*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 6: Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]-----------------------------------------Tần Chung Việt ra quyết định chuyển trường này đã qua suy nghĩ thật lâu rồi, thậm chí ăn cơm ngủ nghỉ cũng lo lắng.
Theo kế hoạch ban đầu, thật ra là phải phân rõ giới hạn với Tạ Trọng Tinh mới đúng.
Con người hắn, ăn nhậu chơi bời thì rất lành nghề, tiêu tiền cũng phung phí, hiện tại do chưa đủ 18 tuổi, ba hắn Tần Hướng Tiền mỗi tháng chỉ cho hắn mười vạn tiền tiêu vặt, mỗi lần hắn đều phí phạm cho đến cuối tháng thì nghèo rớt mồng tơi, sau đó lại trộm quét thẻ của ba hắn.
(10 vạn=100.000 NDT~ 330 triệu VNĐ)Tất nhiên phung phí ra ngoài nhiều tiền như vậy nhưng phần lớn toàn là đổ vào mấy chuyện không cần thiết, bởi vì hắn đi chơi cùng bạn bè, cơ bản đều là hắn chi trả hết.
Chuyện này trong mắt Tạ Trọng Tinh ở đời trước đoán chừng là việc không thể nào nói lý được, nhưng Tần Chung Việt nhiều tiền, đã quen với cảm giác làm đại ca, thậm chí khi vui lên còn đưa bạn bè chiếc siêu xe mấy trăm vạn.
Cách tiêu tiền như vậy khiến Tạ Trọng Tinh phải tịch thu thẻ của hắn, mỗi ngày chỉ cho hắn một trăm NDT, ngay cả ba hắn cũng mắt nhắm mắt mở, không chịu ra mặt vì hắn.
(100 NDT~330k VNĐ)Tần Chung Việt sợ mất mặt ở trước mặt bạn bè, nên có nhiều buổi tụ tập đều không tham gia, mỗi lần nhìn đám bọn họ ra biển du ngoạn vô cùng náo nhiệt, hắn luôn cảm thấy bản thân mình thật thảm.
Hắn càng thảm thì càng thấy được Tạ Trọng Tinh có bao nhiêu ngang ngược, lãnh khốc và độc tài.
Lúc trước Tần Chung Việt còn thử lấy lòng Tạ Trọng Tinh, tự hiểu lấy mà dốc sức mười phần làm cả đêm, cày cuốc suốt cả một buổi tối, từ 10 giờ đêm đến 5 giờ sáng ngày hôm sau, còn sắp tróc da nữa, mà khi xong việc, thái độ đối phương đúng là thả lỏng thật, thả lỏng đến mức nhoẻn miệng cười với hắn, vốn bình thường khó mà có được, rút ra ba tờ tiền mặt màu hồng từ trong bóp tiền, đặt ở trên tủ đầu giường, nói với hắn: "Mua đồ ăn ngon một chút cho bản thân đi."
Tần Chung Việt: "........."
Đệch!!! Cả một đêm!!!! Cả một đêm đó!!! Vô số mồ hôi cùng máu chảy, chỉ đổi lại 300 NDT thôi!!!
Mỗi khi Tần Chung Việt nhớ lại hình ảnh này, luôn tức giận đến nắm nắm đấm tay chặt chẽ, quá đáng, dám bắt nạt người như vậy, hắn tốt xấu gì cũng là người đàn ông của em ấy, em ấy có cần phải keo kiệt như vậy hay sao!
Tần Chung Việt nhớ tới đời trước mình dưới đế chế của Tạ Trọng Tinh hèn mọn thê thảm cỡ nào, lại nghĩ tới Tạ Trọng Tinh đời này chỉ là một tên tiểu quỷ 18 tuổi, cuối cùng hạ quyết tâm chuyển đến trường mà Tạ Trọng Tinh đang học.
Che chở hay không che chở cũng chẳng sao cả, chủ yếu là hắn muốn tìm lại mặt mũi ở trên người Tạ Trọng Tinh.
