*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 57: Cùng học cử tạ với nhau đi - Đừng nói chuyện nữa haEdit & Beta: Khả Tịch Nguyệt_____________________[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]Quán bar Đường Minh Tân an tĩnh trước sau như một, bình thường nơi này không có ai tới, tại vì rượu bán quá đắt nên người có đầu óc sẽ không tới, cuối cùng chỗ này vẫn biến thành cái chỗ chuyên cho con nhà giàu tụ tập.
Mạc Dữ ngồi chính giữa đang kể khổ với đám bạn, "Mày nói một chút xem, Tần Chung Việt đã có tiền như vậy, bây giờ tiền mất tật mang thì thôi đi, còn vì một chiếc du thuyền mà nói tuyệt giao với tao?! Tụi mày nói coi, nó thiếu một chiếc du thuyền này hả? Nhà nó có tiền như vậy, còn phải tính toán tao nữa."
Lê Quân hơi nhăn lông mày, đáp: "Ai bảo mày cược với nó lớn vậy làm gì, mày nghĩ mỗi mình mày thắng được à? Nếu biết thua là mày sẽ chịu không nổi, sao mày còn muốn cược lớn với nó như vậy?"
Mạc Dữ âm dương quái khí mà rằng: "Được rồi được rồi, biết mày và nó có quan hệ tốt nhất, nó là bạn mày, tao thì không phải, đến lúc đó ba tao đánh ch.ết tao thì mày vui rồi ha."
Sau đó thay đổi giọng điệu, có chút lấy lòng nói với Lê Quân: "Mày với nó có cảm tình tốt nhất, nó cũng nghe lời mày nhất, mày gọi điện nói với nó là bỏ vụ này giúp tao đi, cái này đối với nhà nó chỉ là tiền lẻ thôi, mà đối với nhà tao thì đó chính là một đồng tiền lớn lận, gần đây ba tao còn khó khăn trong vòng tài chính, thật ra nếu trả số tiền này, nhà tao sẽ bị tổn thất nặng nề đó nha."
Lê Quân: "Mày cũng biết tao với nó cảm tình tốt nhất, ai cũng khuyên nó thì thôi đi, còn tao thì không thể."
Dừng một chút mới nói tiếp: "Biết tại sao tao với nó cảm tình tốt nhất không? Bởi vì tao chưa bao giờ dính líu về mặt tiền bạc với nó cả, tao không cược với nó, không đòi gì nó, có mượn có trả. Mày thì sao chứ, trước kia không tính, tao không muốn quản, mọi người đều lớn lên cùng nhau, nó coi trọng tụi mày, quan tâm tụi mày, cũng không tính toán với tụi mày. Nhưng giờ mày quá đáng lắm rồi, du thuyền rẻ nhất cũng phải tốn 500 vạn, cái này mày cũng nói ra miệng cho được."
Trên mặt Mạc Dữ đỏ rực, "Tao tìm tụi mày là để nghĩ cách, mà mày ra đây quở trách tao hả?"
Lê Quân trả lời: "Tao nói thật, nó có tiền thì nó nên tặng đồ cho mày à? Lúc ấy sinh nhật tao, mày dùng tiền nó quẹt thẻ 50 vạn mua xe tặng tao, mày nghĩ rằng tao không biết hả? Ngày sau tao đã quay đầu 'tặng' về lại rồi. Nói thật, mày không có bản lĩnh thì đừng đưa, tao cũng không thích cái bộ dáng đó, mày đưa thứ ít tiền thôi, chỉ cần có tâm ý là tao vui rồi, kết quả mày lại dùng tiền người khác, chính xác là mày đang xem thường tao."
Sắc mặt Mạc Dữ hoàn toàn thay đổi, trở nên rất khó coi, "Còn tao ở đây là vai hề, đúng không?"
Lê Quân: "Tao không ý này."
Những người khác đều khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, ít nói vài câu đi."
Ngực Mạc Dữ phập phồng kịch liệt, một lát sau, anh ta đập vỡ một chai rượu, "Được, tao biết ngay mà, tao biết tao ở đây ít tiền nhất, nhà tao mấy năm nay sa sút rất nhiều, tụi mày đang khinh thường tao! Bạn bè lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ vì tiền mà khinh thường tao à?!"
