*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 30: Học đến ch.ết (*)

"Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."

Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt

_____________________

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh, WordPress sẽ up trước Wattpad vì nạn coppy truyện ]

(*) 往死里学: nó xuất phát từ "đánh đến ch.ết", có nghĩa là đánh một người thật mạnh, không thương tiếc và đánh người đó càng gần cái ch.ết càng tốt.

Vì vậy, người ta suy ra "học từ cõi chết" có nghĩa là "chăm chỉ học hành, tốt nhất là làm việc chăm chỉ cho đến khi bạn sắp chết".

Tìm thấy câu này trên Internet dường như là câu thành ngữ "Miễn là bạn không chết, bạn sẽ học từ người chết."


Đây đáng lẽ là một buổi sáng không có điều kỳ lạ gì, nếu là bình thường, Tần Chung Việt sẽ đúng 6 giờ thức giấc, mười phút rửa mặt xong, tốn hai mươi phút ăn cơm sáng, rồi tài xế sẽ đưa hắn đến trường học trong vòng hai mươi phút, hắn còn có thể ngủ thêm một giấc trên xe, cuối cùng đúng 7 giờ bước vào phòng học, còn dành mười phút nói chuyện 50 xu một ngày*, với Tạ Trọng Tinh thời gian trôi qua đầy đủ mà thỏa mãn.

(*)聊五毛钱的天: Nói về 50 xu, một từ phổ biến trên mạng ở Tung Của, thể hiện mong muốn có người trò chuyện cùng. Xuất hiện sớm nhất ở tiểu phẩm Nhân viên làm thêm giờ của Triệu Bản Sơn, Tống Đan Đan. Meme nè

Nhưng mà sáng sớm này, đã định sẵn là bắt đầu cho một tương lai bi thảm của Tần Chung Việt rồi.

Trời còn tối, mặt trăng còn chưa biến mất, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Trọng Tinh đến rõ ràng.

"Nên rời giường rồi." Giọng Tạ Trọng Tinh ôn nhu nói.

Tần Chung Việt bị y miễn cưỡng đánh thức nên vẫn đang mơ màng, Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Hiện tại là 4 giờ 29 phút, cậu còn một phút để ngủ nướng."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn rất buồn ngủ, hai mắt gần như không mở ra được, "Có thể cho thêm năm phút được không á?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Không được."

Y một bên nói, một bên xem đồng hồ bấm giây, đồng hồ bấm giây tự có chức năng đếm thời gian, tuy giọng nói mềm nhẹ nhưng không thiếu mệnh lệnh cường thế, "Bốn rưỡi rồi, rời giường đi, nhanh."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn không muốn dậy đâu!

Tần Chung Việt quấn chặt chăn nhỏ, miệng bắt đầu làm nũng: "Tinh Tinh tốt bụng ơi, cho 'chui' ngủ thêm năm phút nữa đi, năm phút sau 'chui' nhất định sẽ rời giường!"

Tạ Trọng Tinh nói: "Có phải sau năm phút lại thêm năm phút nữa đúng không?"

Tạ Trọng Tinh thả nhẹ giọng, nói: "Nhất định phải kiên trì chuyện này, nếu một ngày không kiên trì được thì sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất, tôi tin tưởng cậu nói muốn thi vào Thanh Bắc, nói muốn học cùng tôi, hẳn không phải chỉ là nói ngoài miệng một chút thôi chứ?"

Tần Chung Việt: "......"

Tần Chung Việt xốc chăn lên bò ra, "Tôi dậy, hiện tại tôi dậy liền đây."

Tạ Trọng Tinh mở đèn, bấm đồng hồ bấm giây trước mặt Tần Chung Việt, "Hai phút đánh răng rửa mặt, mau đi."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn lắc lắc bản mặt phê pha chạy nhanh vào phòng tắm.

Đánh răng được một nửa đã nghe thấy Tạ Trọng Tinh gõ cửa, báo giờ một cách vô tình, "Còn 30 giây cuối cùng, nhanh lên."

Tần Chung Việt đành phải qua loa kết thúc trận đánh răng này, nhanh chóng rửa mặt rồi đột nhiên mở cửa ra.

Tạ Trọng Tinh ấn đồng hồ bấm giây, giọng điệu rất ôn nhu mà nói: "1 phút 53 giây, còn dư bảy giây, cậu giỏi quá, tôi tin cậu đã tiến lên một bước hướng về phía Thanh Bắc rồi đó, bây giờ học thuộc phần tài liệu này đi, trong đây có trọng điểm thi môn Ngữ Văn lớp mười và mười một, có các câu hỏi của kỳ thi đại học trước đây, kết hợp với sách giáo khoa, cho cậu một tiếng học đến trang thứ ba. "

Tần Chung Việt nhìn tờ giấy lớn rậm rạp là chữ, trước mắt tối sầm.

Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Học xong mới có thể ăn cơm, không học xong thì tôi sẽ chịu đói với cậu."

Tạ Trọng Tinh nghiêm túc nói: "Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."

"......" Vẻ mặt Tần Chung Việt chết lặng.

Tạ Trọng Tinh nói: "Bắt đầu đi."

Y ấn đồng hồ bấm giây.

*

Tinh thần cả người Tần Chung Việt đều sa sút, giữa trưa hắn cũng bị Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm lúc làm đề, học trọng điểm.

Đặng Kỳ ôm bóng rổ đi tới hỏi: "Anh, chơi bóng rổ không?"

Ánh mắt Tần Chung Việt sáng lên, muốn quay đầu cầu ân chuẩn, kết quả Tạ Trọng Tinh đã giành trước một bước mở miệng thay hắn, "Cậu ấy không chơi đâu."

Tần Chung Việt: "......"

Ánh sáng trong mắt hắn lụi tắt từng chút, vẻ mặt tang thương gật đầu, "Tôi không chơi đâu, tôi muốn học tập, tôi yêu học tập, tôi muốn thi vào Thanh Bắc."

Đặng Kỳ bị không khí quỷ dị giữa hai người bọn họ dọa sợ tới mức lui về sau vài bước, cậu ta ngượng ngùng nói: "Như vậy hả, vậy anh, anh cố lên."

Nói xong thì chạy nhanh ra khỏi phòng học cùng với mấy bạn học nam khác.

"Tần Chung Việt nghiêm túc á, cậu ta cũng muốn thi vào Thanh Bắc sao?"

"Nghiêm túc đó, đã học đến mức có quầng thâm mắt luôn rồi."

"Thành tích của anh í chắc là không kém đâu ha?"

"Không biết nha, cậu ta có nộp đề với bài tập, nhưng đáp án đúng hay không thì tui không biết, mà chữ viết còn khá tốt, rồng bay phượng múa, nhìn giống như từng luyện qua vậy á."

"Tiếng Anh của anh ấy cũng rất tốt đó nha, Đậu Minh Mỹ kia hay gọi anh ấy trả lời câu hỏi, chưa từng đáp sai luôn."

"Vậy thành tích hẳn là không tồi hen."

"Tuần sau là thi thử rồi, đến lúc đó xem thành tích của cậu ta thử."

"Không nói cái này nữa, đi đi đi, chơi bóng đi."

......

Tần Chung Việt viết mấy chữ rồi dừng lại, cũng không quay đầu mà nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi xi xi."

Tạ Trọng Tinh đang làm đề, nghe xong lời này thì đưa đồng hồ bấm giây cho hắn, "Tự mình ấn đi, đi xi xi xong thì mang về cho tôi xem."

Ánh mắt Tần Chung Việt dại ra: "......"

Mấy ngày như vầy, hắn còn phải vượt qua hai tháng sao?

Cuộc sống này, đến tột cùng có thú vui gì chớ?

*

Buổi tối về đến nhà, Tần Chung Việt tiếp tục khổ học.

Vệ Trí Bác cũng qua đây, anh ta và Tạ Trọng Tinh tiến hành thảo luận kịch liệt về vấn đề làm như thế nào giúp Tần Chung Việt nâng lên 252 điểm trong vòng hai tháng này để thi vô được Thanh Bắc, cuối cùng đạt thành một nhận thức chung ép mục tiêu là Tần Chung Việt học đến ch.ết mới kết thúc cuộc gặp gỡ hữu hảo này.

Vệ Trí Bác đi rồi, nhưng anh ta để lại tài liệu dạy học tinh hoa mà cả đời anh ta đã cất giấu, Tạ Trọng Tinh như đạt được chí bảo, sau hai giờ lật xem, ý nghĩ đã rộng mở hơn rất nhiều, đối với việc dạy Tần Chung Việt ra sao cũng càng thêm tự tin.

Giọng y tận lực ôn nhu, nói với Tần Chung Việt: "Tuần này tôi có thể giúp cậu nâng lên 50 điểm."

