Trương Hân Duyệt giữa sự hoảng hốt mà thêm bạn tốt với Tần Chung Việt.
Cô nàng nhìn bạn tốt mới trên màn hình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác mừng như điên, vậy mà cô được thêm bạn tốt với nam sinh đẹp trai nhất trong lớp đây nè! Ngay cả hoa khôi lớp Vương Ngọc Mạn muốn thêm bạn tốt với Tần Chung Việt hắn cũng không cho! Thế mà giờ đây thêm bạn tốt với cô!
Tần Chung Việt nhè nhẹ nói chuyện cùng Trương Hân Duyệt, "Chuyển những tấm này qua luôn cho tôi với, tấm này, còn tấm này nữa, mấy cái này cậu đã chỉnh rồi hả?"
Trương Hân Duyệt kích động gật gật đầu, "Tui có chỉnh hết rồi, độ phân giải của điện thoại không được tốt lắm nên chỉ có thể dùng PS chỉnh thôi, chỉnh có được không?"
Tần Chung Việt trả lời: "Chỉnh tốt lắm, chỉnh mới thấy hết được ưu điểm của Tinh Tinh, nhưng mà tấm này cậu chụp chân Tinh Tinh ngắn mất rồi."
Trương Hân Duyệt ngượng ngùng đáp: "Đều là mượn cảnh chụp cả thôi, nên không nắm chắc ống kính lắm."
(借位: Tá vị: Thường dùng trong phim hay cảnh quay lãng mạn. Mượn cảnh chụp" ví như chụp ảnh thì mượn nắng, cầm nắng trong tay, bước trên sông.)
Giọng điệu Tần Chung Việt ôn nhu mà nói: "Không sao cả, chụp mặt đẹp là được."
Trương Hân Duyệt một bên chia ảnh cho hắn, một bên lôi kéo làm quen với hắn, "Tần Chung Việt, cậu và Tạ Trọng Tinh có quan hệ thật tốt đó nha, nghe nói cậu ấy còn đến nhà cậu ở lại nữa hả?"
Tần Chung Việt đáp: "Đúng vậy."
Trương Hân Duyệt: "Khó trách thành tích học tập của cậu tăng cao nhanh đến như vậy, nhất định Tạ Trọng Tinh đã phụ đạo cho cậu rất nhiều đúng không?"
Mắt thấy Trương Hân Duyệt chia sẻ một tấm cuối cùng qua rồi, cái giọng mềm mại của hắn lập tức thay đổi, "Được rồi, cậu xóa hết mấy tấm ảnh trong điện thoại cậu đi."
Trương Hân Duyệt: "......"
Trương Hân Duyệt: "???"
Tần Chung Việt thúc giục: "Nhanh lên! Mau xóa đi."
Trương Hân Duyệt yếu ớt nói: "Có thể cho tôi lưu ảnh được không, cũng sắp tốt nghiệp rồi, về sau sẽ không nhìn thấy cậu ấy được nữa đâu."
Tần Chung Việt nghiêm túc đáp trả: "Cậu có biết chụp lén là phạm pháp hay không? Nếu cậu không xóa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó."
Trương Hân Duyệt: "......"
Sao cậu ta có thể lật mặt nhanh chóng như lật bánh tráng vậy chớ?
Trương Hân Duyệt đành phải mở điện thoại ra, rưng rưng nước mắt xóa hết ảnh mà mình chụp lén.
Không sao mà, cô đã chia sẻ tất cả lên diễn đàn trường học hết rồi, đến lúc đó lên diễn đàn download là được.
Ngay khi cô nàng nghĩ như vậy thì Tần Chung Việt đột nhiên kín đáo hỏi: "Chắc cậu không còn sao lưu nữa đâu ha? Hay là chia sẻ ở mấy nơi công khai nào đó đó?"
Trương Hân Duyệt: "......"
Tần Chung Việt ngó cô nàng bằng ánh mắt lộ ra một chút sắc bén và nhìn thấu, hắn đe dọa: "Bị tôi phát hiện rồi đúng không? Xóa hết tất cả ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Trương Hân Duyệt: "......"
"Cùng là bạn học cả mà, cậu có cần phải tích cực báo cảnh sát vậy không?" Giọng Trương Hân Duyệt mỏng manh đáp.
Tần Chung Việt lấy điện thoại ra, tìm kiếm điều khoản pháp luật về việc chụp lén, hắn còn dùng tình cảm mãnh liệt đọc diễn cảm một lần, sau đó nói với Trương Hân Duyệt: "Cùng là bạn học nên tôi mới cho cậu một cơ hội đó, nhanh, xóa hết đi, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Trương Hân Duyệt đành phải ngân ngấn lệ lên diễn đàn.
Tần Chung Việt thấy cô mở ra bài đăng có hơn hai ngàn lượt bình luận thì hơi cạn lời, "Vậy mà cậu dựa vào ảnh chụp Tạ Trọng Tinh để gây chú ý!"
