“Anh chẳng có gì để nói với cô ta.” Anh nói xong, dứt khoát kéo tay cô quay về chỗ chiếc xe, mặc kệ Hàn Kỳ Âm đang đứng như trời trồng ở đó.
“Anh kéo em đi đâu vậy?” Nhật Hạ bị anh nắm chặt lấy cổ tay, đẩy vào ghế bên cạnh ghế lái.
“Đăng. Ký. Kết. Hôn.” Anh gằn từng chữ, như cố tình nhấn mạnh cho cả cô và Hàn Kỳ Âm nghe thấy.
Hàn Kỳ Âm bất ngờ đến tột độ, không tin vào tai mình.
Nhật Hạ cũng như đứa ngốc, ngây ra đó. Lần trước được anh cầu hôn còn không bất ngờ đến vậy...
Anh bỏ lại Hàn Kỳ Âm ở đó, nhấn ga phóng thẳng đi không thèm liếc nhìn lại cô ta một cái, không chờ Nhật Hạ quay trở lại trạng thái ban đầu.
Hứa Âu Thần vừa lái xe, vừa nói:
“Em mở chiếc hộp kia ra đi.”
Anh chỉ vào chiếc hộp nhung đỏ bên cạnh ghế lái.
Chiếc hộp nhung đỏ, to hơn hộp nhẫn một chút. Lần này anh lại tặng gì đây chứ? Nhật Hạ cầm chiếc hộp, không nói. Từ từ mở ra xem bên trong.
Bên trong là một chiếc vòng cổ. Không chỉ là vòng cổ, chiếc nhẫn cưới anh cầu hôn cô năm năm trước đã trở thành mặt của chiếc dây chuyền. Nhật Hạ đã quên béng mất chiếc nhẫn này.
Chỉ nhớ lần đó tức giận, tháo chiếc nhẫn ra rồi để trong tủ, từ đó không thấy nó nữa. Quá nhiều chuyện xảy ra, cô cũng chưa kịp tìm lại.
“Tư Duệ đã tìm lại và đưa nó cho anh khi em vẫn còn đang hôn mê.” Anh nói, quay qua nhìn Nhật Hạ.
Cô mỉm cười, may mắn là không mất. Chiếc nhẫn từng là vật bất ly thân của Nhật Hạ, đồng hành cùng cô suốt năm năm.
Đến nơi đăng ký kết hôn, trước cửa, anh dịu dàng đeo chiếc vòng lên cổ Nhật Hạ. Chiếc vòng cổ bạc xinh xắn như sinh ra để dành cho cô vậy, nổi bật trên làn da trắng sứ. Nhật Hạ mỉm cười rất tươi, món quà tuy nhỏ, nhưng rất ý nghĩa.
Tại phòng đăng ký kết hôn, gương mặt cô gái nào cũng rạng rỡ, tràn trề hạnh phúc. Chỉ có riêng Nhật Hạ là lúng túng, kéo tay áo anh, gương mặt đầy lo âu.
“Ông nội anh có biết chuyện này không?”
“Không liên quan đến ông.” Anh quả quyết nói, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Em nghĩ mình nên để thêm thời gian nữa.. đằng nào chúng mình cũng kết hôn, đăng kí sau cũng chưa muộn..” Nhật Hạ vẫn ra sức thuyết phục anh.
Anh thậm chí không để tâm đến lời nói của cô, chìa bàn tay ra trước mặt Nhật Hạ
“Chứng minh thư.” Thái độ vẫn bình thản, không có vẻ gì là muốn để thêm thời gian.
Xem ra anh không cần để thêm hay suy nghĩ lại về quyết định của mình... Nhật Hạ vội lấy ví, đưa chứng minh thư cho anh.
Nhân viên kiểm tra xem hộ chiếu của anh, đẩy gọng kính nhìn anh rồi hỏi:
“Có mang theo giấy xác nhận chưa kết hôn không?”
“Xác nhận chưa kết hôn là sao?” Hứa Âu Thần kinh ngạc, giọng nói thu hút mọi người xung quanh.
“Nếu tôi đã kết hôn thì còn đến đây làm gì?”
Người kiểm tra thản nhiên nhìn anh, “giấy tờ đó là bắt buộc.”
Hứa Âu Thần tức giận nhìn xung quanh, một lúc sau mới xuống nước.
“Ngoài giấy chứng nhận chưa kết hôn thì còn cần những giấy tờ gì nữa?”
Nhân viên văn phòng ra tiếp anh, liệt kê một loạt các loại giấy tờ của đại sứ quán Mỹ, tóm lại là rất lằng nhằng và tốn thời gian.
Quả nhiên không phải muốn làm luôn là được.
Hứa Âu Thần cầm lấy hộ chiếu:
“Anh phải đến đại sứ quán, em có muốn đi cùng không hay ngồi lại đây đợi anh?”
Nhật Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói, quyết định ở lại chờ vì không muốn làm vướng chân anh.
“Em ra chỗ nào đó gần đây chờ anh.”
Anh đưa cô đến một quán cà phê, chu đáo gọi cho Nhật Hạ một ly trà đào rồi mới yên tâm rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, anh còn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, an ủi:
“Anh sẽ về sớm thôi.”
Nhật Hạ vừa nhắn tin với Thiên Di, vừa bàn bạc công việc với nhân viên trong công ty, cốc trà đào đã gần hết mà vẫn chưa thấy anh quay trở lại. Nhật Hạ chán nản ngáp ngủ, không biết còn bao lâu nữa anh mới quay trở lại.
Đang uể oải giải quyết nốt công việc thì điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên số máy lạ. Nhật Hạ nhấn nút nghe, áp điện thoại lên tai, tay vẫn gõ bàn phím.
