"Vô Song, luyện dược sư thực lực cao nhất là cấp mấy?" Như Phong cái gì cũng không biết nhưng nếu có thể mua một ít dược tề, kia cũng đáng giá.

"Không biết nữa, chỉ có thể chờ kết quả."

Vô Song thở dài nói. Chủ nhân cái gì cũng không hiểu, xem ra, sau này càng phải lãng phí nước bọt giải thích hơn. Sớm biết vậy nên để Cửu Dương nói rõ ràng, bầy giờ....haiz... hối hận cũng vô dụng.

Như Phong nhìn các bước chế thuốc, ghi nhớ lại quá trình, vẻ mặt hưng phấn, nếu mình cũng có thể luyện thì tốt rồi, cầu người không bằng cầu mình, hơn nữa đồ của mình là tốt nhất.

"Chủ nhân, cô gái kia cũng luyện dược, hình như đang luyện bổ huyết dược tễ nhị cấp!"

Vô Song truyền âm đến, Như Phong liếc mắt nhìn, đích thực là nàng, nhưng mà nàng lúc này lại rất nghiêm túc chế thuốc. Nhị cấp luyện dược sư, đẳng cấp có phải là quá thấp không nhỉ?

Như Phong cẩn thận nhìn bọn họ luyện dược. Một lúc lâu sau, đã có người lục tục luyện chế thành công, cũng có thất bại phải tiếp tục luyện chế. Luyện xong đầu tiên là một bạch y thiếu niên, cùng Thanh Dật không khác nhiều lắm, cĩng là một bộ tâm cao khí ngạo.

"Bổ huyết dược tễ tam cấp trung cấp, không tệ, Lam Vân công tử thực sự không tệ!"

"Bổ huyết dược tễ nhị cấp cao cấp, Lưu Tử Hùng!"

"Thể lực dược cấp nhất cấp, Lạc Đình!"

"..."

"Vô Song, bọn họ mới chỉ luyện chế bổ huyết dược tễ cùng thể lực dược cấp, cũng không vượt qua tam cấp, chỉ thế thôi cũng coi là có thiên phú tốt a?" Như Phong nhìn bọn họ, thực sự không rõ những người này sao có thể xưng là người nổi bật.

"Là luyện dược sư hiếm thấy!"



Vô Song thực sự không biết nên nói thế nào với chủ nhân, chủ nhân thực sự cho rằng chế thuốc sẽ đơn giản như nàng tu luyện sao? Ôi!

"Phí gia Phí Vân Vân trú nhan dược tễ tam phẩm trung cấp (thuốc uống vào trẻ ra @)!"

"Trú nhan dược tễ, đây là vật gì?"

"Trú nhan dược tễ tam cấp có thể làm người sử dụng trẻ lại năm tuổi, cũng coi như không tệ!"

Như Phong nhìn Thanh Dật, chỉ thấy hắn vẻ mặt đạm nhiên đứng ở đó, mà Phí gia Phí Vân Vân lại nhìn chằm chằm hắn, hướng hắn mỉm cười.

"Người bạn này của ngươi không tệ nha!"

"Ta không quen hắn!" Thanh Dật lạnh lùng nói, nhìn Như Phong, thanh âm lành lạnh lại lần nữa truyền đến, "Bằng hữu của ta chỉ có ngươi!"

Như Phong lúng túng gật gật đầu, chỉ có nàng, người lạnh băng như hắn, Phí Vân Vân sao có thể thích được. Nhưng mà tam cấp luyện dược sư cực kì ít, hắn không động tâm chút nào sao?

"Ngày mai tiếp tục, những người dự thi chuẩn bị."

Mọi người lui ra, đem tất cả tễ thuốc đăng ký, lúc này mới tan họp.

"Thanh Dật, cùng ta mua đồ!"

Như Phong nhìn Phí Vân Vân đang chạy qua đây liền kéo Thanh Dật hướng chợ chạy đi. Diệp Định Thiên theo ngay sau đó, không rõ nữ nhi vì sao đột nhiên muốn kéo Thanh Dật.



"Ngươi muốn mua cái gì?"

"Đan dược gì gì đó."

Như Phong lôi theo hắn mua đủ loại đan dược, dược liệu, lúc này mới tìm khách điếm dừng chân. Nhưng lại bị Phí Vân Vân ngáng đường.

"Dật công tử..."

"Cút!" Nhìn tay nàng sắp sửa chạm vào y phục của hắn, Thanh Dật lạnh giọng quát. Phí Vân Vân sợ hãi lui về phía sau mấy bước không dám tiến lên, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, "Dật công tử, cha ta muốn mời ngươi tới nhà ta..."

"Không có thời gian."

Thanh Dật lạnh giọng cự tuyệt, không cho nàng dù chỉ một cơ hội, cũng không thèm nhìn giai nhân mắt nước mắt lưng tròng, phẩy tay áo bỏ đi.

"Cha, chúng ta đi thôi!"

Như Phong nhìn cha mình đang phát ngốc, kéo hắn lên lầu, lại bị Phí Vân Vân ngăn cản, "Ngươi là ai, vì sao lại tới cùng Dật công tử?"

"Ngươi quản được sao!"

Quả thật là phiền phức. Phí Vân Vân vung tay lên định đánh lên mặt Như Phong, Như Phong vừa chuần bị đỡ thì một đạo gió lạnh phất qua, Phí Vân Vân đã bị đánh bay khỏi khách điếm, "Cút!"

"Dật công tử!"

Phí Vân Vân không dám tin nhìn hắn, hắn vì nàng ta mà đánh nàng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play