Tạ Trọng Tinh chớp mắt một chút rồi hỏi: "Cậu cho số điện thoại của người trò chuyện làm gì?"
Tần Chung Việt như lẽ thường tình mà nói: "Không cho của anh ta, chẳng lẽ còn cho của tôi?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh: "Cái người ta muốn là số điện thoại của cậu."
"Hử? Muốn của tôi?" Tần Chung Việt nói: "Nên an ủi tôi đã an ủi rồi, tôi không còn gì để nói với cổ hết."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói lời thấm thía: "Cậu đừng lo lắng, ở phương diện này người trò chuyện cùng mới chuyên nghiệp, anh ta nhất định có thể giúp thiếu nữ đó ra khỏi vũng bùn thất tình, tăng thêm lòng tự tin yêu đương."
"......" Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu tích cực giới thiệu sinh ý cho nghề trò chuyện như vậy, chắc anh ta sẽ biết ơn cậu lắm ha?"
Tần Chung Việt nói: "Chắc vậy, hiện tại anh ta rất thiếu tiền, ba mẹ anh ta một đồng cũng không cho anh ta, để anh ta tự lực cánh sinh đó chứ."
Tạ Trọng Tinh: "...... Ai vậy?"
Tần Chung Việt nói: "Một thằng bạn thân của tôi."
Làm rõ ràng tiếp cho Tạ Trọng Tinh, "Không phải Lê Quân, tôi có rất nhiều thằng bạn thân, anh ta tên Hoa Vinh, Hoa Vinh đó cậu biết không? Một trong 108 vị anh hùng trong truyện Thủy Hử, anh ta cũng được gọi bằng cái tên này, ba mẹ anh ta đều là giáo sư đại học, gia thế không tệ, vì ba mẹ quản khá nghiêm nên dù không cho anh ta tiền thì anh ta cũng có thể tự mình kiếm."
"Chẳng qua người ta có thể nói chuyện, đánh chữ còn nhanh nữa, tám chuyện với anh ta rất thoải mái, em gái kia hàn huyên với anh ta rồi khẳng định có thể vô cùng vui vẻ quên đi cái thằng Tạ Tử An đó."
Tạ Trọng Tinh vừa nghe xong thì cảm giác bên cạnh Tần Chung Việt vẫn còn trẻ ngoan, bèn hỏi thêm vài câu, Tần Chung Việt cũng không biết được sự dụng tâm của y, y hỏi thì hắn nói liền, "Hiện tại tìm anh ta nói chuyện đều phải đưa tiền, thằng đó lục thân không nhận, trong mắt chỉ có tiền thôi! Nhưng nếu cậu có chuyện phiền lòng sự thì có thể tìm nó tâm sự, tôi có thẻ vip hội viên ở chỗ anh ta nên vẫn luôn có chỗ, cậu tìm anh ta sẽ không cần tốn tiền."
Tạ Trọng Tinh mẫn cảm hỏi: "Cậu nói thẻ vip hội viên là tốn hết bao nhiêu tiền?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt cực kỳ vô tội: "Nào, tôi đây là chỗ thân tình, Hoa Vinh bao cả năm cho tôi giá 30 vạn."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Mí mắt y đột nhiên giật giật.
"Một giờ 500 tệ, cậu nói xem, một năm 30 vạn, có phải tôi lời rồi không?" Tần Chung Việt còn rất đắc ý, "Cho nên tôi giới thiệu thêm mấy vị khách cho anh ta, ủng hộ sự nghiệp của anh ta."
Tạ Trọng Tinh trầm mặc cực lâu.
Tần Chung Việt còn đang chờ y khen hắn, kết quả thấy y không nói lời nào thì thấp thỏm, "Sao cậu không nói lời nào hết vậy?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Sau này cậu có muốn kế thừa gia nghiệp nhà cậu không?"
Tần Chung Việt nhớ tới chí nguyện to lớn của mình lúc trước, hơi do dự đáp: "Muốn chớ, ba tôi chỉ có một thằng con trai là tôi thôi."
Vẻ mặt Tạ Trọng Tinh nghiêm túc mà nói: "Tôi nghĩ ba cậu có thể thử sinh thêm một đứa con trai nữa xem."
Tần Chung Việt nói: "Không thể nào, ba mẹ tôi ly hôn rồi, sao sinh được?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Sao mà mấy đứa nhỏ bên cạnh mình có gia đình ly hôn nhiều dữ vậy?
Nhưng Tần Chung Việt không cố kỵ gì, nói tiếp: "Chẳng qua ba tôi vẫn luôn muốn tái hôn, dù đến giờ không thành công, mẹ tôi thì ngại ổng bận quá, nói không chừng sau khi rút lui mới có thời gian với bồi dưỡng quan hệ với mẹ tôi đó."
Tạ Trọng Tinh nghe Tần Chung Việt nói những lời này, ngược lại hơi hơi bắt đầu đau lòng Tần Hướng Tiền rồi.
Sinh một người thừa kế như vậy, thân làm cha già nhất định sẽ rất buồn rầu ha?
Tạ Trọng Tinh nhớ tới dịch vụ trò chuyện này thì mí mắt giật đến dừng không được.
Cố tình Tần Chung Việt còn muốn nhắc lại, hắn nói: "Đúng rồi, đợi chút trở về cũng viết cho cậu số của Hoa Vinh, cậu muốn nói cái gì cũng có thể nói với anh ta, miễn phí."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Mí mắt y lại giật giật, mặt không cảm xúc mà mở miệng, "Tôi muốn nói gì, tôi nói cho cậu là đủ rồi, tại sao tôi còn phải nói với anh ta?"
Tần Chung Việt vừa nghe xong thì trong lòng âm ấm, gương mặt cũng hơi hơi đỏ lên, cổ họng khàn khàn đáp: "Ờm, ừ ha, cậu muốn nói gì, hoàn toàn có thể nói với tôi."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, giọng điệu ôn nhu nói: "Cậu cũng vậy, cậu muốn nói gì cũng có thể nói với tôi, không cần đi tìm dịch vụ trò chuyện."
Tần Chung Việt nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng lóe sáng, ánh mắt lấp lánh, toát ra hơi thở vui sướng, "Đúng nha, tôi có lời muốn nói thì có thể nói với cậu, không cần tìm anh ta nữa."
Tạ Trọng Tinh nói: "Cho nên cậu đi hỏi anh bạn thân kia của cậu một xíu, có thể rút tiền lại không."
Tần Chung Việt: "......"
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh ôn nhu nhưng không thiếu mệnh lệnh cường thế: "Mau đi."
Tần Chung Việt: "......"
Trong hoảng hốt hình như hắn lại thấy được bóng dáng đời trước Tạ Trọng Tinh đuổi mình ra khỏi cửa nhà đi đòi tiền.
*
Cuối cùng Tần Chung Việt vẫn đem tiền về, Hoa Vinh cũng không hỏi nhiều mà rất dứt khoát đưa cho hắn, còn nói cảm ơn hắn vì hắn đã đề cử khách hàng.
Tần Chung Việt lẩm bẩm: "Tôi thật có lỗi với anh ta."
Tạ Trọng Tinh nói: "Cảm thấy thật có lỗi với anh ta thì giới thiệu nhiều khách hàng thêm cho anh ta, còn cậu thì không cần, cậu có tôi rồi, đúng không?"
Lời này nói xong, bản mặt trắng trắng đập troai của Tần Chung Việt lập tức đỏ lên, ánh mắt hắn lấp lánh mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Tạ Trọng Tinh, muốn nói gì đó rồi vì túng túng mà không dám nói.
Thậm chí tự hắn còn không biết chính mình hiện tại muốn nói cái gì, cuối cùng đành phải nghẹn ra mấy chữ, "Tôi đi làm bài đây."
Tạ Trọng Tinh cũng có chút trầm mặc, y cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô, nhịn không được cầm lấy nước trái cây trên bàn trà ừng ực ừng ực uống hơn nửa ly, sau đó mới đứng lên, đi theo Tần Chung Việt vào phòng, "Ngày kia thi đại học rồi, không cần khẩn trương như vậy, ôn tập một chút mấy đề hình tôi nói lúc trước đi."
Tần Chung Việt ưu sầu mà nhìn bài thi, nói: "Tôi sợ tôi thi không đậu, đến lúc đó cậu đi Thanh Bắc, tôi đi chỗ nào đây?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Sẽ không, tôi với thầy Vệ cùng nhau đoán đề, không nói sẽ chính xác suất trăm phần trăm nhưng ít nhất có thể trúng một nửa, chỉ cần cậu cầm chắc một nửa này, 70 điểm còn lại có thể bổ túc."