“Giản tiểu thư, tôi là Vương Nhược Đông.”
Trong ấn tượng của Nhật Hạ, Vương Nhược Đông là người không hề dễ đối phó. Cuộc điện thoại trước khi cô xảy ra tai nạn đã gây ấn tượng xấu sâu sắc về anh ta trong tâm trí Nhật Hạ. Đã được liệt vào danh sách tránh mặt cùng với Hàn Kỳ Âm.
“Vương tiên sinh, có chuyện gì sao?”
“Chúng ta có thể gặp riêng không? Tôi có vài chuyện cần nói.”
“Được thôi, tôi đang ở quán cà phê M trên đường S, nếu tiện đường anh có thể tạt qua đây.”
“Cô ở một mình à?”
“Đúng vậy, Hứa Âu Thần đang đi giải quyết công việc.”
“Đợi chút nhé, tôi cũng đang gần đó. Sẽ tới ngay thôi.”
Nói xong, Vương Nhược Đông ngắt điện thoại. Chưa đầy mười phút sau Nhật Hạ đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ mê hồn trên môi anh ta, hệt như lần gặp đầu tiên. Thái độ có chút khác, nhưng có phần bối rối.
“Thật quý hoá quá, Vương tiên sinh có thể bớt chút thời gian quý báu ngồi đây chuyện trò cùng tôi..”
Anh ta hiểu được ý châm biếm trong câu nói của Nhật Hạ, vẻ mặt có chút thiếu tự nhiên.
“Cô có biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhật Hạ lắc đầu, sao mà cô biết được chứ?
“Những mảnh đất Hứa Âu Thần mới mua, đến lúc mở bán đều rớt giá trầm trọng.”
“Sao lại thế?!” Cái thìa vụt khỏi tay Nhật Hạ, Hứa Âu Thần chẳng phải tốn rất nhiều công sức để thu mua những mảnh đất có vị trí đẹp này sao? Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Theo như Nhật Hạ biết, tài chính của công ty bây giờ đã kiệt quệ, tập đoàn cũng sắp không chống đỡ nổi. Tất cả công ty của các mảng lần này đều gom vốn vào đầu tư mảng bất động sản, kinh tế tập đoàn gần như đóng băng. Nếu bây giờ nợ thêm ngân hàng một khoản lớn lấy thêm vốn đầu tư bù lại, chuyện này đối với anh là những công trình lớn sẽ phải dừng lại, tập đoàn sẽ nhanh chóng công bố phá sản, tâm huyết và ước mơ bao lâu nay của anh sẽ tan như bong bóng xà phòng. Như vậy thì anh có bán hết tài sản trong tay cũng sẽ không đủ trả nợ.
Nhật Hạ chỉ mong đó chỉ là chuyện nhất thời.
“Chiều ngày hôm qua Hứa Âu Thần hùng hổ tới Hứa gia, kiên quyết đề nghị huỷ bỏ hôn ước, nói thẳng với ông nội và tất cả mọi người. Anh ta không cần một đồng tiền thừa kế, anh ta chỉ muốn cưới cô! Khiến cho bà nội Hứa phải bay từ Mỹ vội vàng quay về.”
Rõ ràng hai ông cháu đang thi gan với nhau, những chuyện xảy ra trước đó Nhật Hạ cũng ngầm hiểu. Hứa Phong Âu muốn làm anh khuynh gia bại sản, đến lúc cùng đường phải chạy tới cầu xin ông ta.
Hứa Âu Thần cứng rắn như vậy để khẳng định, dù mất tất cả cũng sẽ cưới Dương Nhật Hạ.
Hứa Âu Thần của hiện tại hành xử quyết đoán, lạnh lùng, dứt khoát, việc này chính Nhật Hạ đã chứng kiến qua.
Nhưng việc cắt đứt quan hệ, thật sự lhair như vậy sao?
“Cứ coi như tôi nhiều chuyện, nhưng quả thực tôi muốn hỏi Giản tiểu thư một câu. Cô nhất định phải thấy hai người họ đoạn tuyệt quan hệ thì mới hài lòng sao?”
Dương Nhật Hạ ngồi thẳng người, bình tĩnh đối đáp.
“Từ trước đến nay tôi chưa hề ép anh ấy, là do anh ấy lựa chọn điều mà mình muốn.”
“Cô cho rằng kết hôn với cô rồi Hứa Âu Thần sẽ sống vui vẻ sao? Ông già bảy mươi tuổi kia là người duy nhất anh ta coi là người thân, máu chảy trong người Hứa Âu Thần là của ông ta, Hứa Âu Thần mồ côi cũng là một tay ông ta nuôi lớn. Chắc cô cũng hiểu thế nào là tình cảm ruột thịt, tình cảm đó mãi mãi không thể chia lìa.”
“Anh muốn tôi thuyết phục và đàm phán với anh ấy ư? Anh ở bên cạnh Âu Thần bao nhiêu năm mà vẫn không hiểu tính cố chấp của anh ấy sao? Kể cả tôi cũng không thể tác động đến anh ấy.”
“Giản tiểu thư đã quá khiêm tốn, coi thường vị trí của mình trong lòng Âu Thần rồi. Theo như tôi biết, chỉ vì một câu nói của cô, Âu Thần sẵn sàng từ bỏ tất cả. Nếu không tin cô có thể thử xem?”
“Cảm ơn lời khen của anh. Nhưng dù có thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa anh ấy thêm một lần nào nữa.” Nhật Hạ dứt khoát khẳng định, sẽ luôn luôn như vậy.