*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 21: Việt nhãi con chân chó!Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt_____________________[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]Tạ Trọng Tinh nghe giải thích Tần Chung Việt, vậy mà trong thời gian ngắn không tìm thấy lỗ hổng nào.
Đối với việc ba của Tần Chung Việt tìm kiếm tư liệu của mình, tuy Tạ Trọng Tinh cảm thấy nghi hoặc nhưng nghĩ rằng kẻ có tiền, đặc biệt là loại có tiền như Tần Chung Việt đây, chắc là sẽ không tùy ý lấy chuyện này ra để lừa mình đâu.
Đặc biệt khi Tần Chung Việt dùng vẻ mặt chân thành nói mấy lời đó, mức độ đáng tin tăng lên 50%.
Tạ Trọng Tinh giữ lại một điểm nghi ngờ nhưng không nói ra, y đang tự hỏi phải đối phó với chuyện kế tiếp như thế nào.
Tần Chung Việt có năng lực giúp y, nếu không nắm chắc được cơ hội này, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thẳng thắn nói với Tần Chung Việt: "Ba mẹ tôi, rất khắt khe với tôi."
Tần Chung Việt chớp mắt một chút, trong mắt còn có xíu xiu hoang mang, "Ý của cậu là gì?"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nói: "Chính là ý trên mặt chữ, bọn họ không thích tôi."
"Bọn họ không muốn cho tôi đi học, nếu không có chín năm giáo dục bắt buộc thì ngay cả tiểu học, sợ là tôi cũng không được học."
"Không muốn phí một ít tiền cho tôi ăn một miếng cơm nào trong nhà, cho nên từ nhỏ tôi đã nhặt quần áo cũ của hàng xóm mà mặc, làm việc nhà cho hai ông bà hàng xóm để đổi miếng ăn."
"Đương nhiên, tôi nói nhiều với cậu như vậy không phải vì tìm kiếm sự thông cảm, tôi chỉ muốn nói rõ với cậu, là bọn họ thật sự không thích tôi."
Tạ Trọng Tinh nhìn Tần Chung Việt, bỗng nhiên nở nụ cười, "Có phải cậu cảm thấy không thể tin được đúng không?"
Đúng là Tần Chung Việt không thể tin tưởng nổi, hắn run run một chút, hỏi: "......Không phải cậu là đặc công mà tổ chức ngầm bồi dưỡng sao?"
Tạ Trọng Tinh trầm mặc một xíu, đáp: "Đó là tôi lừa cậu thôi."
Tần Chung Việt: "......"
"Không nghĩ tới cậu tin thật." Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi."
Tạ Trọng Tinh nói y là đặc công, bởi vì Tần Chung Việt bị sự độc tài đời trước của y chi phối nên sợ hãi, gần như là xuất phát từ một loại bản năng y nói cái gì hắn cũng tin, nhưng hiện tại Tạ Trọng Tinh lại nói không phải, hắn cũng có thể lập tức tin tưởng.
Tạ Trọng Tinh từ một người đàn ông không gì không làm được đến một cậu bé cần hắn bảo vệ, e rằng chỉ cần vài giây thôi.
(Chỗ này là TCV lúc nào cũng tin tưởng vào TTT theo bản năng, thay đổi xoành xoạch cũng tin luôn)Trong lòng Tần Chung Việt dâng lên cảm xúc phức tạp, giờ khắc này hắn mới khắc sâu hiểu biết về Tạ Trọng Tinh 18 tuổi ấy.
Là khi còn nhỏ bị khổ quá nhiều nên cuối cùng mới biến thành bộ dáng lãnh khốc như vậy sao?
Tần Chung Việt không biết, lúc này trong lòng hắn chứa đựng vô hạn trìu mến với Tạ Trọng Tinh và muốn bảo vệ em ấy.
Hắn bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy Tạ Trọng Tinh, hạ giọng: "Cậu tới nhà của tôi đi, nếu người nhà cậu không tốt với cậu, vậy chúng ta bỏ đi, ba tôi nhất định sẽ rất thích cậu."
