"Có việc?" Như Phong quay đầu lại, thấy người gọi nàng là Phí Vân Vân, có
chút buồn cười, nàng ta thật là muốn quấn lấy nàng không buông a!
Phí Vân Vân thở phì phì chỉ vào Như Phong, tức giận chất vấn, "Ngươi rốt
cuộc đã làm gì Tù trưởng lão? Tại sao Tù trưởng lão lại té xỉu? Có phải
hay không ngươi sử dụng yêu pháp?"
Lời nói của Phí Vân Vân làm cho tất cả mọi người bắt đầu nghị luận, nhìn Như Phong chỉ trỏ.
Như Phong hơi cười nhìn nàng ta, "Việc này nha...Ta sẽ không nói cho ngươi, về phần ta sử dụng yêu pháp thì có thể khẳng định là không có, bằng
không ta đã sớm thưởng cho người một cái bạt tai rồi. Về phần Tù trưởng
lão, chờ ông ấy tỉnh lại, chính ngươi đi hỏi, xem xem ông ấy có hay
không trách ta?"
Nàng mới không tin Tù trưởng lão chỉ bởi vì một
câu nói mà trách cứ nàng, ông ấy cùng lắm sẽ hướng về phía nàng chứng
thực lời nói của nàng có phải thật hay không thôi. Nhưng mặc kệ như thế
nào đều không như bọn họ nói!
"Đáp án như vậy không biết ngươi có vừa lòng không? Hoặc là ngươi hy vọng ta chờ Tù trưởng lão tỉnh lại,
chờ đáp án của ông ấy rồi mới rời đi?"
Như Phong nhợt nhạt cười.
Phí Vân Vân nhìn Như Phong, hận không thể tiến lên đánh cho nàng một cái tát. Nghĩ đến Dật công tử đối với nàng bảo vệ, nàng ta liền tức giận
muốn đem Như Phong chém thành tám khối.
"Phí Vân Vân, Diệp Như Phong là đệ tử do chính Tù trưởng lão quyết định, ngươi chú ý lời nói của mình!"
Người của học viện Phong Vân hơi bất mãn kháng nghị, tuy rằng bọn họ đối với
Diệp Như Phong không có quá nhiều hảo cảm, nhưng bọn họ không cho phép
người khác khi dễ đến trên đầu Phong Vân học viện.
"Vân Vân, không được hồ nháo!"
Phí gia chủ quát lớn, nhìn đệ tử Phong Vân học viện, cười nói, " Vân Vân tuổi còn nhỏ, còn thỉnh chư vị thứ lỗi."
"Nhỏ nhưng cũng không nhỏ hơn ta đi?"
Diệp Như Phong chớp chớp mắt quan sát Phí Vân Vân, ít nhất còn lớn hơn nàng vài tuổi đấy?
"Ngươi..."
Phí Vân Vân tiến lên định xuất thủ với Diệp Như Phong thì một trận gió đem
nàng ta đánh bay, Thanh Dật đứng bên cạnh Diệp Như Phong, tuấn dung lạnh như băng, "Dám thương tổn nàng, chết!"
Lời cảnh cáo không có độ
ấm, lạnh như băng làm Phí Vân Vân cả người run lên, không dám tin nhìn
hắn. Thanh Dật không thèm để ý, xoay người kéo Như Phong rời đi.
"Vì sao muốn đến Phong Vân học viện?"
Thanh Dật lạnh lùng hỏi, không biết vì cái gì, trong lòng vì thấy nàng thiếu
chút nữa bị đánh mà cảm thấy nóng giận không giải thích được.
"Tù trưởng lão nói, Phong Vân học viện có rất nhiều phối phương dược tễ, ta phải có được chúng. Huynh giận sao? Ta sẽ dẫn huynh và phụ thân đi cùng mà."
Như Phong cười nói, không biết vì cái gì cùng hắn ở một chỗ cảm giác thật yên tâm, có hắn ở bên, nàng một chút cũng không lo lắng
những người khác hại nàng, bởi vì hắn sẽ xử lý sạch sẽ.
"Nơi đó không thích hợp để nàng ở lại lâu, chỉ cần học cái cần thiết thôi."
Thanh Dật nghe nàng nói, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, giọng điệu cũng không có lạnh lùng như vừa rồi nữa.
"Đương nhiên, ta là triệu hoán sư, như thế nào lại ở đó cả đời, ta còn muốn đi tìm đệ đệ nữa đó?"
Như Phong thản nhiên nói. Cũng không biết đệ đệ sao rồi?
"Ta sẽ giúp nàng!" Thanh Dật nhếch môi bạc nhả ra một câu.
Như Phong cười gật gật đầu: "Ta biết!"
"Thanh Dật, huynh có thể hay không nói cho ta biết, huynh rốt cuộc là cấp bậc
gì? Còn có, huynh là ai? Vì cái gì mà đối với ta tốt như vậy?"
Thanh Dật nhìn nàng, "Thời cơ chưa tới!"
Như Phong bĩu môi, lại là câu này, "Ta chờ!"
Chỉ cần hắn đối với mình không có ác ý là tốt rồi, huống chi, có hắn bên
cạnh an toàn hơn rất nhiều, nàng còn có rất nhiều việc chưa làm, quay
trở về cứu sư phụ, tìm đệ đệ...Nàng nhất định không thể có chuyện được.
"Thanh Dật, hiện tại huynh bảo hộ ta, đợi sau này ta sẽ bảo hộ huynh!"
Nghe Như Phong nghiêm túc nói, khuôn mặt tuấn tú của Thanh Dật nổi lên một
tia đỏ ửng khả nghi. Nàng nói sau này? Nghĩa là cả đời sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT