Vô Song nhìn chủ nhân, "Diệp Như Ý là thiên tài cũng phải cần mười mấy năm mới đạt đến tam cấp, mà Bạch Hạo mười lăm tuổi kia, thiên phú so với đại tiểu thư cường hãn hơn cũng mới tới ngũ cấp quang hệ ma pháp triệu hoán sư, được tính là thiên tài so với những người khác. Nhân phẩm không tệ, có thể qua lại."

Diệp Như Phong gật gật đầu, điều này nàng cũng biết "hắn là ma pháp sư quang hệ, vậy không phải là hắn có kỹ năng tu luyện quang hệ sao?"

"Tất nhiên, nhưng mà, chủ nhân, tu luyện phải dựa vào chính mình!" Vô Song thấy ánh mắt chủ nhân sáng lên biết chủ nhân có chủ ý gì, "Huống chi, người này không tệ, còn giúp đỡ ngươi không ít."

"Ta biết, chỉ nói thôi!" Diệp Như Phong chột dạ, mình cũng là do Cửu Dương dạy, Vô Song cùng Cửu Dương ngây người bao lâu, sao có thể nhìn không thấu điểm tâm tư kia. Bất quá, hắn nói cũng không sai, xem ra, còn cần học hỏi kinh nghiệm.

"Phong Nhi, ngươi... Hắn là ai!"

Diệp Định Thiên tỉnh lại, vừa định hỏi nữ nhi, vừa rồi có phải là thật hay không, không ngờ đã nhìn thấy một nam nhân yêu nghiệt cùng nữ nhi thân mật dựa vào một chỗ, lập tức chất vấn.

"Vô Song, gặp qua cha ta!"

Vô Song bị chủ nhân kêu tên, vội vàng nói, "Phụ thân chủ nhân, ta là khế ước hỏa hệ ma thú của chủ nhân!"

"Hỏa hệ ma thú, hình người? Lãnh chúa trở lên?" Diệp Định Thiên nhìn Vô Song, một bộ khó tin nhìn nữ nhi. Nàng chỉ bình tĩnh gật gật đầu, mà Diệp Định Thiên đạt được đáp án, chân mềm nhũn, Vô Song vội vã đỡ lấy hắn, "Phụ thân chủ nhân, đừng hôn mê!"

Diệp Định Thiên sắc mặt có chút lúng túng, hắn cũng không muốn,nhưng mà quá đả kích!

"Cha, ngươi coi như nằm mơ là được rồi. Bất quá, thân phận của ta chớ nói ra ngoài, người ngoài chỉ biết là ta là phong hệ triệu hoán sư, Vô Song là con bài chưa lật của ta, nhất định không được để cho bọn họ biết ta là thất hệ toàn năng..."



Diệp Định Thiên chỉ cảm thấy choáng váng đầu, may mắn Vô Song đỡ hắn mới không té. Diệp Như Phong cũng rất bất đắc dĩ, nàng chỉ nói sự thực thôi a.

"Như Phong, ngươi nhéo cha một cái được không?"

"Vì sao? Cha, ngươi làm sao vậy?"

Diệp Như Phong nhìn cha với vẻ mặt không hiểu, thế nhưng vẫn bấm một cái, Diệp Định Thiên đau nhăn lại mày, lại cười ngốc, được nửa ngày mới mở miệng, "nữ nhi của ta là thất hệ toàn năng triệu hoán sư!"

Diệp Như Phong cùng Vô Song nhìn Diệp Định Thiên, thật là quá mất mặt, cư nhiên...

Diệp Định Thiên vội vã che miệng lại, nhìn nữ nhi, nhỏ giọng nói, "Phụ thân sẽ giữ kín!"

"Bảo mật, thất hệ toàn năng?"

Nam tử đi tới, nhìn mấy người, Như Phong nở nụ cười, "Ngươi cũng biết, vậy ta có phải diệt khẩu hay không?"

Vô Song ánh mắt lạnh lẽo, ngăn cản nam tử. Nam tử đi tới trước mặt bọn họ ngồi xuống. "Thanh Dật, tên của ta!"

"Thanh Dật, nhẹ nhàng khoan khoái phiêu dật, ngươi vì sao không mặc luôn y phục màu trắng, màu đen không phù hợp tên của ngươi!" Như Phong dứt lời, nam tử suy tư một hồi, gật gật đầu, "Ừm."



"Ngươi vì sao cứu ta?" Diệp Như Phong nghĩ đến hắn ra tay cứu giúp, rất tò mò không biết vì sao, hắn lạnh như băng, không thích nói chuyện, vì sao lại cứu nàng?

Thanh Dật nhìn nàng, thật lâu không nói gì.

"Vậy ngươi sẽ bảo mật thân phận của ta?" Diệp Như Phong nhìn hắn, có cảm giác nói chuyện với hắn thực sự rất mệt, trước đây mình cũng như vậy đi? Bất quá, sư phó nói không sai, đã tới đây, tại sao lại phải khổ ha háở sống qua ngày? Cười đối mặt nhân sinh mới đúng, cười đến xán lạn, cừu nhân (kẻ thù) sẽ thổ huyết càng lợi hại!

"Sẽ!"

Thanh Dật không cần suy nghĩ, khoát trả lời, "Sau này ta đi theo ngươi!"

"Vì sao?"

Thanh Dật nhìn nàng, không nói, chỉ là nhìn nàng!

"Quên đi, coi như ta không hỏi, nhưng ngươi đã muốn đi theo ta thì dù sao cũng phải khẳng định, ngươi sẽ không làm thương tổn ta và cũng không có mục đích!"

"Sẽ không!"

Thanh Dật trả lời gọn gàng, đơn giản!

"Tốt lắm, sau này chúng ta liền cùng nhau đi!" Diệp Như Phong mỉm cười, đối với lời hứa của hắn bỗng cảm thấy tín nhiệm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play