Tôi không biết Đường Kiêu có hiểu ý tôi đến cứu tôi không, tôi chỉ biết hoàn cảnh của tôi bây giờ đang rất nguy hiểm.
Khương Chí Cang và người tình của hắn, Vương Phàm, đang tắm trong phòng, tôi đoán họ đang quấn lấy nhau trước khi cùng nhau xử tôi.
Tôi bị hai người họ bắt trói khỏa thân trên giường trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng hai người họ rên rĩ, tôi chỉ ước có con dao trong tay, tự cởi trói rồi xông vào trong giải quyết cả hai người này.
Rõ ràng, đây không phải là hiện thực.
Ngoài cổng vang lên tiếng mở cửa khiến tôi có chút cảnh giác, không lẽ Dương Hân quay về sao? Rất nhanh thì cửa phòng đã được mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần cho đến khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Đường Kiêu.
“Đường Kiêu.” Tôi khống chế không được nỗi uất ức trong lòng và khóc thật lớn.
Anh ta thấy người tôi không mảnh vải che thân thì khựng lại một chút, cau mày đá cánh cửa phòng lại, còn xoay người đanh giọng quát không ai được phép vào, đoạn cởi trói rồi cởi áo khoác đắp lên người tôi.
Chiếc áo khoác còn lưu lại độ ấm của anh, tôi nắm lấy không muốn rời.
Anh ta nhỏ nhẹ dặn tôi hãy ngoan ngoãn ngồi đợi, chuyện còn lại để anh giải quyết.
Hai tên kia khỏa thân từ trong phòng tắm bước ra, họ sững sờ khi nhìn thấy Đường Kiêu.
Họ chưa kịp nói lời nào thì Đường Kiêu đã không nói lý do mà một phát đá bay Khương Chí Cang, làm hắn đứng dậy không nổi.
Vương Phàm nhìn người tình bé nhỏ của mình bị đánh thì tức giận muốn đấm Đường Kiêu từ phía sau.
Tôi sợ hãi kêu lên, Đường Kiêu nghiêng người và chụp lấy nắm đấm của Vương Phàm rồi ném cả người hắn về phía Khương Chí Cang.
Đường Kiêu đá thêm mấy phát, đánh cả hai tên súc sinh đó hoàn toàn không thể phản kháng lại.
Tôi đờ đẫn ngồi trong góc đến khi Đường Kiêu tiến lại bồng tôi lên.
Anh ta không cười đùa giống như lúc trước mà đầy sát khí khiến tôi càm thấy sợ hãi.
Có lẽ anh ta cảm nhận được tôi đanh run rẩy nên đã thả lỏng cơ mặt và nói tôi đừng sợ hãi.
Cửa vừa mở thì đã thấy có vài người đàn ông cao to mặc vest đen mang kính râm đứng đợi.
Đường Kiêu lạnh lùng nói: “Hãy chiêu đãi bọn họ thật tốt, đặc biệt là hãy làm trò gì đó vui vui vào.” Khi nói câu này thì gương mặt Đường Kiêu không chút đùa giỡn, ánh mặt ẩn hiện sát khí, nhìn rất đáng sợ.
Những gã cao to đều đồng thanh “dạ” một tiếng rõ to rồi đóng cửa lại, trong đó truyền đến những tiếng kêu thảm khốc.
Đường Kiêu ẫm tôi lên xe, trái tim tôi chỉ cảm thấy yên tâm khi chiếc xe từ từ đi xa khỏi nhà Dương Hân. Tôi nhìn Đường Kiêu đang im lặng lái xe và hỏi anh làm sao biết mà đến tìm tôi.
Khuôn mặt anh ta coi như đã quay về trạng thái bình thường, anh nói khi nghe điện thoại đã cảm thấy rất kỳ lạ nên đã định vị nơi của tôi, rồi tìm cách phá khóa nhà Dương Hân.
“Và…” Anh ta dừng lại, ánh mắt tinh nghịch: “Cô uống rượu rồi không thể ngủ trễ như vậy.” Tôi đỏ ửng cả mặt, sự sợ hãi lúc nấy đã biến mất.
“Vậy còn bọn họ?” Tôi do dự một lát rồi cẩn thận hỏi anh.
Đường Kiêu đột nhiên nghiêm mặt lại nhìn tôi khiến tôi có chút sợ.
“Cô hãy nói cho tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi nói.” Tôi không còn dám giấu giếm, tôi biết nếu còn giấu chuyện này nữa thì trước sau gì cũng gặp chuyện.
Nghe câu chuyện của tôi xong, anh ta đấm một cái vào vô lăng, ánh mắt đầy sát khí. Anh ta không nói gì cả ngoài biểu cảm đáng sợ, đến mức tôi không dám nhìn thẳng vào anh.
Đường Kiêu chạy thẳng vào một tòa chung cư, anh ta đưa tôi đến nơi an toàn rồi tính đi ra ngoài.
Tôi nắm lấy áo anh, xin anh đừng đi, tôi không dám một mình ở trong căn nhà tối hù hù này.
Anh ta đắp cho tôi tấm chăn rồi ngồi kế tôi, nói sẽ không đi và bên cạnh tôi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.
Tôi giữ chặt tay anh, yên tâm đi vào giấc mơ.