Sự việc nghiêm trọng khiến chưa đầy năm phút sau xe cảnh sát cùng cứu thương đã ập tới Lục trung Lĩnh Hải. Gã thanh niên mặt đen đã hôn mê nhanh chóng được mang đi. Mấy người bảo vệ bị thương cũng được sơ cứu. Về phần Tiêu Thần dương nhiên bị còng tay tới phân cục cảnh sát Đông Hồ thành phố Lĩnh Hải.

Phân cục cảnh sát Đông Hồ.

Phó phân cục Đông Hồ Tần Trường Thiên đang vuốt ve bà hai tại nhà nghỉ bỗng nhận được điện thoại của nhân vật lớn lập tức chạy một mạch tới phân cục xử lý vụ án. Chính là vụ án học sinh đánh người tại Lục trung.

Tiến vào phòng thẩm vấn Tần Trường Thiên lập tức đổi mấy nhân viên thẩm vấn thành người của mình, kế đó lão ngồi đối diện nghi phạm.
- Tên gì?
Tần Trường Thiên lạnh lùng nhìn nghi phạm trẻ tuổi, tay lật xem tư liệu. Thằng nhóc này năm nay mới mười bảy tuổi, bất quá đọc thành tích phía sau khiến tổ trọng án ngây người, ngay cả những cảnh sát lão luyện cũng

cảm thấy sợ hãi.
Một hơi giật đứt cánh tay đối thủ. Quá tàn nhẫn.

Tiêu Thần hai tay bị còng ngồi trên ghế cũng ko buồn trả lời câu hỏi của Tần Trường Thiên.
- Rầm.
Tần Trường Thiên đã được nhân vật lớn phía sau nhắc nhở “ chiếu cố” bởi thế lão sẽ không khách khí với thằng nhóc này. Dù sao đằng sau đã có người đỡ đòn, cho dù đáng tàn phế thằng nhãi này tại đây cũng không thành vấn đề.
- Ông mày hỏi tên. Trả lời mau.
Tần Trường Thiên chửi ầm lên, kế đó ném thẳng tập hồ sơ về phía Tiêu Thần, Đáng tiếc Tiêu Thần chỉ khẽ dùng chân đã tránh thoát khỏi đòn hù dọa tinh thần này.
- Con mẹ mày. Còn dám trốn?
Trong phòng thẩm vấn đều là người của mình đương nhiên Tần Trường Thiên không chút kiêng nể. Lão giận dữ đứng lên dùng tay tấn công Tiêu Thần vốn đang bị còng.
- rầm.
Tần Trường Thiên kích động lao tới không ngờ Tiêu Thần đột nhiên đứng dậy. Hắn vung chân đá thẳng phần bụng bự của lão khiến Tần Trường Thiên bắn ngược ra sau đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
- Đệch.
Tần Trường Thiên sau khi phun máu lập tức đưa tay rút súng muốn bắn. Chỉ là hai nhân viên cảnh sát dứng bên thấy vậy nhanh chóng tiến tới ngăn cản.
- Tần cục trưởng. Không nên dùng súng.
- Đúng vậy. Tần cục trưởng. Nơi này là phòng thẩm vấn. Nếu giết người ở đây sẽ không hay.
Nhân viên cảnh sát cao gầy tiến tới nói vào tai Tần Trường Thiên vài câu:

- Thằng nhãi này kiêu ngạo như vậy xem chừng phía sau có bối cảnh ko nhỏ. Nếu giết chết nó khó tránh được rắc rối. Chi bằng giao cho cục trưởng Đỗ xử lý vẫn hơn. Chúng ta tốt nhất không dây vào vũng nước đục này.
Tần Trường Thiên vừa rồi đùng đùng nổi giận đâu có nghĩ nhiều tới vậy. Lúc này được nhân viên nhắc nhở lão mới suy nghĩ kỹ lại. Thấy Tiêu Thần đang nhìn mình cười nhạt lão cắn răng nói:
- Được rồi. Mày giỏi. Xem chút nữa ông mày xử mày thế nào?
- Tiểu Liễu. Dìu tôi ra ngoài trước.
Tần Trường Thiên bị Tiêu Thần đá không nhẹ, cảm giác trong bụng lúc này đang sôi sục bởi thế cần tới bệnh viện kiểm tra gấp.
Tần Trường Thiên vừa rời khỏi phòng thẩm vấn văn phòng cục cảnh sát xuất hiện một nhóm người, chính là Đường Diễm Vân mang theo Cao Thi Nhu, Ôn Thông cùng mấy bạn học cùng lớp.

