẫn Phàn Dục Nam đi gặp người nhà, chắc hẳn kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, chờ anh kết hôn, tôi sẽ hoàn toàn tự do, đến lúc đó yêu đương với Đào Cẩn cũng không có gì không ổn.

Mặc dù trong lòng đã có dự định, nhưng vì sao mắt tôi vẫn cay cay vậy?

Tôi dụi đôi mắt hơi đỏ lên, thoải mái nói: “Được chứ.”

Hôm nay Đường Kiêu vốn bảo tôi đến công ty đi làm, nhưng tối hôm qua tôi đã nói với Đường Kiêu, tôi phải ở đây chăm sóc Đào

Cần.

Dù sao lần này Đào Cẩn cũng vì tôi mà suýt nữa nộp mạng, tôi không chăm sóc anh thật tốt thì thật vô lương tâm. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Gần đến giữa trưa, tôi hỏi Đào Cần muốn ăn gì, tôi nấu cho anh, anh nói anh không kén ăn, ăn gì cũng được, tôi nghĩ rồi định về nhà nấu canh gà cho anh.

Dù sao hôm nay Đường Kiêu và Phàn Dục Nam đã đi về nhà, nếu như tôi không đoán sai, lúc này chắc là Đường Kiêu đang làm việc trong công ty, mà Phàn Dục Nam chắc sẽ không ở nhà. ngôn tình hay

Tôi đi chợ mua con gà đã làm thịt xong, sau đó lại mua chút nguyên liệu nấu ăn mang về, vừa mở cửa, phát hiện quả nhiên trong nhà trống đi rất nhiều, tôi vừa nghĩ tới sau này được ở đây một mình, tâm trạng vốn buồn rầu lập tức thoải mái hơn.

Sau khi bỏ canh nấu vào nồi đất, tôi hơi buồn ngủ, bèn vào trong phòng ngủ ngủ một lát, khi tỉnh lại, bên ngoài vang lên giọng phụ nữ.

Tôi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đứng sát vào cửa nghe xem cô ta nói gì.

Hình như cô ta đang gọi điện thoại, làm nũng với đối phương ở đầu bên kia: “A Kiêu, buổi trưa anh về ăn cơm đi, em nấu canh gà ở nhà, vất vả lắm đấy...

Cô ta nấu canh gà ở nhà? Đây là canh tôi nấu cho Đào Cần được không? Bây giờ lại bị cô ta cầm đi mượn hoa hiến Phật à?

Thủ đoạn của người phụ nữ này được lắm đấy.

Không đợi tôi đi ra ngoài, đã nghe thấy người bên ngoài tiếp tục làm nũng với Đường Kiêu trong điện thoại. “Đúng vậy, anh không ngờ à? Thật ra điều anh không ngờ còn nhiều lắm, em là người lúc nào cũng có thể cho anh bất ngờ mà Được rồi, không nói nữa, anh về sớm chút đi, em ở nhà chờ anh

Tôi nheo mắt lại, trực tiếp mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, dọa Phàn Dục Nam giật mình kêu lên. “Cô chắc chắn là canh gà cô nấu à?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play