Trương Hân Duyệt hoảng hốt, "Tôi không ý này, tôi chỉ là cảm thấy Tạ Trọng Tinh lớn lên đẹp như vậy, nên mới muốn cho nhiều người nhìn thấy cậu ấy hơn."
Tần Chung Việt tức khắc suy sụp trưng ra bản mặt thúi hoắc, hắn không vui khi thấy ảnh Tạ Trọng Tinh bị phát tán ra nhiều nơi như này, chỉ có hắn mới có thể ngắm Tạ Trọng Tinh thôi!
"Xóa hết lẹ đi!" Giọng điệu Tần Chung Việt không tốt lắm thúc giục.
Bài đăng trên diễn đàn trường học thì tự mình có thể xóa bỏ, Trương Hân Duyệt nhìn hơn hai ngàn bình luận kia mà trong lòng như rỉ máu.
Tần Chung Việt thấy cô nàng xóa rồi mới vừa lòng gật đầu, hỏi tiếp: "Trong máy tính chắc cũng không có sao lưu đâu ha?"
Trương Hân Duyệt hoảng hốt lắc đầu, "Không có nữa đâu, tôi mượn máy tính của chị tôi mà."
Giọng Tần Chung Việt lần nữa dần nhu hòa, "Cảm ơn đã phối hợp, cậu chỉnh ảnh đúng là được lắm, sau này có thể thử đi con đường chỉnh sửa ảnh này xem sao, rất có tương lai đó, cố lên, tôi xem trọng cậu."
Trương Hân Duyệt: "......"
Vẻ mặt Tần Chung Việt dường như mỹ mãn rồi xoay người rời đi, nhưng mà nghĩ tới Tạ Trọng Tinh thì hơi hơi nhăn mi lại, "Sao còn chưa quay lại nữa?"
Bước chân hắn vừa chuyển, đi đến hướng WC.
Trương Hân Duyệt ấn ngực, sắp hít thở không thông, lần nữa nghĩ đến việc tuy cô mất đi ảnh chụp của Tạ Trọng Tinh nhưng bây giờ được thêm bạn tốt là Tần Chung Việt! Vụ làm ăn này cô nàng hoàn toàn không lỗ á nha!
Khi cô đang muốn chụp ảnh đại diện px của Tần Chung Việt thì bỗng phát hiện khung chat giữa cô và Tần Chung Việt đã biến mất tung tích rồi!
Trương Hân Duyệt: "......"
Thế mà Tần Chung Việt xóa cô rồi!!?
Xóa thiệt hả???
Tần Chung Việt bước nhanh tới WC nam, WC không có người.
Tần Chung Việt suy nghĩ một chút mới gõ từng cửa từng buồng, Tạ Trọng Tinh đã không còn ở đây, chỉ có ông chú ở buồng cạnh bên tức giận la: "Không phải bên cạnh có buồng trống à? Mày cứ đi gõ từng cái vậy là có ý gì?"
Tần Chung Việt nhanh chóng xin lỗi rồi ra khỏi WC.
Lúc này Tần Chung Việt vô cùng muốn mua điện thoại cho Tạ Trọng Tinh thiệt nhanh, hắn muốn gọi điện cho y cũng chưa có chỗ để gọi nữa là!
Hắn có chút bực bội mà dạo bước ở hành lang, càng ngày có càng nhiều bạn học tới đây, mấy nam sinh thường xuyên chơi bóng rổ cùng hắn đi tới, thấy hắn thì hỏi: "Anh, sao anh không vào đi?"
Tần Chung Việt đáp: "Tôi đang đợi Tạ Trọng Tinh."
Một nam sinh hỏi lại: "Tạ Trọng Tinh à? Vừa rồi hình như em có thấy cậu ấy đó."
Tần Chung Việt hỏi: "Cậu thấy cậu ấy ở đâu?"
Nam sinh gãi đầu, tiếp đó nhìn nam sinh bên cạnh, "Tề Thụy Minh, vừa rồi chúng ta thấy ở đâu nhể?"
Thằng bạn tên Tề Thụy Minh suy nghĩ một chút mới nói: "Chắc là trên quảng trường trước cửa khách sạn á, cậu ấy nói chuyện với Chung Nhất Minh ở đằng kia."
Học sinh nam nọ nói tiếp: "Chung Nhất Minh thích con trai, không phải là muốn tỏ tình với Tạ Trọng Tinh đó chứ?"
Thằng bạn tên Tề Thụy Minh vỗ lưng nam sinh nọ một chút, nói: "Đừng nói bậy nha, vốn dĩ hai người bọn họ cùng một ký túc xá, quan hệ tốt là chuyện hết sức bình thường, mày nói tầm bậy tầm bạ lỡ như truyền tới tai người ta thì làm sao bây giờ?"
Nam sinh lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng Tần Chung Việt nghe được lời nam sinh nói, trái tim lập tức treo lên cao.
Trước kia hắn đã có ý nghĩ mơ hồ như vầy, đến bây giờ bị nam sinh này vạch trần, hắn mới đột nhiên phản ứng lại.
