Buổi tối trở lại nhà Tần Chung Việt, do có tiến bộ rất lớn nên Tạ Trọng Tinh cho phép hắn chơi trò chơi nửa tiếng.
Ngoại trừ tinh lực tràn đầy ở tuổi dậy thì ra thì Tần Chung Việt còn rất si mê với trò chơi, nhưng mà hắn lần này rất nghiêm túc nói: "Tôi không chơi đâu, tôi muốn học thôi!"
Tạ Trọng Tinh nghe xong lời này, quay đầu nhìn đôi mắt hắn, "Không chơi thật sao?"
Tần Chung Việt gật gật đầu, vẻ mặt thành thục ổn trọng, "Không chơi nữa, chỉ còn lại một tháng thôi, tôi nên nỗ lực hơn nữa mới đúng, không nên lãng phí thời gian để chơi game."
Tạ Trọng Tinh lộ ra biểu cảm cảm động, "Cậu nghĩ như vậy thật à?"
Tần Chung Việt trầm trọng gật đầu, "Đàn ông mà không tàn nhẫn thì địa vị sẽ không vững."
Tạ Trọng Tinh cười khẽ một tiếng, "Cậu có giác ngộ này, nếu không thể thi đậu, tôi cũng không học tiếp."
Tần Chung Việt sửng sốt, "Ơ vậy thì không được nha, sao cậu lại có thể không học tiếp chứ, đã thi đậu thì khẳng định phải đi học á."
Tạ Trọng Tinh: "...... Ý tôi là, cậu có giác ngộ này, cậu nhất định có thể thi đậu."
Tần Chung Việt: "...... À."
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy nếu cậu không chơi game thì làm cái khác đi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi thì hiệu suất sẽ càng tốt hơn một chút đó."
Tần Chung Việt nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nói: "Tôi muốn nhìn ánh dương bên ngoài một xíu."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Không đến mức đó chứ?
Y nhịn không được nở nụ cười, nửa thật nửa giả mà nói: "Người không biết còn cho rằng tôi đang giam cầm cậu đó."
Vẻ mặt Tần Chung Việt tang thương đáp: "Để tôi đi hóng gió nửa tiếng thôi là tốt rồi, thiệt đó, hiện tại tôi rất dễ thỏa mãn."
Tạ Trọng Tinh cũng không cười nữa, loại chuyện này, nếu không phải Tần Chung Việt phối hợp với y, mà y chỉ là một người bạn học không thân cũng chẳng quen lại giám sát hắn học tập quá mức như vậy, thật đúng là có chỗ quá mức.
Đều là Tần Chung Việt tình nguyện phối hợp, tình nguyện để mình có cái quyền này.
Tạ Trọng Tinh mềm giọng, miệng lưỡi gần như ôn nhu, "Vậy thì đi thôi."
Hai người rất nhanh đã đi ra khỏi phòng, Tạ Trọng Tinh liếc mắt một cái thì thấy được bể bơi rộng lớn trong suốt kia ngoài phòng khách.
Tần Chung Việt chú ý tới ánh mắt của y, nhìn về phía bể bơi ngoài cửa sổ sát đất, như nhớ tới cái gì mới buồn bã nói: "Ầy, đã lâu rồi tôi cũng chưa bơi lại."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Cậu biết bơi à?"
Tần Chung Việt ưỡn ngực, thay đổi vẻ mặt buồn bã thành vẻ mặt tự tin mà nói: "Biết à nha, tôi bơi tốt lắm đó, còn từng tham gia thi đấu nữa kìa."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy có lấy được giải thưởng không?"
Tần Chung Việt tự tin tức khắc xì bẹp hơi, "...... Không, năm nào tôi cũng không lọt vào được top 3."
Tạ Trọng Tinh an ủi hắn: "Cũng không tồi mà, quan trọng là có tham gia."
Tần Chung Việt lại lên tinh thần, "Chúng ta bơi cùng nhau đi!"
Tạ Trọng Tinh gật đầu, "Được."
Tần Chung Việt được cho phép nên bắt đầu cởi quần áo, chỉ trong nháy mắt, Tạ Trọng Tinh đã thấy Tần Chung Việt cởi hết chỉ còn lại một cái quần đùi năm phân (50cm), rồi đi vài bước đến bên cạnh bể bơi sau đó thả người nhảy vào trong nước khiến cho một đống bọt nước bắn lên tung tóe.
Hắn nhô đầu ra từ trong nước, duỗi tay vuốt đầu tóc ướt dầm dề ra phía sau làm lộ ra cái trán điển trai của hắn, lại xoa xoa đôi mắt một phen mới híp mắt nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, khóe môi cười lên lộ ra một hàm răng trắng: "Cậu cũng mau xuống dưới đi!"
Lúc này vừa lúc ánh vàng của mặt trời dương quang rực rỡ dừng trên làn da trắng khỏe mạnh của Tần Chung Việt như mạ lên một tầng kim sắc sáng ngời. Bọt nước chảy xuống từ chỗ thái dương hắn, theo khuôn mặt bảnh trai dương quang của hắn mà hội tụ ở trên cằm rồi nhỏ giọt vào trong nước, bắn ra từng đóa bọt nước nho nhỏ.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn thêm vài lần nhưng cũng không cởi quần áo, y chỉ ngồi bên cạnh bể bơi, đôi chân mới vừa bỏ vào một chút thì đã bị Tần Chung Việt lặn xuống trong nước bắt được mắt cá chân, kéo vào trong nước.
Tạ Trọng Tinh đột nhiên bị hắn kéo vào trong nước nên không kịp phòng ngừa, không thể không bắt đầu vẫy phành phạch ở trong nước.
Tần Chung Việt nhô đầu ra, có chút hoang mang vươn tay ôm y lên, "Cậu không biết bơi à?"
Tạ Trọng Tinh sặc một ngụm nước, ho khan kịch liệt.
Tần Chung Việt vội vàng vỗ lưng cho y, giúp y thuận khí, "Sao rồi? Tôi sai rồi, xin lỗi nha, tôi cứ nghĩ cậu đã biết bơi."
Tạ Trọng Tinh thuận khí mới mở miệng nói "Tôi chưa nói là tôi biết bơi mà?"
Tần Chung Việt nhỏ giọng nói: "Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh nên tôi nghĩ là cậu biết."
Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu quá tự tin về tôi rồi, có rất nhiều chuyện tôi không biết." Y dừng một chút, nói tiếp: "Ngoại trừ học tập, những cái khác thì không biết, nhưng cậu ngoại trừ học tập, mấy cái khác đều rất lợi hại nha."
Đầy mặt y là nước, còn chưa mở mắt ra được nhưng vẫn ngẩng mặt, mỉm cười với Tần Chung Việt, "Có lẽ chúng ta bổ sung cho nhau đó."
Tần Chung Việt bị gương mặt tươi cười trăng trắng mềm mềm này của y đánh trúng linh hồn, nhìn hai mắt nhắm lại của y, trong lòng như có ma quỷ ———
Mình thiệt là mún hun hun em ấy á nha!
Nhưng có tà tâm không có gan đảm.
Ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của Tạ Trọng Tinh, âm thanh phá lệ sức sống mười phần, "Tôi có thể dạy cậu mà, tôi từng học chuyên môn rồi đó! Chỉ kém với tuyển thủ chuyên nghiệp một bước lên đài nhận giải thưởng thôi à!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Ừa, cậu dạy tôi đi."
Ánh mắt Tần Chung Việt lúc này lại thả bay đi đâu, sau đó chậm rãi rơi xuống trên cần cổ thon dài trắng nõn của Tạ Trọng Tinh, lại khó có thể khống chế mà dời xuống.
Áo thun màu trắng giá rẻ ướt sũng dính vào trên người Tạ Trọng Tinh, lộ ra dáng người của y một cách rõ ràng.
Tần Chung Việt có thể thấy được sắc đẹp khiến người kinh diễm kia trước ngực y.
Đậu......
Hồng như vậy luôn hả!
Tạ Trọng Tinh lau mặt bị ướt dầm dề một phen, mê mang mở to mắt —— còn chưa thể hoàn toàn mở ra nhưng tầm mắt cũng đã rõ ràng rồi, y chú ý tới ánh mắt của Tần Chung Việt, y như có cảm giác cúi đầu nhìn thử thì thấy được cảnh sắc mà Tần Chung Việt đang nhìn.