Lê Quân: "Mày bình tĩnh một chút, tao đã nói là tao không có ý này, mày cũng biết bạn bè lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ mày như vậy không phải là đang bắt chẹt Tần Chung Việt sao?"
Mạc Dữ hỏi: "Tao bắt chẹt nó? Vậy hiện giờ nó đang muốn ép ch.ết tao đây này!"
Lê Quân trầm mặc, một lát sau mới nói: "Nếu thật sự không được nữa thì tao viết giấy nợ cho mày, tao cho mày mượn."
Mạc Dữ: "Nếu mày còn xem tao là bạn, vậy mày gọi điện nói chuyện với nó đi, nói nó đừng tính toán nữa, cùng lắm thì tao đền cho nó một chiếc xe."
Lê Quân đáp: "Gara nhà nó không thiếu xe."
Sắc mặt Mạc Dữ dữ tợn, "Rốt cuộc là mày có chịu gọi điện thoại không?"
Lê Quân: "Mày đừng nói nữa, tao với nó có quan hệ tốt nhất."
Mạc Dữ nói: "Mày không gọi đúng không? Không gọi thì chúng ta lập tức tuyệt giao!"
"Đâu còn là con nít nữa, Mạc Dữ, ba Tần Chung Việt không quản lý nó quá nhiều, nhưng nếu Tần Chung Việt đi cáo trạng thật, mày nghĩ nhà mày có thể tốt được à?" Giọng điệu Lê Quân nhàn nhạt, "Đừng để đến lúc đó không trộm được gà mà mất cả nắm gạo, hiện tại trả du thuyền thì may ra còn có thể chữa lành mối quan hệ của hai đứa mày."
Mạc Dữ không nói gì.
Tuy trong nhà Tần Chung Việt rất giàu có, song, hắn sống trong gia đình đơn thân, ngoại trừ ba hắn cho hắn tiền thì thật ra là không bị quản lý quá nhiều, mặc dù mỗi tháng chỉ cho mười vạn tiền tiêu vặt, nhưng vẫn cho hắn thêm một thẻ đen không giới hạn, dẫu quẹt bao nhiêu, ba hắn cũng chưa từng hỏi han.
Đúng là vì như vậy nên Mạc Dữ mới có thể liên tiếp tìm Tần Chung Việt đòi tiền.
Nhưng nếu hắn thật sự cáo trạng với Tần Hướng Tiền, cho dù ba hắn và ba anh ta có quan hệ khá tốt, đến khi ấy chỉ sợ thể diện sẽ không còn đẹp nữa.
Trước mắt Mạc Dữ như tối đen, ngã mông ngồi trên sô pha.
Bạn bè bên cạnh thấp giọng nói: "Tao cũng có thể cho mày mượn, nhưng mà cũng phải viết giấy nợ nha, tiền tiêu vặt của tao không nhiều lắm tuy là đã tích cóp được nhiều năm rồi."
Đường Minh Tân thở dài: "Gần đây tao không có tiền, một ngày mở quán bar ngốn hết ba vạn, đến bây giờ đã lỗ hơn 500 vạn, tháng sau tao sẽ đóng cửa."
Lê Quân: "Tao cho mày mượn một trăm vạn, còn lại tự mày nghĩ cách đi."
Mạc Dữ ôm đầu rên rỉ, giờ anh ta vô cùng ảo não, nếu biết sớm hơn, nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đánh cược lớn đến vậy với Tần Chung Việt rồi!
*
Tần Chung Việt nhận được tin nhắn của Mạc Dữ kèm thêm một tấm ảnh chụp, là một chiếc du thuyền đẹp đẽ cỡ nhỏ, "Tần Chung Việt, kích cỡ này cậu thích không? Hai tầng trên dưới, như biệt thự trên biển luôn."
Tần Chung Việt lén nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh, Tạ Trọng Tinh còn đang soi gương, hắn lẹ làng gõ chữ trả lời, "Thích, bao nhiêu tiền đó?"
Mạc Dữ đáp: "560 vạn." Dừng một chút mới nói tiếp: "Nhờ cậu mà bây giờ trên người tôi cõng nợ 500 vạn đây."
Lời nói này khiến Tần Chung Việt vô cùng áy náy, đầu óc nóng lên, "Nếu không thì bỏ đi" năm* chữ cái to đã đánh trong khung chat, chỉ chờ ấn xác nhận gửi đi thôi.
(gốc bốn chữ nhưng Khả sửa lại cho hợp)Tạ Trọng Tinh lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, "Nếu không thì bỏ đi? Cậu cũng hào phóng quá ha."
Tần Chung Việt sợ tới mức lập tức đứng hình, ngón tay nhanh chóng xóa hết năm chữ cái to đùng nọ, sau đó vội vàng đánh chữ, "Là tự cậu chuốc lấy cực khổ! Lòng tham không đủ mà muốn rắn nuốt voi! Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Lẹ lên, mua luôn đi, tôi muốn cái này!"
Mạc Dữ: "......"
Mạc Dữ đáp: "Cậu thật tàn nhẫn à nha, nghe tôi thiếu nhiều tiền như vậy, cậu cũng thờ ơ luôn đúng không?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Trọng Tinh, Tần Chung Việt đương nhiên không dám mềm lòng, nhắm tịt mắt, nhẫn tâm mà nói: "Cậu mới tàn nhẫn, du thuyền 500 vạn, cậu nói cược là cược, nếu không phải không nghĩ tới chính cậu sẽ thua thì bây giờ người đang nằm trên du thuyền ngắm biển chính là cậu! Cậu dám nói tôi tàn nhẫn à, tôi đã không tính toán cậu chơi tôi một cú rồi, cậu còn cảm thấy tôi tàn nhẫn? Mạc Dữ, cậu không có lương tâm!!"
Mạc Dữ: "...... Cậu được, cậu giỏi lắm đó."
Tần Chung Việt thở dài một hơi, nhịn không được xoa mồ hôi lạnh trên trán, hắn lấy lòng mà nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, nói: "Tôi không hề hào phóng chút nào, tôi rất hẹp hòi, vừa rồi tôi chỉ gõ sai thôi à."
Tiếp theo, click mở ảnh du thuyền Mạc Dữ chụp cho hắn, "Tinh Tinh cậu nhìn xem, chiếc này đẹp không? Nội thất bên trong du thuyền này khá tốt, đến khi đó mang cậu đi chơi cùng nha?"
Tinh Tinh không nhìn ảnh nhiều, y đáp: "Cậu không cần mềm lòng, anh ta đã không xem cậu là anh em, cậu cũng đừng coi anh ta là anh em nữa."
Tần Chung Việt chột dạ rằng: "Tôi biết chớ."
Tinh Tinh nghiêm túc: "Dù anh ta cho cậu du thuyền, cậu cũng đừng chơi với anh ta tiếp."
Y cong lên khóe môi với Tần Chung Việt, giọng mềm nhẹ hỏi: "Cậu thông minh như vậy, chắc là sẽ không cho anh ta cơ hội tiếp tục bắt nạt cậu, đúng chứ?"
Tần Chung Việt đối với cái từ "Bắt nạt" này có hơi mẫn cảm, một thằng đàn ông mà còn bị người khác ức hiếp thì có vẻ mềm yếu quá mức rồi, đúng là không đáng mặt đàn ông mà, hắn lập tức nói: "Sẽ không! Về sau dù cho anh ta ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không cho anh ta một ánh mắt nào luôn!!"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Hy vọng cậu có thể làm được."
Tần Chung Việt nhìn sự chờ đợi khẩn thiết từ Tạ Trọng Tinh, làm sao có thể để y thất vọng được, hắn siêu lớn tiếng la lên: "Tôi có thể! Tôi có thể!"
Tạ Trọng Tinh hỏi sang chuyện khác: "Tôi trông có được không?"
Tần Chung Việt giơ ngón tay cái lên với y, "Đẹp! Đẹp lắm luôn! Nhìn cậu cực kỳ xinh đẹp!"
Tạ Trọng Tinh nhìn Tần Chung Việt trong gương, "Đẹp thật không?"
Tần Chung Việt nghe xong, chắc là muốn hắn khen cụ thể hơn một chút ha? Nghĩ vậy, Tần Chung Việt nói: "Đẹp, nói thật mà, dáng người cậu như thế này cho dù khoác cái bao tải lên cũng đẹp, bởi vì cậu xinh đẹp vô cùng vô tận luôn!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Xinh đẹp? Cậu coi tôi là con gái đó hả?"
Tuy nói như vậy, nhưng Tạ Trọng Tinh vẫn cong khóe môi lên, đương nhiên là được khen ai mà không vui.