Tạ Trọng Tinh bị hắn ôm lấy một cách mạnh mẽ, y dừng một chút, nâng tay lên, ôm vòng lấy lưng của Tần Chung Việt.
Đến lúc này, Tạ Trọng Tinh mới phát hiện tấm lưng Tần Chung Việt vậy mà rộng lớn như thế, rõ ràng hắn còn nhỏ hơn mình một tuổi.
"......Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, là do nhà tôi có hai người khách tới." Yết hầu Tạ Trọng Tinh có chút khô khốc, y làm nhuận yết hầu rồi mới tiếp tục nói: "Tôi sợ bọn họ muốn bán tôi."
Tần Chung Việt kinh ngạc, theo bản năng nghi ngờ: "Không thể nào?! Cậu không phải là con trai của bọn họ sao?"
Thật sự là có loại cha mẹ bán con mình này ư?
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu không tin tôi?"
Tần Chung Việt: "...... Tin, tôi đương nhiên tin cậu!"
Tạ Trọng Tinh lui ra từ trong lòng ngực hắn, "Tôi không có chứng cứ, nếu cậu không tin tôi thì tôi cũng không có cách nào chứng minh với cậu được."
Tần Chung Việt theo bản năng mà đè y về lại trong lòng ngực, giọng kích động: "Cậu đừng như vậy! Tôi tin cậu, tôi tin cậu!"
Mặt Tạ Trọng Tinh gần như đụng vào ngực Tần Chung Việt. Thân hình Tần Chung Việt cao lớn, trên người đều là cơ bắp, ngay cả ngực cũng cứng rắn. Tạ Trọng Tinh cảm giác mũi mình thiếu chút nữa là bị gãy, y muốn lùi ra một chút, nhưng sức lực của Tần Chung Việt lớn nên nhất thời không lùi ra được, đành phải thấp giọng hỏi: "...... Cậu tin tôi thật à?"
Tần Chung Việt cúi đầu nhìn đỉnh đầu lông xù xù của y, thanh âm chém đinh chặt sắt: "Thật mà! Đương nhiên là thật!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Tần Chung Việt nói: "Đến nhà tôi đi! Nếu ba mẹ cậu dám đến gây loạn, thì tôi, thì tôi......"
Hắn dừng một chút, "Đuổi ba mẹ cậu đi......"
Tần Chung Việt lại nghĩ tới câu nói mà Tần Hướng Tiền nói với mình kia, ba nói hắn phải nhìn được bản chất thông qua biểu hiện, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tạ Trọng Tinh thật sự bị cha mẹ bán đi?
Trong lòng Tần Chung Việt lạnh lẽo, bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp khả năng này.
Tạ Trọng Tinh dán trước ngực hắn, nghe được tiếng tim đập kịch liệt của hắn, mạnh mẽ nhảy lên cùng với nhiệt độ ấm áp như vậy, xuyên qua vải dệt hơi mỏng mà truyền đến mặt y, ngoài ý muốn làm y cảm thấy thật an tâm.
Tạ Trọng Tinh nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn cậu."
Tần Chung Việt thật sự mang y về nhà.
Lần đầu tiên Tạ Trọng Tinh ngồi siêu xe của Tần Chung Việt, ngồi ở sau, động tác cực kỳ mới lạ thắt đai an toàn.
Tần Chung Việt khoa tay múa chân một xíu, "Cắm ở nơi này nè, ui, không phải......"
Dứt khoát tự mình ra tay luôn, vóc dáng hắn cao, chân cũng dài, gần như lấp đầy chỗ ngồi phía sau, chỉ một thân mình thôi mà dường như bao phủ cả người Tạ Trọng Tinh ở trong đó.
Bọn họ dựa vào thật gần, Tạ Trọng Tinh có thể nhìn được khuôn mặt đẹp trai trắng khỏe của Tần Chung Việt, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Tần Chung Việt.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]Tần Chung Việt giúp y chốt kỹ đai an toàn thì nhanh chóng lui lại rồi nở nụ cười với Tạ Trọng Tinh, nói: "Cậu xem, như vậy là được nè."
