Nhật Hạ không thừa nhận mình là một trong hai loại anh nói, nhưng nghĩ kĩ, từ trước đến nay cô nói dối không ít.
Người ta nói rằng, tình yêu nhất định phải xây dựng trên lòng tin, tình yêu của anh đối với cô chính là sự kiên định trong những lời nói dối hết lần này đến lần khác.
“Có những thứ còn đáng sợ hơn sự lừa dối.”
Anh dập điếu thuốc đang hút dở, trầm ngâm nói.
Sau đó, anh ngoái đầu, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
“Cho thêm một ly cà phê đen.”
Nhật Hạ vội ngăn.
“Dạ dày anh không khoẻ, đừng uống cà phê, uống chút sữa đi.”
Hứa Âu Thần khựng lại, nói: “được.”
Vương Nhược Đông nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nhớ có người bảo đàn ông uống sữa ở chốn đông người là điều sỉ nhục?”
“Ai nói thế?” Hứa Âu Thần nghiêm túc hỏi.
“Không nhớ! Chẳng biết ai” Vương Nhược Đông nói có ý mỉa mai.
“Hai người ở đây nhé. Tôi có việc phải đi.”
Sau khi đứng dậy, Vương Nhược Đông còn cúi đầu nhìn hai người, giọng nho nhã, ôn hoà.
“Trước kia tôi nghĩ mãi không ra, tại sao Kỳ Âm không thể nào làm cậu động lòng. Hôm nay tôi mới thực sự hiểu. Hứa Âu Thần, cậu có một tình yêu đáng ngưỡng mộ.”
Vương Nhược Đông đi rồi, cái bóng khuất dần của anh ta sao nhìn mà cô đơn.. Nhật Hạ phát hiện anh ta không phải hạng công tử phóng đãng như vẫn thể hiện ra bên ngoài, ẩn sau vẻ phóng túng ấy là một trái tim chân thành.
Hàn Kỳ Âm thật sự không xứng đáng với anh ta, ông trời nên cho anh ta gặp một người tốt hơn!
Nhật Hạ nhận ly sữa nóng thơm phức từ tay nhân viên phục vụ, đặt trước mặt anh.
“Ông nội đã đoạn tuyệt với anh rồi sao?”
“Không... là anh đoạn tuyệt với ông.” Giọng anh kiên quyết đầy vẻ bất cần, ánh mắt kiên định. Dường như tất cả mọi thứ đều không khiến anh bận tâm nữa.
“Thật ra anh không cần phải như thế.. em yêu anh nhưng không cần nhất định phải yêu cầu một danh phận.”
“Nhưng anh cần!”
Nhật Hạ bật cười, lườm anh. Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trí dỗ dành cô.
“Em nói nghiêm túc với anh mà.”
“Ừ nghiêm túc. Đại sứ quán cho biết các giấy từ cần phải xác minh, cần phải đợi thêm vài ngày nữa.”
“Đã đợi bao năm rồi, vài ngày có đáng là bao chứ.”
Nhật Hạ nhìn ly trà đào đã chảy hết đá trên mặt bàn.
“Anh và ông nội không thể nghiêm túc nói chuyện với nhau một cách hoà bình được à?”
“Không thể. Từ nhỏ tới lớn anh vẫn luôn nhường nhịn ông, kính trọng ông. Nhưng quyết định lần này của ông quá vô lí. Ông luôn cho rằng anh ở lại nhà họ Hứa, nhường nhịn ông là nhắm vào tài sản nhà họ Hứa. Mặc dù anh không nhận bất cứ cái gì, nhưng người thừa kế vẫn bắt buộc phải là anh. Trong mắt ông lúc nàoc cũng chỉ có tiền bạc, quyền lực, dùng những thứ đó để khống chế tất cả!”
“Vậy tại sao anh vẫn qua lại nhà họ Hứa, liên tiếp nhượng bộ ông?”
Anh chỉ cúi đầu chứ không trả lời...
“Vì từ trước đến nay anh chỉ coi ông là người thân duy nhất, là ông nội anh, đúng không?”
Anh vẫn im lặng.
Anh thường giấu diếm, nhưng không bao giờ nói dối như cô.
Những chuyện anh không muốn cô biết, nhất định sẽ không bao giờ mở miệng. Im lặng chứ không dối trá.
Cho nên, sự im lặng của anh chính là câu trả lời.
“Anh cho rằng, ông thật sự không quan tâm đến anh sao? Nếu anh không phải đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Hứa, ông sẽ mặc kệ anh sống chết bên ngoài chứ không quan tâm? Nếu không cần đến người kế thừa gia nghiệp, cũng sẽ không nuôi dạy anh?”
“Nhật Hạ, em nghĩ quá nhiều rồi!”
“Anh cố chấp như vậy là muốn chọc tức ông phải không? Anh biết mỗi khi tức giận ông đều như vậy mà.”
Anh sững người, nắm chặt lấy tay cô, nói.
“Được, nếu em thực sự muốn biết thì hôm nay anh sẽ nói. Cái ngày ông đến đưa anh về Hứa gia, thậm trí không cho anh nói lấy một lời từ biệt. Nơi ấy được gọi là nhà, nhưng đối với anh chẳng khác nào địa ngục. Họ luôn cho rằng anh là con hoang, là dòng máu không trong sạch. Cách ông nuôi dạy anh cũng rất hà khắc. Không học xong bài thì không được ăn cơm, đi chơi quá giờ về sẽ phải chịu đòn. Những luật lệ vô lý được đặt ra, khiến một đứa trẻ mất hết tuổi thơ.”