Đột nhiên có xíu xấu hổ à.
Tạ Trọng Tinh lại xoa xoa đôi mắt mới hoàn toàn mở mắt ra được, do có chút nóng nực nên hai mắt y còn nhuộm màu đỏ bừng nhàn nhạt, hiện ra mị lực kỳ lạ, "Cậu dạy tôi đi, bơi như thế nào?"
Tần Chung Việt còn đang ngây ngốc không thèm che giấu chút nào mà nhìn chằm chằm ngực Tạ Trọng Tinh, nghe xong câu hỏi của Tạ Trọng Tinh nói cũng chỉ có lệ nói: "Dùng game mobile á."
Tạ Trọng Tinh bị nhìn đến càng ngày càng xấu hổ, thật ra y rất muốn duỗi tay che lại một chút, nhưng như vậy rất kỳ quái, trên mặt y cũng hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nhịn không được hỏi ra tiếng: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Tần Chung Việt không chút nghĩ ngợi mà nói: "Đầu v——"
Lời còn chưa nói xong đã gấp gáp sửa miệng: "Cậu đẹp như vầy, tôi nhìn cậu thêm vài lần thì miệng đầy mùi thơm luôn rồi."
Tạ Trọng Tinh: "........."
Miệng đầy mùi thơm??
Tần Chung Việt thu hồi ánh mắt, có xíu xiu ngượng ngùng, nói: "Nào, tôi dạy cho cậu tập bơi."
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tần Chung Việt ho khan một tiếng, giảm bớt một chút xấu hổ, "Thật ra đơn giản nhất là bơi ếch, bơi ếch này bảy tuổi tôi vọc nước đã tự học thành tài rồi, chẳng qua tư thế này khá khó coi, để tôi dạy cậu bơi tự do đi."
Tạ Trọng Tinh không hiểu biết gì lắm với mấy cái này nên cũng tùy Tần Chung Việt làm chủ.
"Cậu thả lỏng thân thể ra trước, tôi sẽ ôm cậu, đến lúc đó cậu phải nâng hai chân lên, cố hết sức nổi lên mặt nước, tôi sẽ chỉ cậu tư thế cơ bản để bơi tự do." Tần Chung Việt giống như đang chỉ thị một chuyện nào đó nhân lúc Tạ Trọng Tinh không chú ý đến, sau đó nhìn thân thể y thêm vài lần.
Một bên nhìn, một bên nhịn không được có chút hổ thẹn trong lòng, vì sao hắn không khống chế được hai mắt của mình dị chời?
Tạ Trọng Tinh ở trong nước đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, cả người xinh đẹp giống như sáng lên vậy, khiến cho đôi mắt hắn căn bản không có biện pháp rời khỏi y.
Thời kỳ này Tạ Trọng Tinh có chút gầy yếu, eo thon đến mức hai tay hắn là có thể nắm trọn, chờ lúc thật sự nắm được cái eo nhỏ kia, trái tim Tần Chung Việt lại nhảy đến lợi hại.
Không chỉ khống chế không được đôi mắt này, ngay cả chỗ khác cũng khống chế không được.
Thân thể Tạ Trọng Tinh đột nhiên dừng lại, một lần nữa dẫm chân lên cái bậc thang ở đáy bể bơi, còn thuận thế duỗi tay bắt được cánh tay của Tần Chung Việt để ổn định thân thể, nhẹ giọng nói: "Tôi không học nữa."
Tần Chung Việt đỏ mặt nhìn y, "...... Ồ."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Sao cậu không hỏi tại sao tôi không học nữa?"
Tần Chung Việt không dám nói lời nào, chỉ cần hắn hơi cúi đầu một chút là có thể thấy được cái đồ kiệt ngạo khó thuần kia của mình ở trong nước hồ trong suốt.
Nhưng chắc là Tạ Trọng Tinh không nhìn thấy được đâu.
Nghĩ đến đây, Tần Chung Việt cảm giác mặt của mình cũng không nóng đến vậy.