Đây là một trận chiến tìm về tôn nghiêm! Chỉ có thể thắng, không thể thua!
Thời tiết mấy ngày nay hơi bị lặp lại, ngày hôm qua mặt trời còn lên cao, nóng đến mức phải làm cho người ta mặc áo ngắn tay với quần đùi, hôm nay thì trở mặt cho gió lạnh, khiến người khác phải mặc thêm áo khoác.
Hàng năm Tạ Trọng Tinh luôn mặc đồng phục, đồng phục của trường cấp 3 Nam Dương không có gì khác so với các trường khác, vẫn là đồng phục màu trắng xanh phổ biến nhất, chẳng qua nó được may thêm vật liệu tốt, đồng phục mùa thu đông cũng rất dày chắc, đủ để Tạ Trọng Tinh vượt qua một mùa đông.
Đương nhiên hiện tại cũng có thể mặc.
Trong giờ ra chơi, có một nam sinh gấp gáp chạy vào phòng học, lớn tiếng nói: "Có người chuyển trường tới đây!"
Tất cả mọi người sửng sốt, nữ sinh đang dựa cửa đáp lại: "Không phải chứ, hiện tại là cấp 3 rồi, còn có người chuyển trường nữa hả?"
Nam sinh trả lời: "Tui tận mắt nhìn thấy mà! Là một bạn nam, hiện tại đang ở văn phòng cô Vương, coi chừng là muốn chuyển tới lớp chúng ta!"
Có chuyện tốt thì có người hứng thú bừng bừng đi ra ngoài, "Đi, đi xem!"
Nghe nói người chuyển trường là một nam sinh, có một số cô gái cũng cảm thấy hứng thú nên đi theo qua đó.
Chỉ là không bao lâu sau, những người này nhốn nháo mà chen chúc trên hành lang, âm thanh nói chuyện liên tục truyền tới, "Nam sinh đó lớn lên cũng cao quá à, tầm mét 8 ha?"
"Không dưới 1m8 đâu, Hồ Hâm học lớp 3 dưới lầu kìa? Cậu ta cao 1m8, đứng bên cạnh cậu này còn thấp hơn một cái đầu."
"Nay cậu đó có đi học không? Không phải nói là học sinh chuyển trường sao? Hôm nay không đi học à?"
"Cậu ta lên xe rồi, úi cha! Chiếc xe kia là của cậu ta à? Rolls-Royce đó, biển số xe cũng chói mắt quá đi, năm số 6, trâu bò à nha, đúng là số 6 mà."
( 66666: lợi hại, thật sự lợi hại - nó có nghĩa là rất tốt. Bởi vì cách phát âm của 6 giống với ký tự 溜, có nghĩa là rất tốt)"Má ơi, nghiêm túc đó hả? Phú nhị đại á, tui còn chưa gặp qua phú nhị đại bao giờ cả."
......
Tai Tạ Trọng Tinh nghe được nhưng không có quá để ý, y đang làm bài luyện tập bảo vệ mắt.
Y lớn lên tuấn tú, khí chất lại thanh lãnh, thật sự có không ít nữ sinh cũng thích y, chẳng qua tính cách y lãnh đạm, cặp mắt đen trầm tĩnh kia giống như mang theo lực xuyên thấu, các nữ sinh giống nhau ở chỗ đều tự giác không dám đối diện với y, chỉ dám canh thời điểm như thế này để nhìn lén.
Trương Hân Duyệt lén lút lấy điện thoại ra, chụp một góc nghiêng của Tạ Trọng Tinh, trong ảnh chụp lộ ra đường cằm sạch sẽ cùng cái mũi cao thẳng của y, ngón tay thon dài đón ánh sáng có vẻ phá lệ trắng nõn.
Tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không khuyết điểm.
Trương Hân Duyệt tự mình thưởng thức xong, còn cảm thấy không đủ, muốn lập đăng lên trên diễn đàn của trường học.
lz0l: Tui nói cậu ấy là giáo thảo trường chúng ta, không ai có ý kiến gì chứ?