Anh dừng lại một lúc, nói tiếp.
“Mấy năm nay anh rất ít khi về nhà, dù có về hai ông cháu cũng sẽ không nói chuyện với nhau. Rất ít khi ông chủ động bắt chuyện với anh, có lúc hai ông cháu cả tháng trời không nói với nhau câu nào, đến cả lời chào còn hiếm thấy, hoặc hễ cứ nói là lại cãi nhau. Nên anh chỉ về lấy thứ cần lấy, dần dần dọn hẳn ra bên ngoài sống. Đó là lí do anh chọn đi du học... nhưng dù anh không muốn thế nào, mỗi lần anh báo quản gia rằng sẽ về nhà để họ chờ cửa, phòng đọc sách của ông vẫn luôn sáng đèn. Dù anh về muộn thế nào, ánh đèn ấy cũng sáng đến khi anh về rồi mới tắt.”
“Anh rất thích ánh đèn đó, nó giống như ánh mặt trời trong đêm đen, chiếu sáng lòng anh, số mệnh buồn thảm của anh, cho nên anh thường giả vờ rời đi nhưng thực ra là ngồi trước cổng nhà, nhìn ánh đèn sáng tới tận lúc bình minh.”
“Anh biết là ông đang đợi anh?”
“Anh biết, nhưng mỗi lần đối diện với ông anh đều thấy rất mệt mỏi.. nếu không phải vì ánh đèn đó, anh và ông đã sớm đoạn tuyệt từ lâu, không chờ đến ngày hôm nay.”
Cuối cùng cô cũng hiểu.. họ không phải thù ghét nhau, mà là không thể hoà hợp. Tính khí quyết liệt, lạnh lùng như nhau khiến họ luôn bất hoà mỗi khi ở cạnh đối phương.
Trong mắt họ luôn luôn không có sai hay đúng, chỉ có thắng hay thua.
Nhưng trong thâm tâm họ vẫn quan tâm đến nhau. Hứa Âu Thần luôn dùng vẻ ngoài che đi sự tinh tế, hiểu tâm ý của người khác. Nên tính cách anh thật sự cương nghị, dứt khoát, nhưng vẫn có mặt mềm yếu, đặc biệt trong chuyện tình cảm.
Hứa Âu Thần cười, đưa ly sữa ấm cho cô.
“Nhật Hạ, em đừng lo, rồi sẽ có ngày ông nhận ra cái sai của mình. Có những việc cần có thời gian mới thực sự thấu hiểu.”
“Nếu ông mãi mãi không nhận ra thì sao?”
Anh ngả người vào thành ghế, nắm lấy tay cô.
“Dù gì anh cũng không sai!”
Nhật Hạ đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Không hiểu vì sao, càng ngày cô càng ghét tiếng chuông điện thoại, chỉ cần nghe thấy liền cảm giác bất an. Cô đột nhiên hiểu vì sao đêm hôm đó Âu Thần lại ném điện thoại ra ghế sau một cách tức giận như vậy.. cô cũng chỉ muốn ném thẳng nó đi nhưng tiếc là..
Nhật Hạ chột dạ ngẩng lên nhìn anh, không biết nên tắt máy hay bấm nghe.
Anh đương nhiên nhận ra điều đó, chỉ nhẹ nhàng rút điện thoại ra khỏi tay cô, bình thản nhìn cái tên hiện lên trên màn hình. Rồi nhìn chằm chẳm vào cô. Lúc sau, đưa trả điện thoại lại cho cô rồi xem lại đống giấy tờ trên bàn.
Nhật Hạ hít thở một hơi, mạnh dạn bấm nút nghe. Tâm trạng thấp thỏm như đang có quả bom nổ chậm bên cạnh.
“Em khoẻ không?” Tiếng Hạo Hiên vang lên trong điện thoại đầy vẻ mong đợi.
“Em khoẻ, có việc gì vậy?”
Cô vừa hỏi, vừa ngước lên nhìn Hứa Âu Thần ngồi bên, lúc anh cầm những tờ giấy đầu chữ lên đọc, những ngón tay trắng sứ cầm vào những tờ giấy như hai tông màu hoà thành một. Động tác mê hồn đến nỗi e rằng dùng từ “tao nhã” cũng không miêu tả hết. Sự dịu dàng trầm lặng đó không phải lãnh đạm mà tàng ẩn một sự dữ dằn đáng sợ khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Sau vụ tai nạn, anh đối xử với cô dịu dàng nhẹ nhàng nhất có thể để cô có thể yên tâm phục hồi tâm lý một cách tốt nhất. Nhưng giờ cô hoàn toàn khỏi, e rằng tổng tài bá đạo đã lại quay về rồi.. Nhật Hạ vừa nghĩ đến đã rùng mình.
Hạo Hiên nói: “Anh thật sự xin lỗi em về việc lần trước... rất nhiều. Anh biết mình không còn tư cách nói chuyện với em, nhưng vẫn mong nhận được sự tha thứ từ em..”
“Ai cũng có sai lầm mà anh. Đừng bận tâm.”
“Cảm ơn em.” Giọng Hạo Hiên nghe đã bớt nặng nề hẳn.
“Nghe nói em đã quay về bên Hàn Vũ.. hai người sắp kết hôn sao? Tại sao không cho anh cơ hội chứ...”