Tần Chung Việt gật gật đầu, nhẫn tâm nói: "Nếu tôi thi không đậu, tôi sẽ học lại cho bằng được! Cậu ở bên đó chờ tôi một năm."
Tạ Trọng Tinh an ủi hắn: "Sẽ không đâu, yên tâm đi."
Tới buổi tối, Tần Chung Việt vẫn cực kỳ khẩn trương, Tạ Trọng Tinh nghe tiếng hít thở khi thì nhẹ nhàng khi thì nặng nề của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chưa ngủ à."
Tần Chung Việt trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Ngủ không được, cậu phạt tôi làm đề luyện thi đi."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Không phạt cậu, không phải đã lâu rồi cậu không gặp năm cô tiên sao? Nếu khẩn trương, có thể thử làm cái này xem."
Tần Chung Việt trải qua hai tháng học tập mài giũa, đã không còn là người thiếu niên xúc động như vậy nữa, hắn nghe Tạ Trọng Tinh nói xong, thờ ơ, "Không được, đến lúc đó làm một lần rồi, tôi sẽ quên hết tất cả tri thức mất thôi."
Tạ Trọng Tinh: "......"
À há, quên mất hắn làm mấy cái não mới to.
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy quên đi, thật sự không được thì tự ép mình ngủ đi."
Tần Chung Việt "Ừ" một tiếng.
Tạ Trọng Tinh nhắm mắt lại, y cũng ngủ không được, thành tích của y không có vấn đề nhưng cũng lo lắng cho Tần Chung Việt, y sợ hắn thi không đậu.
Thậm chí bắt đầu dựa vào việc sẽ có kỳ tích xảy ra.
Tạ Trọng Tinh hơi nóng nảy, một lát sau, y mở to mắt rồi thấp giọng hỏi: "Cậu ngủ rồi à?"
Tần Chung Việt không đáp lại.
Tạ Trọng Tinh im lặng một chút, xê dịch qua chỗ Tần Chung Việt thì nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn.
Tạ Trọng Tinh duỗi tay sờ đèn mở lên nhìn một lượt, thấy Tần Chung Việt đã ngủ thành bộ dáng heo chớt rồi.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Cho nên là chỉ có mỗi mình mình khẩn trương đến ngủ không yên thôi hả?
*
Dẫu bọn họ hai người khẩn trương như thế nào, ngày thi đại học vẫn đến đúng hạn.
Lúc xuất phát buổi sáng, Tạ Trọng Tinh vô cùng cẩn thận kiểm tra đồ dùng thi cử và giấy tờ chứng minh thi ít nhất ba lần trở lên, chờ khi không còn gì thiếu sót nữa mới cùng Tần Chung Việt tới trường thi.
Đến lúc này Tần Chung Việt ngược lại không có cảm giác khẩn trương gì, hắn nhìn nhìn thời tiết rồi nói: "Hôm nay thấy trời có vẻ muốn mưa vậy ta?"
Tạ Trọng Tinh nghe xong thì chạy tới cửa hàng bên ngoài trường học mua hai cái dù gấp, bỏ một cái vào trong cặp Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, trời có thể không mưa mà."
Tạ Trọng Tinh nghiêm túc đáp: "Lo trước khỏi hoạ, nếu bị dầm mưa cảm lạnh sẽ ảnh hưởng buổi thi kế tiếp."
Tần Chung Việt: "Cũng được."
Tạ Trọng Tinh an ủi hắn, "Cậu không cần khẩn trương, nếu thật sự không biết làm như thế nào thì cứ để trống, đừng lãng phí thời gian vào những đề bài không làm được, gây chậm trễ mấy câu phía sau.".
Truyện Tiên HiệpTần Chung Việt gật gật đầu, "Tôi biết mà, yên tâm đi."
Thật ra Tạ Trọng Tinh không quá lo lắng Tần Chung Việt sẽ gấp gáp khi làm bài, đại khái là tính cách cho phép nên tinh thần học tập của Tần Chung Việt rất tốt, làm đề không được sẽ không hoảng sợ, điểm này là điểm cực kỳ mấu chốt khi làm bài, chỉ cần không hoảng hốt mà vẫn luôn bình tĩnh thì có thể bình ổn lại, như vậy sẽ có hiệu suất lớn nhất trong thời gian ngắn nhất.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tần Chung Việt tiến bộ nhanh như này.