Quả nhiên Chung Nhất Minh có ý với Tạ Trọng Tinh!
Tần Chung Việt không nói gì với bọn họ nữa, lướt qua đám nam sinh rồi gấp gáp muốn đi tìm Tạ Trọng Tinh.
Tên nam sinh kia nhìn bóng dáng Tần Chung Việt, thốt ra: "Tao có cảm giác quan hệ của Tần Chung Việt và Tạ Trọng Tinh hơi tốt quá rồi đó."
Tề Thụy Minh nói: "Mày tính nói bọn họ cũng có một chân đúng không."
Nam sinh: "Tao đâu tính nói vầy đâu."
Tề Thụy Minh đáp: "Mày cảm thấy vậy cũng khá tốt, đỡ cho lo lắng Chung Nhất Minh coi trọng mày, cho dù người ta có thích con trai thì cũng phải thích kiểu cỡ Tạ Trọng Tinh Tần Chung Việt kia kìa, mày cứ yên tâm, mày an toàn lắm rồi."
Nam sinh: "......"
Nam sinh ngượng ngùng trả lời: "Được rồi được rồi, biết mày và Chung Nhất Minh ngồi cùng bàn có quan hệ tốt, tao cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không có ý khinh thường cậu ta."
Thang máy của cái khách sạn nghèo này chỉ có một cái, lại còn lâu năm ít sửa chữa nữa chớ, Tần Chung Việt đợi hồi lâu mới chờ được thang máy, sau đó cửa thang máy mở ra, hai người Tạ Trọng Tinh và Chung Nhất Minh cùng xuất hiện.
Tần Chung Việt nhìn bọn họ, ánh mắt đột nhiên trở nên nhòn nhọn, "Các cậu đã đi làm gì rồi?"
Tạ Trọng Tinh không hiểu sao cảm thấy miệng lưỡi này của hắn rất giống đi bắt gian, không khỏi buồn cười, "Tụi tôi đi nói chuyện một lát thôi."
Tần Chung Việt hỏi: "Nói cái gì?"
Đường nhìn của hắn rốt cuộc mới dời tới trên người Chung Nhất Minh thì phát hiện vành mắt cậu ta hồng hồng, giống như vừa khóc xong.
Chung Nhất Minh đẩy mắt kính, ngữ khí bình tĩnh đáp: "Không có khóc."
Trong âm thanh vẫn còn chút giọng mũi kia kìa, còn nói không khóc hả!
Tần Chung Việt như hiểu rõ mà vỗ vỗ đầu vai cậu ta, "Tôi có thể hiểu cậu mà, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu được đâu, học đại học rồi bắt đầu một lần nữa đi."
Chung Nhất Minh nở nụ cười, nói: "Lời này cậu nói cứ như tôi không thành công vậy đó."
Sắc mặt Tần Chung Việt thay đổi, "Cậu có ý gì?"
Chung Nhất Minh đáp: "Tạ Trọng Tinh đồng ý tôi rồi."
Tần Chung Việt: "!!!!"
Tần Chung Việt đột nhiên nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, ánh mắt sắc bén kèm theo lên án một cách khủng hoảng mà hỏi: "Cậu đồng ý với cậu ta cái gì?!!"
Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua Chung Nhất Minh, đáp: "Cậu đoán xem."
Tần Chung Việt lại nóng nảy nói: "Tôi không cho cậu đồng ý cậu ta! Cậu không thể đồng ý với cậu ta!"
Tạ Trọng Tinh buồn cười hỏi: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"
Tần Chung Việt lập tức đè nhỏ tiếng, trong giọng nói có vài phần tủi hờn: "Cậu đã có tôi rồi, tại sao còn đồng ý lời tỏ tình của cậu ta chớ? Mau từ chối cậu ta đi!"
Trong mắt Tạ Trọng Tinh lóe lên, bỏ qua ánh mắt bên cạnh rồi nhìn về phía bức tranh Mona Lisa bản lậu được phóng đại trên vách tường kia, "...... Ai nói với cậu là tôi đồng ý việc tỏ tình chứ?"
Chung Nhất Minh nhìn Tần Chung Việt thật lâu, giọng điệu ôn nhu và bình tĩnh: "Tụi tôi đang nói đến chuyện nghỉ hè sẽ cùng đi chơi ở Lệ Giang đó."
Tần Chung Việt: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Tui không cho phép các người ở bên nhau!! Em là vợ của tui! Heo rừng rít gào.jpg
Tinh Tinh:? Ai là vợ của cậu
[Ở TRÊN TUI CÓ NHẮC LÀ MANG THEO QUẦN RỒI ĐÓ, CÓ AI MANG THEO CHƯA NẠ? ĐỘI LÊN ĐẦU ÔNG VIỆT GIÙM TUI CÁI. CUÊ QUÁ RỒI. Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh, hãy theo dõi fanpage của nhóm để biết được những thay đổi lịch trình nhen (≧▽≦)]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT