Tạ Trọng Tinh tựa như xác nhận hỏi lại: "Cậu thích con trai?"

Tần Chung Việt lập tức nghĩ tới giới tính của Tạ Trọng Tinh mới phản ứng lại, nhanh chóng giải thích: "Cũng không phải là thích con trai gì, nhưng so với con gái thì tôi càng thích con trai hơn."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Có gì khác nhau sao?

Tần Chung Việt nói tiếp: "Tôi không thích cậu đâu nha, cậu không cần nghĩ nhiều."

Rất có vẻ giấu đầu lòi đuôi, nhưng thời điểm hắn nói những lời này thì vẻ mặt rất là chân thành, giống như thật sự sợ Tạ Trọng Tinh nghĩ nhiều.

Tạ Trọng Tinh biết chuyện thích đồng giới này, y đã gặp qua ở điện thoại của Khâu Nghĩa khi Phó Đông Lâm tính dùng cái này để bôi nhọ mình.

Nhưng y không có tìm hiểu quá nhiều, hiện tại nghe được Tần Chung Việt nói như vậy thì có một cảm giác kinh thế hãi tục.

Tần Chung Việt thấy vẻ mặt mê mang của y mới gãi gãi đầu, chột dạ mà nói: "Tôi nói giỡn thôi, tôi cảm thấy hình như tôi cũng không phải thích con trai lắm."

Trên thực tế, Tần Chung Việt cũng không biết bản thân có phải gay hay không, đời trước hắn không nghĩ tới vợ của mình sẽ là một người con trai, Tần Hướng Tiền buộc hắn kết hôn mà hắn thấy Tạ Trọng Tinh lớn lên đẹp như vậy, thái độ y cũng thanh thanh lãnh lãnh nên ỡm ờ đáp ứng luôn.

Nhưng ngẫm lại nếu là người con trai khác làm vợ hắn...... Úi, hắn hoàn toàn không dám nghĩ đến cái hình ảnh kia.

Tần Chung Việt nghĩ đến đây lại túng túng nói: "Tôi nghĩ tôi vẫn còn là thẳng nam đó nha, cậu coi như tôi chưa từng câu nói vừa rồi kia đi."

Tạ Trọng Tinh chớp đôi mắt chút, "Thẳng nam, là sao vậy?"

Lúc trước y đã nghe Tần Chung Việt từng nói hắn là thẳng nam, y chỉ cảm thấy không thể hiểu được nhưng cũng không hỏi là có ý gì.

Tần Chung Việt trả lời: "Thẳng nam là yêu người khác phái á, còn đồng tính luyến ái là gay."

Tạ Trọng Tinh: "...... Ồ."

Tần Chung Việt hỏi: "Cậu tin tôi không?"

Tạ Trọng Tinh: "Nếu cậu yêu người khác phái, vậy sao cậu không thêm bạn tốt với giáo hoa đi?"

Tần Chung Việt: "......"

Tần Chung Việt: "Thì không muốn thêm thôi."

Tạ Trọng Tinh nói: "Cho nên cậu thật sự thích con trai đúng không."

"......" Tần Chung Việt giải thích: "Tôi không thích thêm người xa lạ thật mà, cậu không biết đâu, trước kia tôi vẫn sẽ thêm, dù sao thì người ta có hỏi tôi mà, tôi cũng ngại nếu cự tuyệt người ta làm tổn thương trái tim người ta chứ, nhưng sau này cô đó mỗi ngày đều tìm tôi, tôi thấy thiệt lãng phí thời gian luôn á, tôi là nam sinh mà, không có đề tài nói chung với các cô ấy, các cổ còn nói cái gì mà đồ trang điểm son môi nữa, tôi nghe không hiểu cũng không biết nói cái gì, hơn nữa còn hỏi tôi có hay không gì đó mà còn thường xuyên phát giận với tôi nữa chớ, nói tôi không thông cảm cho cổ, một chút cũng không quan tâm đến cổ??"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh đánh gãy lời hắn, "Từ từ, đây không phải là cậu đang yêu đương đó chứ?"

Tần Chung Việt sửng sốt một chút, "Cái gì dị? Tôi không có à."

Tạ Trọng Tinh không ôm hy vọng nào với EQ của hắn, "Cậu từng thêm bạn bao nhiêu nữ sinh rồi?"

Tần Chung Việt nói: "Lúc ấy vừa hỏi tôi là tôi đều thêm, kết quả tất cả đều tới tìm tôi nói chuyện phiếm, mỗi ngày đều tìm, tôi thấy người khác tìm tôi mà không trả lời thì không lễ phép, không tôn trọng người khác nên tôi đều trả lời lại, nhưng như vậy thì mệt mỏi lắm á, do đó tôi kêu Lê Quân trả lời tin nhắn giúp tôi."

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, nói: "À, cái tên Lê Quân vô lại kia hình như dùng tài khoản của tôi tán tỉnh mấy cô bé đó khá nhiều, nên mấy cổ đều tưởng tôi là bạn trai của mấy cổ."

Tuy là chuyện ở đời trước nhưng Tần Chung Việt vẫn có chút ấn tượng.

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh: "Sau đó thì sao?"

Tần Chung Việt hồi tưởng lại rồi nói: "Dù sao tôi cũng rất oan uổng nên nói thẳng là do Lê Quân trả lời tin nhắn, không liên quan gì tới tôi hết, sau này mấy cô bé đó trở thành bạn gái của Lê Quân hết luôn, thời điểm tụ họp còn cùng nhau tới nữa chớ, mỗi người đều rất xinh đẹp, vậy mà vẫn muốn tìm tôi nói chuyện tiếp, tôi thật sự sợ lắm đó, nên tôi vội tìm cớ rồi chuồn về nhà luôn."

Tạ Trọng Tinh: "??"

Tần Chung Việt thành khẩn nói: "Cho nên hiện tại tôi không thêm người nữa đâu, người nào cũng không thêm, nói chuyện phiếm với người khác thật sự mệt mỏi quá đi à."

Tạ Trọng Tinh bị hắn nói lòng vòng, ngay cả sự khiếp sợ và kinh ngạc khi biết hắn thích con trai cũng tan đi không ít, cả người không nói nên lời, "Đối với những người khác mà nói, cái này xem như nỗi đau khổ hạnh phúc đi ha."

Tần Chung Việt nghe xong thì tức khắc cảnh giác, "Cái gì á? Cậu muốn học Lê Quân nói chuyện phiếm với các cổ, giao hảo để tìm vài đối tượng à?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Không phải ý này, tôi nói đến người khác kìa."

Tần Chung Việt: "À, chắc là vậy, cái tên Lê Quân hoa hoa công tử này, từ nhỏ đến lớn bên người chưa từng thiếu con gái, vậy mà nhóm bạn gái còn có thể hòa đồng ở chung nữa, cậu nói xem có kỳ quái hay không."

Tạ Trọng Tinh một lần nữa nhớ kỹ tên này, bỗng nhiên nhớ tới cái gì rồi hỏi: "Là nam sinh lần đó đi cùng với cậu ở khách sạn đó hả?"

Tần Chung Việt nói: "Đúng vậy, chính là anh ta, cậu còn nhớ rõ à."

Tạ Trọng Tinh nói: "Lớn lên khá đẹp, có chút ấn tượng."

Tần Chung Việt nói: "Thành tích của anh ta vẫn rất tốt, thi đậu đại học hàng đầu thì không có vấn đề."

Cho dù Tần Chung Việt nói như vậy nhưng Tạ Trọng Tinh cũng không có quá nhiều hảo cảm với anh ta, nhưng cũng không phát biểu ngôn luận gì, chỉ gật đầu rồi tỏ vẻ mình đã biết.

Nói chuyện như vầy một hồi đã quăng luôn chuyện Tần Chung Việt có thích con trai hay không sự ra sau đầu, chờ đến buổi tối lúc buồn ngủ rồi thì Tạ Trọng Tinh mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.

Y mặc một cái áo thun màu trắng đơn giản với quần đùi màu xám ngồi trên giường lớn mềm mại của Tần Chung Việt, tự hỏi trong chốc lát rồi nói với Tần Chung Việt: "Cậu lấy cái chăn mới, chúng ta chia chăn ra ngủ đi."

Tần Chung Việt sửng sốt một chút, "Tại sao muốn chia chăn ngủ á?"

Hắn quá mức thẳng thắn nên Tạ Trọng Tinh cũng có chút không tin tưởng, "Chẳng lẽ không chia à? Nếu cậu thích con trai, đối với cậu mà nói thì tôi không phải tương đương với người khác phái sao?"

(chỗ này ý là nên giữ kẽ đó mà:3 nếu bạn là gay mà ngủ cùng với 1 bạn nam khác cũng tương đương giống 1 nam thẳng ngủ với 1 bạn nữ ó)

Trong lòng Tần Chung Việt trống rỗng, nói không lựa lời: "Vậy cậu yên tâm đi, cho dù tôi thích con trai, tôi cũng sẽ không thích cậu đâu, cậu không cần lo lắng cái này."

Tạ Trọng Tinh nghe xong thì không hiểu sao trong lòng có chỗ không thoải mái, nhưng cũng không nói rõ là vì cái gì.

Tần Chung Việt còn tiếp tục nói, "Hình tượng lý tưởng của tôi là người ôn nhu, đối xử rất tốt với tôi, hay cười với tôi, sẽ không nói tôi đúng 10 giờ phải về nhà, nếu không sẽ không cho tôi vào cửa mà phải ngủ hành lang, quan trọng nhất chính là, không thể hạn chế tự do về mặt tiền tài của tôi!!"

Hắn lén liếc Tạ Trọng Tinh một cái, thật nghiêm túc mà bổ sung: "Tiền lương và thẻ ngân hàng tôi sẽ nộp lên, ít nhất một tháng cậu ấy phải cho tôi 50 vạn tiền tiêu vặt, nếu không tôi không phục."

(chỗ "cậu ấy" dù nam hay nữ đều là tā nên Tạ Trọng Tinh sẽ không biết được đang nói ai, chỉ có Tần Chung Việt biết thôi)

Tạ Trọng Tinh còn nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cho ra kết luận: "Cậu nói mấy cái này, 99 phần trăm người trên Trái đất đều có thể làm được."

Tần Chung Việt buột miệng thốt ra: "Vậy tại sao cậu không làm được?"

Tạ Trọng Tinh: "?"

Mặt Tần Chung Việt lập tức đỏ lên, cổ họng khô khan nói: "Ý tôi là, 1% còn lại khẳng định có cậu đúng không."

Tạ Trọng Tinh: "Tại sao muốn tính tôi vào đó?"

Tần Chung Việt cưỡng từ đoạt lí, "Cậu không phải người Trái đất sao?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh không muốn rối rắm về loại vấn đề ngu ngốc mình có phải là người Trái đất hay không này với hắn nên trực tiếp nằm trên giường luôn.

Tần Chung Việt lén lút nằm xuống bên cạnh y.

Tạ Trọng Tinh lui sang bên cạnh, Tần Chung Việt cũng không dám sáp qua đó nữa.

Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi ngủ đây, ngủ ngon."

Tần Chung Việt muốn hỏi y có giận hay không nhưng không quá dám hỏi, vậy nên cũng đành ngậm miệng lại.

Một lát sau, Tạ Trọng Tinh đột nhiên mở miệng: "Cậu ngủ rồi sao?"

Tần Chung Việt: "......"

Có kinh nghiệm lần trước rồi, lần này hắn sẽ không mắc mưu nữa đâu, lần này hắn kiên cường giả bộ ngủ, còn sợ không đủ trân thật nên hắn nỗ lực ngáy thiệt to.

Tạ Trọng Tinh nghe được tiếng ngáy của hắn mới thấp giọng nói: "Ngủ rồi à?"

Không có người đáp lại, Tạ Trọng Tinh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi còn tưởng cậu từ chối giáo hoa là vì thích tôi chứ, thì ra là không phải, thật thất vọng mà."

Tần Chung Việt tức khắc không nín được nữa, buột miệng thốt ra: "Sao có thể!!!!"

Tạ Trọng Tinh: "Hóa ra cậu chưa ngủ à."

Tần Chung Việt: "......"

Tạ Trọng Tinh: "Tinh lực thật tốt, mỗi ngày làm thêm một đề luyện thi đi."

Tần Chung Việt: "......"

Giữa người với người có thể bớt giả trân một chút được hay không????

*

Tần Chung Việt nhanh chóng bị mười mấy đề luyện thi ép khô mỗi ngày, nhưng chỉ còn hai mươi mấy ngày nữa là thi đại học rồi, chịu đựng nổi thì sẽ được giải phóng thôi, bởi vậy sức mạnh tinh thần của hắn cũng không tệ lắm.

Việc hắn tiến bộ người trong lớp rõ như ban ngày, ngay cả Vương Du Học cũng nhịn không được mà liên tiếp khen hắn tại lớp, thậm chí yêu cầu hắn lên trả lời vấn đề, nếu đáp đúng thì sẽ có tiếp một trận khen ngợi, lấy hắn làm tài liệu giảng dạy còn nói mọi người noi gương hắn nữa.

Gương mặt đẹp trai kia của Tần Chung Việt cười ra thánh quang luôn rồi.

Hắn đắc ý mà nói với Tạ Trọng Tinh: "Cô nói tôi thông minh, cậu cũng nói, rốt cuộc tôi có thông minh hay không nè!"

Tạ Trọng Tinh nghiêm túc gật đầu, "Nếu cậu không thông minh thì sẽ không tiến bộ nhanh vậy đâu."

Tần Chung Việt càng thêm vui vẻ, trên mặt lại cố gắng giả bộ làm biểu cảm thành thục và ổn trọng, nói lời thấm thía với bạn học nam ở phía sau: "Các cậu nghe được không? Tôi tiến bộ nhanh như vậy là do tôi vốn dĩ đã thiên tư trác tuyệt rồi, các cậu không ngăn được sự thành công của tôi đâu, nhưng không sao, nhìn thấy khẩu hiệu phía trên không, trời đãi kẻ cần cù*! Các cậu cũng có thể thông qua việc không ngừng nỗ lực mà thi được số điểm thật tốt, tôi tin tưởng các cậu!"

(*)天道酬勤 – thành ngữ Tung Của: Bạn càng làm việc nhiều thì bạn càng đạt được nhiều lợi nhuận/thành công, chỉ cần bạn nỗ lực đủ thì nhất định bạn sẽ nhận được những thành quả tương ứng trong tương lai.

Đặng Kỳ ngượng ngùng cười: "Anh, anh hay mang thù như vậy sao?"

Thi thử tháng trước, cậu ta thấy Tần Chung Việt thi được có 477 điểm à, nên không nhịn nổi cười, nói với Tần Chung Việt: "Anh, tui còn tưởng anh trâu bò bao nhiêu chớ, mỗi ngày ngồi luyện đề, gọi anh chơi bóng rổ cũng không đi, luyện đến khắc khổ như vậy, không nghĩ tới chỉ thi được 477 điểm thôi á? Cái này muốn đậu tuyến một cũng khó đó nha!"

Chỉ vì những lời này mà mỗi lần Tần Chung Việt tiến bộ là phải cà khịa Đặng Kỳ một phen.

Bởi vì điểm Đặng Kỳ cũng chỉ được 530 hay 540 thôi, hiện tại Tần Chung Việt đã tiến bộ tới 585 điểm rồi, tốc độ tiến bộ như vậy có thể nói là khủng bố.

Cũng không trách được Vương Du Học lại thích hắn như vầy, xách hắn ra làm đề tài dạy học mỗi ngày.

Tần Chung Việt lắc đầu, "Hừ" một tiếng, ông cụ non nói: "Chú mày còn xanh và non lắm, chú mày cho rằng anh đây đang trào phúng chú mày sao?"

Đặng Kỳ: "Chẳng lẽ không phải hả?"

Tần Chung Việt nói: "Đúng vậy, anh đây đang trào phúng chú mày đó."

Đặng Kỳ: "......"

Tần Chung Việt đắc ý dào dạt mà xoay đầu lại, ân cần dạy bảo nói với Tạ Trọng Tinh: "Cậu xem chú em kia kìa, sắp thi đại học rồi mà mỗi ngày còn đi chơi bóng rổ, chơi game với người khác, không có cảm giác khẩn trương gì hết, lơ là như vậy, một chút sức theo đuổi cũng không có, Tinh Tinh cậu đừng học theo cậu ta đó nha."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Đặng Kỳ: "......"

Không phải vậy chứ, thật không phải vậy mà.

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Lần đầu tiên vung cờ khởi nghĩa nè! Vui ghê luôn he he he he

Việt Việt của chúng ta vẫn rất xú thí nha ha ha ha ha ha ha (●°u°●)??

Editor: Bởi ta nói, đôi lúc những lời châm chọc, mỉa mai, cho dù là chọc vui đều có thể là động lực tiến bộ đó. Mấy chương trước Khả có edit trường tuyến một thành hạng một á, chắc cũng không khác lắm đâu ha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play