Tạ Trọng Tinh rũ xuống mắt: "Cảm ơn."
Tần Chung Việt đáp: "Không cần cảm ơn đâu."
Rồi nói tiếp: "Không phải cậu say xe hả? Ăn kẹo bạc hà nha?"
Hắn lấy ra một lọ kẹo bạc hà không biết từ chỗ nào, nhét vào trong tay Tạ Trọng Tinh.
Trong mắt Tạ Trọng Tinh hiện ra một tia nghi hoặc, "Làm sao cậu biết tôi say xe?"
Tần Chung Việt ngừng một chút, đúng lý hợp tình mà nói: "Không phải tôi đã nói là ba tôi điều tra cậu sao? Cậu nghĩ cậu say xe là bí mật nhỏ gì hả?"
Tạ Trọng Tinh "À" một tiếng, "Vậy sao cậu không biết tôi nói tôi làm đặc công là đang lừa cậu?"
Tần Chung Việt: "......"
Tần Chung Việt đỏ mặt, hiện tại mới phản ứng lại, hắn cũng thấy mình thiệt ngốc á, nếu không phải khắc sâu ấn tượng về Tạ Trọng Tinh, nghĩ y sẽ không nói dối hay nói giỡn thì sao hắn có thể tin tưởng loại chuyện đặc công ma quỷ này chứ? Người khác mà nói mấy kiểu này, hắn khẳng định sẽ nhận ra đây là nói giỡn từ lời đầu tiên.
Tạ Trọng Tinh sẽ không nghĩ hắn là thằng ngốc đó chứ?
Tưởng tượng đến chính mình ước nguyện ban đầu, kết quả biến khéo thành vụng làm chính mình ở Tạ Trọng Tinh nơi đó ấn tượng cùng ngốc tử hoa thượng đẳng hào, hắn liền cảm thấy cảm thấy thẹn.
Hắn đỏ mặt, kiên cường nói: "Tôi đã sớm biết cậu nói dối rồi, chỉ là chưa nói ra mà thôi."
Tạ Trọng Tinh hơi quay đầu, thấy bên tai hắn đỏ lên, vào lúc này tâm tình nặng nề hồi sáng sớm cũng được giảm bớt, y muốn cười nhưng không cười ra, chỉ hạ giọng đáp: "Ừ, hiện tại cậu biết là được rồi."
Tần Chung Việt tự mình xấu hổ, cũng không có mặt mũi nói chuyện với Tạ Trọng Tinh nữa, không bao lâu sau đã tới thành phố A.
Tần Chung Việt ở thành phố A một mình, Tần Hướng Tiền không yên tâm nên sắp xếp một biệt thự độc lập ở trung tâm thành phố cho cuộc sống hàng ngày của hắn, tuy ở phố xá sầm uất, nhưng nhờ vị trí đặc thù nên cũng không ầm ĩ lắm, đi ra ngoài cũng tiện lợi nữa.
Tạ Trọng Tinh xuống xe, ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mặt, có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên y đối diện với một căn biệt thự xa hoa ở cự ly gần như vậy.
Cửa biệt thự còn có một đài suối phun tiểu thiên sứ, lối ra của dòng nước vậy mà là jj của tiểu thiên sứ.
Tần Chung Việt chú ý tới Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm vào bộ vị kia của tiểu thiên sứ, ho khan vài tiếng, nói: "Vào nhà đi."
Tạ Trọng Tinh thu hồi ánh mắt, cùng Tần Chung Việt vào cửa lớn.
Tần Chung Việt hỏi y: "Cậu ăn cơm trưa chưa?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Chưa."
Tần Chung Việt lập tức kêu dì bảo mẫu tới, "Nấu một chút đồ ăn cho bạn của con với dì."
Dì đánh giá trên dưới Tạ Trọng Tinh một xíu, cười tủm tỉm hỏi: "Bạn học nhỏ, con muốn ăn cái gì?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Cái gì cũng được ạ."
Tần Chung Việt nói: "Vậy ăn mì sợi đi, dì nấu mì tôm hùm rất ngon á."
Dì dùng ánh mắt dò hỏi Tạ Trọng Tinh một chút, Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng gật đầu, "Phiền dì rồi ạ."
Dì cười nói: "Ngoan lắm, vậy mì tôm hùm nha, bạn học nhỏ con ngồi đợi một lát."
Chờ dì bảo mẫu rời đi, Tần Chung Việt mở tủ lạnh ra, đổ đầy một ly sữa bò lớn cho Tạ Trọng Tinh, rồi cầm một ít trái cây với kẹo, đồ ăn vặt để lên bàn, đưa đến trong tầm tay Tạ Trọng Tinh, "Cứ ăn tự nhiên, không cần khách khí."
Tạ Trọng Tinh không động vào, trên thực tế, nếu không phải vì tình huống khẩn cấp thì y không muốn làm phiền Tần Chung Việt.
Y nhìn Tần Chung Việt, mở miệng: "Nếu cậu có việc cần tôi giúp, cậu cứ nói."
Tần Chung Việt sửng sốt một chút, nói: "...... Vậy cậu lột chuối cho tôi nha?"
Tạ Trọng Tinh: "...... Chỉ cái này?"
Tần Chung Việt ánh mắt sáng lên, "Đúng đúng đúng, chỉ cái này!"
Tạ Trọng Tinh kỳ quái nhìn thoáng qua Tần Chung Việt, không biết tại sao hắn đột nhiên kích động như vậy.
Tạ Trọng Tinh cầm một trái chuối, lột sạch rất nhanh, đưa cho hắn, "Ăn đi."
Tần Chung Việt cao hứng nhận lấy, bình thường ở nhà đều là hắn lột chuối cho Tạ Trọng Tinh hết! Đây chính là lần đầu tiên ăn chuối doTạ Trọng Tinh lột cho hắn đó!
Tần Chung Việt mấy ngụm đã ăn xong, lại nhớ tới tình cảnh hiện tại của Tạ Trọng Tinh, mười phần đau lòng mà lột chuối cho y, giống như đời trước đưa đến bên miệng y, "Cậu cũng ăn đi."
Tạ Trọng Tinh: "...... Tôi có tay, có thể tự mình làm được."
Nói xong, nhận chuối trong tay Tần Chung Việt, ăn một ngụm.
Tần Chung Việt bắt đầu lột trái vải cho y, cũng lột hết vỏ rồi đưa đến bên miệng Tạ Trọng Tinh, "A, há miệng nè, ăn vải đi."
Tạ Trọng Tinh chần chờ một chút mới mở miệng ra, bị nhét đầy một miệng thịt vải ngọt ngào, no đủ.
"Ngọt lắm đúng không? Đây là đặc sản trái vải ở Hải Nam, trái vừa to vừa ngọt, có vị không giống nhau đâu, không phải cậu cũng thích ăn ngọt sao? Ăn nhiều một chút." Tần Chung Việt một bên nói, một bên tiếp tục lột vải cho Tạ Trọng Tinh.
Ngoại trừ ngay từ đầu nói Tạ Trọng Tinh lột chuối cho hắn ra, vậy mà hắn có thể ân cần hầu hạ Tạ Trọng Tinh ăn trái cây một cách tự nhiên như vầy, không chỉ trái vải, ngay cả lê cũng phải cắt thành miếng nhỏ đút đến miệng Tạ Trọng Tinh mới được.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Hầu gái đang ở quét dọn cầu thang cách đó không xa thấy một màn như này, không khỏi chấn động.
Hầu gái được mang qua đây từ nhà cũ bên kia, gần như giống dì bảo mẫu nhìn Tần Chung Việt lớn lên, lần đầu tiên bà ấy thấy được Tần Chung Việt ân cần mà hầu hạ người khác như vậy, vô cùng kinh ngạc, vội vàng đi gọi quản gia Lý.
Quản gia Lý đi tới đã thấy một màn này nên yên lặng lấy điện thoại ra quay video lại, gửi qua cho Tần Hướng Tiền.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Là kiểu này nè, chờ tui nhận ra được thì tui đã hầu hạ vợ thiệt tốt rùi QAQ
____hết chương 21___