Tần Chung Việt không hỏi nâng lên bằng cách nào, hắn không dám hỏi.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]

Thời gian Tạ Trọng Tinh cho hắn ăn cơm chỉ có mười phút nên hắn không có cách nào thong thả ung dung ăn nửa tiếng giống như trước đây nữa, lần này hắn nhanh chóng dùng năm phút kết thúc bữa tối rồi dùng năm phút dư lại gọi điện thoại cho Tần Hướng Tiền.

Tần Hướng Tiền nhận điện thoại đã nghe được giọng nói quay cuồng của Tần Chung Việt che phủ, "Ba!"

Tần Hướng Tiền: "...... Làm sao đó?"

Tần Chung Việt quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh, y còn chưa dùng cơm nước xong nhưng đã nhìn chằm chằm đồng hồ bấm giây, cổ họng không nhịn được nuốt nước miếng, "Ba, con có chút nhớ ba á."

Tần Hướng Tiền muốn cười, chuyện bên kia của con trai tự nhiên cũng bị quản gia Lý một năm một mười mà báo cáo tới chỗ ông, có thể nói ông rõ tình hình gần đây của con trai như lòng bàn tay.

Không nhịn được càng thêm thưởng thức Tạ Trọng Tinh, đó là một đứa trẻ tốt biết báo đáp ân tình, còn thông minh nữa, nếu là con của ông thì ông cũng không cần nhọc lòng nhiều đến vậy.

Tần Hướng Tiền làm bộ không biết, "Con mà cũng nhớ ba hả? Không phải là thiếu tiền đó chứ?"

Tần Chung Việt thiếu chút nữa oa một tiếng khóc ra, nhưng hắn nhịn xuống thiệt cảm động mà nói: "Ba, con muốn trở về nhìn thăm ba, ba có muốn thấy con không? Nếu ba muốn thì con lập tức mua vé máy bay tối hôm nay về luôn!"

Tần Hướng Tiền nén cười, "Không được nha, bây giờ ba đang ở chỗ khác rồi, cho dù con về nhà cũng không nhìn thấy ba đâu."

Tần Chung Việt: "......"

Tần Hướng Tiền nói: "Ngoan, ba đã chuyển hai trăm vạn vào thẻ cho con rồi, con muốn mua cái gì thì mua cái đó, không đủ thì quẹt thẻ của ba."

Tần Chung Việt lại đầy cõi lòng chờ mong hỏi: "Vậy bây giờ ba đang ở chỗ nào, nếu gần thì đêm nay vẫn có thể mua vé máy bay đi gặp ba."

Tần Hướng Tiền nói: "Ở Nội Mông, con tới được không?" (*Khu tự trị Mông Cổ)

Tần Chung Việt: "......"

Vẻ mặt hắn ch.ết lặng mà cúp điện thoại, vừa lúc Tạ Trọng Tinh cầm đồng hồ bấm giây đi tới, nói: "Đã đến giờ rồi, đi vào phòng với tôi."

Tần Chung Việt: "......"

Hắn bắt đầu hoài niệm ngày tháng trước kia, đều khống chế thời gian giống nhau nhưng ít nhất trước kia hắn còn có cái gọi là cuộc sống tính phúc nha!

Hiện tại hắn, ngoại trừ vì giấc ngủ không đủ có quầng thâm mắt thì cái gì cũng không có!!

*

Giằng co qua vài ngày như vậy, có thể nói loài người không hổ là sinh vật có tính thích ứng mạnh nhất, nếu đặt ở trước kia, dù thế nào Tần Chung Việt cũng không tưởng tượng được chính mình có thể học tập quá 16 tiếng đồng hồ trong một ngày.

Gương mặt dương quang soái khí kia của hắn trải qua mấy ngày tra tấn như vầy, giống như uể oải đi không ít, quầng thâm mắt dày đặc, cặp mắt to tràn đầy ham ( đau) học ( đớn) như ( muốn) khát ( chết).

Hắn không cách nào phát giận với Tạ Trọng Tinh nói không học, cho nên bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt đều nuốt vào trong bụng.

Nhưng thành tích học tập của hắn đúng là vì thí luyện cấp bậc địa ngục này mà nâng lên mấy chục điểm.

Theo như lời Tạ Trọng Tinh nói thì trong một tuần nâng lên 50 điểm không phải là bắn tên không đích.

Nhưng mà dù Tạ Trọng Tinh có giúp hắn gặp năm cô tiên đi nữa thì cũng không làm hắn hứng thú được nữa rồi, hắn mệt mỏi quá à, mệt đến mức cảm quan cũng ch.ết lặng luôn.