Tần Chung Việt nói một cách hiển nhiên: "Tại vì cậu cực kỳ xinh đẹp đó nha."
"Môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngài, thiếu niên lang tao nhã, đẹp đẽ giống như đóa hoa." Hắn vừa vắt hết óc nghĩ từ khen vừa đi đến sau lưng Tạ Trọng Tinh, hai bàn tay dày rộng bóp chặt eo Tạ Trọng Tinh, "...... Eo cậu gầy quá đi à."
Tạ Trọng Tinh bị hành động đột ngột này của Tần Chung Việt làm cho sững sờ tại chỗ, chẳng qua y đã nhanh chóng vén lên vạt áo trông có vẻ to và rộng của mình làm lộ ra một đoạn eo nhỏ, "...... Gầy hả? Cũng được mà."
Y chủ động vén lên, Tần Chung Việt cũng tự nhiên mà xẹt qua vải dệt mỏng manh, chạm thẳng vào vòng eo y.
"Thật sự rất gầy á, cậu nhìn nè, hai tay tôi có thể bao trọn luôn, cậu không ăn nhiều cơm cho no à?" Tần Chung Việt vừa nói, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng xoa xoa sờ sờ trên vòng eo Tạ Trọng Tinh.
Ngứa quá, trong lòng Tạ Trọng Tinh nghĩ lướt qua, trái tim lại nhảy đến mạnh mẽ, khuôn mặt trắng nõn lạnh nhạt không cách nào ngăn được mà xuất hiện một chút màu hồng nhạt.
Tạ Trọng Tinh không nói Tần Chung Việt buông ra, y thích Tần Chung Việt đụng vào, giọng điệu y hơi nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có ăn cơm no hay không, không phải cậu cũng biết à?"
Tần Chung Việt bỗng nhiên cúi đầu, tóc mượt cọ cọ ở đầu vai Tạ Trọng Tinh, nói: "Trên người cậu thơm quá đi, cậu xịt nước hoa tôi tặng ư?"
Tạ Trọng Tinh "Ừm" một tiếng, hỏi: "Cậu thích không?"
Tần Chung Việt cười hì hì hì, "Đương nhiên là tôi thích rồi! Vậy cậu thích không?"
Tạ Trọng Tinh khẽ cười, âm thanh mềm nhẹ, "Tôi cũng thích, gu của cậu rất tốt."
Tần Chung Việt vui vẻ mà cọ thêm vài cái ở đầu vai y, giọng mũi đã trở nên hơi dày đặc, "Tôi biết cậu thích mà."
Vóc dáng Tần Chung Việt cao lớn, Tạ Trọng Tinh cảm giác như cả người mình đều rơi vào trong lòng hắn, giữa mũi cũng toàn là hương vị ấm áp ấy của Tần Chung Việt, y nhẹ nhàng nhích lại gần một chút, vậy là có thể chạm vào bờ ngực rắn chắc của Tần Chung Việt được rồi.
Không nói Tần Chung Việt buông ra, cũng không muốn chính mình tránh ra, cho nên Tạ Trọng Tinh thả ánh mắt tới chỗ cái gương, y buông vạt áo ra, vạt áo rộng lớn che đậy bàn tay Tần Chung Việt đang vỗ vỗ sờ sờ vòng eo tinh tế của y.
Không hiểu sao mà có chút hương vị kỳ quái, khiến đầu óc y hơi choáng váng, hai mắt bắt đầu nóng lên.
Tạ Trọng Tinh nghĩ như vậy, Tần Chung Việt lại cảm thán và lẩm bẩm ở bên tai y: "Eo cậu gầy thật nha."
Hơi thở lúc hắn nói chuyện phả ra bên tai Tạ Trọng Tinh làm làn da vành tai y nóng lên, trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, Tần Chung Việt nói: "Muốn học cử tạ với tôi không? Cường thân kiện thể, tốt lắm đó, tôi có thể dạy cậu nè."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Cậu có thể im luôn được hay không??
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Tôi lại nói sai cái gì à? Tôi chỉ suy nghĩ vì sự khỏe mạnh của vợ thôi mà QuQ
Tinh Tinh mỉm cười: Anh đoán xem.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh (ˆ▽ˆ❁)]___hết chương 57___