- Xin chào. Tôi là chủ nhiệm lớp, hiện tại xin hỏi tôi có thể gặp mặt Tiêu Thần? Tôi có vài chuyện muốn hỏi rõ.
Đường Diễm Vân có con mắt đánh giá không tồi. Vừa thấy trên cầu vai Tần Trường Thiên mang sao gạch thẳng đã biết lão là quan lớn nhất ở đây. Chỉ có điều hiện tại lão đang được một nhân viên cảnh sát giúp đỡ băng bó, dường như là bị thương.
- Hiện tại ai cũng không được gặp nó. Đứng một bên đi. Ai cũng không bảo vệ được nó đâu.
Mặc dù đối phương là người đẹp nhưng hiện tại Tần Trường Thiên không có tâm tư phản ứng, lão khoát tay cho người cảnh sát bên cạnh ý nói nhanh tới bệnh viện.
- Ài...
Đường Diễm Vân còn chưa nói xong đám nhân viên cảnh sát đã tiến tới ngăn cản cô đồng thời tạo không gian cho Tần Trường Thiên rời đi.
- Cô Đường. Hiện tại phải làm sao đây? Tiêu Thần hiện tại bị bọn họ bắt được không biết sẽ phải chịu khổ thế nào? Bọn họ nhất định sẽ tra tấn anh ấy.
Cao Thi Nhu đứng bên bắt đầu bị những thông tin xem được trên báo chí ám ảnh, cô nàng không khỏi cảm thấy lo lắng cho người yêu.

- Chị dâu. Không cần gấp. Đại ca chỉ bị họ bắt thôi cũng không sao. Cảnh sát chắc sẽ không lạm dụng hình phạt.
Ôn mập mạp thấy chị dâu sắp khóc vội vàng an ủi. Bất quá trong lòng gã rất rõ ràng, hiện tại trên đất nước này, nghi phạm bị thẩm tra trong đồn cảnh sát bằng đòn roi là bình thường. Chỉ hi vọng đại ca không bị đánh trúng chỗ hiểm.
- Đúng vậy. Thi Nhu. Không cần gấp. Chúng ta ngồi xuống nghĩ cách. Để cô thông báo cho hiệu trưởng Dương kêu trường học phái người tới.
Đường Diễm Vân ôm Cao Thi Nhu vào lòng, đồng thời ý bảo đám học sinh cùng nhau ngồi xuống.
Đường Diễm Vân không vội là giả. Hiện tại cô so với bất kỳ ai ở đây còn vội vàng, còn lo lắng hơn. Vừa nghe chuyện cô lập tức phóng xe tới. Gọi điện thoại cho hiệu trưởng Dương Thiên Nhai cũng không có người nghe máy, trong nhà cô cũng không ai làm bên cảnh sát. Lúc này ngồi tại cục cảnh sát lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Tiêu Thần xảy ra chuyện bản thân cô lại không giúp được nhưng cũng không thể bộc lộ tâm trạng lo lắng vì còn đám học sinh bên cạnh...
Cao Thi Nhu cũng đứng ngồi không yên. Cô điện cho mẹ mình là Hà Phương Nhã. Sau khi nghe kể Hà Phương Nhã cũng lập tức chạy tới. Ôn mập mạp cũng vụng trộm cầu cứu người nahf, vài bạn học bắt đầu lợi dụng quan hệ nhà mình tìm kiếm tin tức.
Mười lăm phút sau trong cục cảnh sát đồng thời xuất hiện bốn nhóm người. Hà Phương Nhã mang theo vào người trợ thủ đi cùng còn có một người đàn ông trung niên. Tần Trường Thiên sau khi được sơ cứu cũng đã quay lại cục cảnh sát. Một người phụ nữ mang giày cao gót mang vài trợ thủ tiến vào. Nhóm cuối cùng do một người quân nhân mang theo mười mấy thủ hạ mặc thường phục cũng đã góp mặt.
- Nghi phạm đánh người ở đâu?
Người phụ nữ mở miệng hỏi Tần Trường Thiên.
Người này gương mặt tuyệt đẹp, trang phục trang nhã, chân đi giày cao gót, cả người toát lên khí chất như băng quả thật rất có phong phạm nữ vương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play