Do mới vừa tan học, có không ít học sinh chơi điện thoại, bởi vậy Trương Hân Duyệt nhanh chóng nhận được phản hồi.
Mèo con 1l: Có thể chụp ảnh lộ mặt hay không vậy? Không nhìn thấy mặt gì cả.
2l: Đẹp trai quá, tay này thật sự rất đẹp!
= =3l: Tay đẹp+1, ngón tay còn rất dài, lông mi cũng dày nữa nha, quá đẹp rồi!
......
Phần phản hồi lập tức đầy ắp, Trương Hân Duyệt chỉ trả lời lầu một, lz trả lời Mèo con: Khó lắm, cậu ấy rất nhạy bén, chỉ có thể chụp lén được thôi, nếu chụp chính diện cậu ấy sẽ che mặt lại, không chụp được ảnh có độ nét cao.
Trương Hân Duyệt rời khỏi diễn đàn, lật xem các ảnh chụp lén lúc trước một chút, quả nhiên không có ảnh nào là chính diện cả, độ nét rõ ràng nhất vẫn là lúc cô chờ thời điểm Tạ Trọng Tinh vào phòng học dùng sách vở xây lên cao để che chắn mới chụp được góc nghiêng.
Nhưng mà đẹp trai quá đi, Trương Hân Duyệt nhìn đến thiếu chút nữa thì chảy nước miếng luôn rồi, lúc này chuông học vang lên, Trương Hân Duyệt luống cuống tay chân đăng bức ảnh này lên trên diễn đàn.
Tạ Tử An học ở trường Ngũ Trung, cũng là một trường cấp 3 có lịch sử lâu đời tại thành phố A, thầy giáo ở đó vốn cũng không tồi, thậm chí có một lần đuổi kịp và vượt qua trước cả lão đại Nhất Trung, nhưng từ mấy năm gần đây Nam Dương bắt đầu liên tục đào không ít giáo viên có thâm niên qua đó, mấy năm nay tỷ lệ tuyển sinh của Ngũ Trung rõ ràng giảm xuống mấy phần.
Ban đầu xem như Tạ Tử An thi được thành tích kha khá, nhưng thành tích một năm này bị giảm sút đáng kể, lần này thành tích thi tháng mới có, cậu ta bị tụt 50 hạng, hiện tại xếp hạng 556 toàn trường.
Tạ Tử An rất lo lắng, nếu tụt xuống nữa, lão già Trương kia nhất định phải gọi phụ huynh của cậu ta đến.
Đến lúc đó lời nói dối của cậu ta cùng ba mẹ sẽ bị chọc thủng.
Tạ Tử An không nhận thấy vấn đề là do mình, đầu óc cậu ta thông minh, từ tiểu học đến cấp 2 đều được học trường học tốt nhất, cầm cờ đi trước, hiện tại tụt nhiều bước như vậy, đương nhiên là vấn đề của trường học.
Đều do Nam Dương đào quá nhiều giáo viên của Ngũ Trung nên khiến cho thành tích của cậu ta giảm xuống!
Tạ Tử An nghĩ đến Nam Dương, trong lòng vặn vẹo một hồi, sao Tạ Trọng Tinh có thể gặp may mắn như vậy, có thể làm cho một giáo viên tự xuất tiền túi giúp nó đóng học phí học tại Nam Dương, thành tích nó cũng đâu có tốt, học ở Nam Dương cũng chỉ uổng phí mà thôi, tại sao nó không tự mình hiểu lấy chứ, đổi cho cậu ta học ở Nam Dương còn tốt hơn!
Tạ Tử An càng muốn thì trong lòng càng không thoải mái, vừa vặn nhận lấy chút tổn thương từ chỗ giáo viên, sau tan học cậu ta lập tức gọi điện thoại cho Tạ Quốc Húc, điện thoại vừa chuyển được một cái, cậu ta liền lớn tiếng kêu lên, "Ba! Con muốn chuyển qua Nam Dương! Nếu không con sẽ không đi học nữa!"