Tạ Trọng Tinh nhìn mặt hắn đỏ bừng, nói: "Bởi vì đã tới thời gian rồi."
Tần Chung Việt mơ màng mở miệng: "Thời gian gì nha?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Nửa tiếng rồi, cậu nên làm bài thôi."
Tần Chung Việt: "...... Nhanh như vậy đã hết nửa tiếng rồi á?"
Tạ Trọng Tinh dẫm bậc thang dưới đáy hồ mới chậm rãi lên bờ, y nhặt đồng hồ bấm giây đang nằm trên mặt đất lên, vươn cánh tay dài đưa Tần Chung Việt xem, "Đã qua hai mươi phút rồi."
Tần Chung Việt ha ha ha cười gượng: "Thật nhanh ha, sao thời gian trôi qua nhanh vậy chứ."
Tạ Trọng Tinh nói: "Còn mười phút nữa."
Y nhìn Tần Chung Việt, bỗng nhiên cong khóe lên rồi môi nở nụ cười, lúc này đường cong mượt mà của đôi mắt y giống như hấp thu hết tất cả ánh sáng sáng ngời trên đời này vậy, "Cậu dùng một chút để giải quyết tiểu huynh đệ tinh lực tràn đầy kia của cậu đi."
Tần Chung Việt: "......"
Huynh đệ của hắn không nhỏ nha!!!
(tiểu huynh đệ aka jj mà TCV nghĩ là trym nhỏ)Không đúng, vậy mà y thấy được!
Chờ sau khi kết thúc, Tần Chung Việt từ trong phòng tắm đi ra thì nghe thấy Tạ Trọng Tinh nói: "Vừa đúng mười phút, canh chuẩn đó."
Tần Chung Việt: "......"
Tâm tình hắn phá lệ phức tạp, phức tạp đến mức đầu óc đơn giản của hắn cũng lý giải không được hiện tại rốt cuộc là tâm tình gì.
Nhưng chắc là không vui sướng như vậy đâu, hắn tằng hắng rồi trấn định nói: "Tôi yêu học tập mà, nhanh cho tôi đề luyện thi đi, tôi phải làm đề nữa đó!"
Cái đề tài tích cực hướng về phía trước này đều làm cho hai người cố tình quên đi sự xấu hổ mới vừa rồi.
Truyện Phương TâyTạ Trọng Tinh ngồi bên cạnh Tần Chung Việt, đang cầm bút viết vài bản nháp thì bỗng nhiên vạch bỏ xong lại tô đen.
Y nhìn về phía Tần Chung Việt, sườn mặt góc cạnh soái khí rõ ràng của hắn được thu vào trong mắt y.
Tần Chung Việt tựa như nhận thấy được ánh mắt của y nên giương mắt nhìn y một cái, "Làm sao vậy?"
Tạ Trọng Tinh rũ mắt, nói: "Không có việc gì."
Tần Chung Việt nghe xong thì cúi đầu viết đề luyện thi tiếp.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tạ Trọng Tinh cảm giác hình như bản thân mình mất ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của y tốt đến thái quá, có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên sức lực học tập mỗi ngày của y mới tràn đầy như vậy.
Đây chắc là lần đầu tiên y mất ngủ.
Tạ Trọng Tinh muốn xoay người nhưng lại sợ quấy rầy đến Tần Chung Việt, đành hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ngủ rồi sao?"
Tần Chung Việt cũng nén âm thanh xuống rất thấp, lén lút trả lời: "Chưa á."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Sao cậu không ngủ đi?"
Tần Chung Việt nói: "Ngủ không được."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tinh lực cậu quá tràn đầy, ngày mai làm thêm bốn trang đề luyện thi đi."
"......" Tần Chung Việt uyển chuyển nhắc nhở: "...... Ngày mai là cuối tuần."
Tạ Trọng Tinh: "À, vậy thì tám trang."
Tần Chung Việt: "......"
Sớm biết vậy thì giả bộ ngủ không đáp lại y là được rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh: Tôi không được tự nhiên nên cũng khiến cho cậu không được tự nhiên luôn (?)
Việt nhãi con: Tui quá khó khăn mà.jpg