Ngược lại là y, hình như vẫn luôn có chút khẩn trương.
Tạ Trọng Tinh cảm thấy có chút buồn cười, so với lo cho chính mình, thế nhưng y càng lo lắng cho Tần Chung Việt hơn.
Vương Du Học thấy bọn họ thì hỏi lặp lại: "Mang theo giấy tờ chứng minh thi chưa? Nhân lúc còn thời gian thì nhanh chóng kiểm tra một chút, đừng qua loa sơ sẩy."
Các bạn học đã kiểm tra một lần rồi, trăm miệng một lời đáp: "Đã mang theo rồi ạ."
Vương Du Học thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi."
Nơi thi đại học lần này của bọn họ, không biết trường học có sắp xếp trùng hợp hay không, chính là Ngũ Trung, có một số học sinh Ngũ Trung cũng thi ở trường này, mà cũng thật vừa khéo, Tạ Trọng Tinh lại thấy Tạ Tử An, cậu ta cũng thấy y, chẳng qua nín nhịn đầy mặt, cũng không dám đối diện với y, rũ mắt xuống cực nhanh.
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh chuyển hướng bên cạnh, quả nhiên thấy Lưu Tú và Tạ Quốc Húc, bọn họ bu chung quanh ở bên cạnh Tạ Tử An, căn bản không chú ý tới y.
Tạ Trọng Tinh nghĩ thầm, hiện tại cũng khá tốt.
Tiếng còi thổi lên, cổng trường được bảo vệ mở ra một cách chậm rãi, thí sinh vào bàn theo số thứ tự, kỳ thi đại học, hiện tại đã bắt đầu.
Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, Tạ Trọng Tinh nhận được đề thi thì nhìn lướt qua đề mục, trái tim dần dần an ổn trở lại.
Tần Chung Việt kém Ngữ Văn nhất, căn cứ vào mạch não khác với người thường kia của hắn, tuy đọc hiểu cũng rất kém cỏi nhưng bây giờ hắn tích lũy được kha khá, mấy đề này đều có thể làm được, chắc là sẽ không làm sai quá nhiều.
Buổi chiều thi môn Toán, lúc Tạ Trọng Tinh lấy đề thi thì trong lòng dâng lên một trận kinh hỉ, có rất nhiều đề hình y cảm thấy sẽ ra thi nên đã từng nói trọng điểm với Tần Chung Việt, cậu ấy hẳn là sẽ không bị khựng lại đâu.
Hai môn tương đối đều ổn, huống chi Tần Chung Việt còn rất am hiểu tổ hợp Tự nhiên và tiếng Anh.
Cái này Tạ Trọng Tinh hoàn toàn không lo lắng cho Tần Chung Việt, y cầm bút thật chặt, một lòng đặt trên tương lai của chính mình.
Kết thúc hai môn thi, Tạ Trọng Tinh thấy Tần Chung Việt ở cửa, y bước nhanh đi qua đó, trên mặt lộ ra nụ cười, hỏi: "Cậu thi thế nào?"
Tần Chung Việt kích động: "Tôi làm được hết!!!"
Tạ Trọng Tinh nghe xong thì nụ cười trên mặt trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều, "Thật vậy à?"
Tần Chung Việt nói: "Thật! Tôi viết liền một mạch, đặc biệt trôi chảy!"
Tạ Trọng Tinh thật sự thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Vậy tổ hợp Tự nhiên và tiếng Anh ngày mai chắc là cậu cũng có thể ha?"
Tần Chung Việt cực tự tin gật đầu, "Tôi có thể!"
Bọn họ đang nói chuyện, lúc này có người ở bên cạnh kêu rên, "Đề cuối trang thứ hai môn Toán khó cực kỳ luôn, tôi không làm được."
Sau đó Tạ Trọng Tinh lập tức thấy vẻ mặt Tần Chung Việt hoảng sợ: "Cái gì? Môn Toán còn có trang thứ hai?! Không phải chỉ có một tờ đề thôi sao?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh: "????"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Ẻm nhìn qua thiệt khẩn trương tôi dọa ẻm xíu á mà
Tinh Tinh: Đầu anh bay rồi, rút đao.GIF
Editor:
Thần Tiễn bách phát bách trúng Hoa Vinh nhen, đứng thứ 9 trong 36 Thiên Cương Tin trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc, hồi đó cũng mê phim này lắm.