Tạ Quốc Húc không nghĩ tới cậu ta đột nhiên nói đến chuyện này, ông ta phủi rớt xi măng trong tay, nói: "Con nói cái gì vậy! Hiện tại con lo mà học cho tốt, đổi trường chi nữa?"
Tạ Tử An kêu lên: "Con mặc kệ, tự ba đi hỏi một chút đi, trường học này bị trường Nam Dương đào đi không biết bao nhiêu giaó viên rồi, giáo viên hiện tại dạy học con nghe không hiểu thầy ta đang nói chuyện quái quỷ gì nữa, căn bản là thầy ta không dạy gì cả! Ban đầu con có thể thi được 985 điểm, cứ bị trì hoãn như vậy thì con thi một cuộc cũng không đậu!"
Tạ Quốc Húc lập tức bị làm cho gấp gáp, "Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?"
Tạ Tử An nói: "Đương nhiên nghiêm trọng rồi! Con mặc kệ, ba, con hỏi ba, rốt cuộc ba có nghĩ đến làm rạng rỡ tổ tông không! Có nghĩ đến con đang giúp ba nở mày nở mặt không! Làm cho mấy cụ ở Tạ gia chúng ta rạng rỡ hay không? Muốn thì mau giúp con chuyển trường đi! Con muốn học ở Nam Dương!"
Tạ Quốc Húc bị thuyết phục, nhưng khá khó xử, "Học phí một học kỳ trường đó mất tận 9000, làm sao đóng cho con được?"
Tạ Tử An nói: "Không phải bà cô kia giúp Tạ Trọng Tinh trả học phí sao? Cũng được hai năm rồi, đến lượt con, trả một năm thôi không được sao? Con không thể kém hơn Tạ Trọng Tinh được! Ba mau nói với bà cô kia đi!"
Tạ Quốc Húc chần chừ, "Không giống nhau mà, cô ta ba mươi mấy tuổi không kết hôn không có con, nói không chừng xem anh trai con thành con trai mình rồi, đổi thành con thì làm sao mà người ta chịu chứ."
Tạ Tử An kêu lên: "Con mặc kệ! Ba nói với cô ta, con không hề kém hơn Tạ Trọng Tinh, nó có thể được thì sao con lại không được? Ba nói với cô ta như vậy, cô ta giúp con trả tiền học cùng tiền sinh hoạt, con có thể nhận cô ta làm mẹ nuôi, cô ta chỉ bỏ ra chút tiền, còn được tặng một đứa con nuôi, cô ta sẽ không từ chối đâu, ba mau hỏi cô ta đi!"
Tạ Quốc Húc nói: "Cũng đúng, ba gọi điện thoại hỏi cho cô ta một chút vậy."
Tạ Tử An vừa mới cắt đứt điện thoại, chuông học liền vang lên.
Chủ nhiệm Trương Cách Tân lớp cậu ta, từ chỗ ngoặt đi ra, gặp được Tạ Tử An, thấy cậu ta còn đang cầm điện thoại đứng trên hành lang, xụ mặt nói: "Đứng đơ ở đây làm gì? Còn không mau đi học?"
Tạ Tử An ỉu xìu lên tiếng, đang chuẩn bị đi thì bị Trương Cách Tân gọi lại, "Tạ Tử An, đừng để tôi bắt được cậu chơi game ở tiết tự học buổi tối, tôi sẽ mời phụ huynh cậu đến ngay lập tức."
Trong lòng Tạ Tử An giật thót, nhanh chóng nói: "Thầy, em sẽ không có lần sau."
Trương Cách Tân nói: "Vào lớp đi."
Tạ Tử An lập tức co giò chạy.
============================
Tác giả có lời muốn nói: Cần phải cho Tiểu Tần một cái tên, thật ra năng lực của hắn khá được, cũng có thể một đêm làm bảy lần (không phải đâu)
Tinh Tinh: Vậy tại sao không tình nguyện làm tôi?
Tiểu Tần: Em kêu anh làm anh liền làm, anh thật mất mặt QwQ
___end chương 6___