Nhưng hôm nay, hắn nhận được tin tức nói là chiều nay toà án mở phiên toà, cả người đều trở nên kích động ———

Cuối cùng hắn cũng thấy được mặt trời ở bên ngoài rồi!

Mừng rỡ như điên mà báo cho Tạ Trọng Tinh, Tạ Trọng Tinh tỏ vẻ đã biết, y dặn dò Tần Chung Việt: "Tôi đi là được rồi, cậu ở đây làm đề đi, lúc tôi về muốn thấy cậu đã làm xong hai đề."

Tần Chung Việt choáng váng, "Tôi không đi sao?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi là nguyên cáo, không thể không tham dự, còn cậu có vai gì?"

Tần Chung Việt nỗ lực tranh thủ quyền lợi tham dự của mình, "Tôi làm người nhà của cậu, tôi nhất định có tư cách tham dự!"

Tạ Trọng Tinh nói: "Không được, có thời gian này không bằng cậu làm nhiều thêm mấy đề luyện đi."

Sau đó lộ ra một biểu cảm hoang mang, "Cậu làm nhiều đề luyện như vậy, không cảm nhận được vui sướng khi làm đề sao?"

Tần Chung Việt: "......"

Tần Chung Việt hỏi: "Cậu cảm nhận được vui sướng hả?"

Tạ Trọng Tinh gật đầu, "Tôi thích làm đế, nó rất phong phú, rất vui sướng, rất có cảm giác thành tựu mà."

Tần Chung Việt đau lòng mà nói: "Chúng ta không giống nhau."

Hiện tại hắn đã nhận rõ sự thật rồi, hắn chính là tên học tra mà!!

Gien nhà bọn họ không phải vì Tần Hướng Tiền cưới được người vợ tiến sĩ Oxford là có thể cải thiện, cải thiện không được đó được chưa!

Tần Chung Việt muốn từ bỏ nhưng không dám nói, sự chờ mong của Tạ Trọng Tinh đối với hắn thật sự rất nhiều đó nha, cho dù hắn làm sai nhiều đề như vậy vẫn khích lệ hắn, làm hắn cảm thấy bản thân rất tuyệt, rất ưu tú, nhưng có nhiều động lực như này cũng không phải gạt người, hắn thật sự thực nghiêm túc đi làm.

Tạ Trọng Tinh nhìn ra sự mềm yếu và dao động của hắn, ánh mắt hơi chớp chớp, thấp giọng nói: "Nếu cậu làm xong mấy đề luyện thi này, khen thưởng trước cho cậu một lần gặp năm cô tiên nha."

Cái này nhấc không nổi hứng thú của Tần Chung Việt nữa rồi, hắn cảm giác đại não mình đã bị tri thức lấp đầy, chỉ sợ hắn làm mấy cú cũng toàn là công thức toán học với thơ từ cổ không à.

Hắn héo mất tiêu rồi, có thể tọa địa thành phật được luôn.

Tạ Trọng Tinh thở dài một hơi, hỏi: "Thật ra cậu đã rất ưu tú rồi, có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tiến bộ tận 35 điểm, tuyệt đối tương lai cậu không chỉ ở trình độ này, chỉ cần vượt qua hai tháng là chúng ta có thể học Thanh Hoa cùng nhau rồi, mỗi ngày đều được gặp mặt nhau, đây không phải là quá tốt sao?"

Tần Chung Việt: "...... Tôi muốn theo cậu tới toà án."

Tạ Trọng Tinh không chút nghĩ ngợi, "Không được, ba tiếng quý giá này, cậu có thể làm ít nhất hai đề luyện thi."

Vẻ mặt Tần Chung Việt ch.ết lặng: "......"

Tạ Trọng Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi xinh đẹp kia hơi chớp một chút, vươn đôi tay tội ác với Tần Chung Việt.

"Vậy cái khen thưởng trước tiên này, được không?"

Chỉ là mới vừa đụng vào mà thôi mà hắn đã nhanh chóng cứng lên rồi.

Tần Chung Việt: "......"

Mặt hắn tức khắc đỏ lên, cảm thấy thẹn đến tột đỉnh ———

Đậu phộng! Mày thiệt vô sỉ mà!! Mày thiệt không biết cố gắng mà!!!

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Là cái kiểu này nè, tôi đã học được cách héo rồi

Tinh Tinh: Phải không? Tôi không tin

Việt nhãi con: ——— đậu xanh!

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh, hãy theo dõi fanpage của nhóm để biết được những thay đổi lịch trình nhen ]

___hết chương 30___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play