Hai vợ chồng Uông Truyền Hùng cùng Mai Lâm vì hôn nhân của cô con gái hai mươi ba tuổi Uông Tiểu Kỳ một vài năm gần đây rất đau đầu. Con gái lớn từng đó tuổi ở quê sớm đã là mẹ của vài đứa trẻ, hiện tại con gái họ một người bạn trai cũng chưa dẫn về giới thiệu. Con gái bọn họ tuy có vẻ giống con trai nhưng cũng đã tốt nghiệp đại học chính quy, tạm thời là giáo viên tại Lục trung Lĩnh Hải, đây càng là công việc đáng mơ ước.
Uông Tiểu Kỳ gương mặt đáng yêu bối cảnh gia đình cũng không tầm thường. Cha nàng Uông Truyền Hùng vốn là giáo viên lịch sử tại Đại học Lĩnh Hải. Mẹ nàng Mai Lâm là một chủ cửa hàng thuốc lớn. Vốn Uông Tiểu Kỳ được rất nhiều người giới thiệu bạn trai tốt nhưng mỗi khi mẹ nàng đưa ảnh ai đó ngay cả nhìn qua nàng cũng không muốn.
Trước đó không lâu xuất hiện cậu con trai độc nhất của một chủ xí nghiệp làm quen với con gái bọn họ. Qua vài lần dùng cơm, nói chuyện mẹ nàng Mai Lâm đã bí mật dò hỏi ý con gái họ. Cô nàng vốn không chút để tâm mà đánh giá khá tốt, nói đối phương không nhiều tật xấu. Mai Lâm cho rằng con gái đánh giá người ta tốt như vậy hẳn là đã đồng ý bèn lập tức thông báo cho nhà họ Phương. Đối phương đương nhiên rất vui mừng tới cửa cầu hôn. Chỉ là khi bọn họ tới, Uông Tiểu Kỳ đột nhiên nói mình đã có bạn trai, hơn nữa yêu nhau vô cùng thắm thiết, tối nay sẽ dẫn về ra mắt.
Vì nghênh đón bạn trai của con gái mình hai vợ chồng Uông Truyền Hùng sáng sớm đã chuẩn bị thật kỹ càng, ngay cả quét dọn cũng nhắc quản gia tới vài lần, một vài vật dụng đã cũ đổi hết sang mới. Ngay cả vài vòi nước rỉ sét trong nhà cũng được bọn họ đổi thành đồ gốm sứ. Con gái họ nói sáng sớm nay đi cùng bạn trai, buổi chiều đi mua sắm, bảy giờ tối cả hai mới về nhà dùng bữa với cha mẹ.
Đồng hồ đã báo 7h đúng hai người nhìn bàn ăn phong phú có chút ngây ngốc. Một chai Mao Đài đã khui sẵn đặt trước mặt Uông Truyền Hùng tỏa mùi thơm ra toàn đại sảnh nhưng con gái cùng bạn trai nàng vẫn chưa tới.
- Tiểu Kỳ làm gì mà giờ này còn chưa về? Có phải cố ý chọc chúng ta không?
Mai Lâm có chút tức giận gập chiếc di động lại. Bà không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu gọi điện cho con gái mà vẫn không được.
- Ài dà. Không cần gấp đâu. Có thể là đang trên đường về. Bây giờ mới đúng 7h thôi mà. Có lẽ do tắc đường, hiện tại đang là giờ cao điểm.
Uông Truyền Hùng an ủi vợ, kế đó lấy ra một quyển tạp chí lịch sử ngồi đọc.
- Bố nó này. Anh thật sự nhàn nhã đấy? Hôn nhân của con gái, anh quan tâm quá? Thật sự là tức chết em mà. Anh còn có tâm tư ngồi đó đọc tạp chí? Sao có thể chọn được một chàng rể tốt đây...
Mai Lâm hiện tại tâm trạng vô cùng buồn bực, không khách khí giật lấy quyển tạp chí trên tay chồng ném đi.
- Ầy dà. Sao em làm thế. Cơm phải ăn từng miếng, cảm tình phải từ từ vun đắp. Sao có chuyện vừa nói yêu đã nói tới kết hôn?
Uông Truyền Hùng bị vợ giật quyển tạp chí cũng không có tức giận, ngược lại quay sang an ủi vợ yêu.
- Anh ấy. Đầu óc vĩnh viễn xoay chuyển chậm chạp như lịch sử. Tiểu Kỳ nhà mình năm nay đã hai mươi ba, qua vài năm nữa đã già rồi. Hiện nay bọn họ gọi chúng là gì ấy nhỉ?
Mai Lâm làm bộ nghĩ lại gì đó:
- À đúng rồi. Hàng tồn kho. Tranh thủ con mình còn trẻ phải mau mau tìm một nhà tử tế gả đi. Bằng không khi thành hàng tồn kho rồi lúc đó mới tùy tiện tìm chồng, cuộc sống sẽ thật bi thảm.
- Ha ha... Em đó...
Nghe lý luận của vợ Uông Truyền Hùng không khỏi bật cười:
- Em mỗi ngày đều xem ti vi, thấy người khác nói cũng bắt chước nói theo. Phật gia nói: Mọi sự tùy duyên. Tình cảm cũng là duyên phận. Duyên phận không phải tùy tiện cưỡng đầu. Duyên phận của Tiểu Kỳ tới tự nhiên sẽ tìm được bạn trai thích hợp. Tự nhiên có thể tìm tới thứ gọi là hạnh phúc kia. Chúng ta là cha mẹ, xem trong chuyện hôn nhân của con cái là đương nhiên nhưng cũng đừng ép duyên. Thời điểm duyên phận thật sự tới, chúng ta phải buông tay để con gái mình bay đi.
- Em nói bố nó này. Sao anh nói như chuyên gia vậy?
Mai Lâm có chút sùng bái nhìn chồng mình. Không ngờ ông xã lại có thể nói một đoạn kinh điện đến vậy:
- Đúng rồi. Duyên phận lúc này của Tiểu Kỳ không biết có phải thật sự đã đến rồi không. Hi vọng nó có thể có được người bạn trai khiến chúng ta vừa lòng, không nên là đám thanh niên ăn mặc không chỉnh tề, lêu lổng ngoài xã hội.
- Em lại nói sai rồi. Thật ra xã hội hiện tại, thanh niên không ăn mặc chỉnh tề đã là thanh niên xấu. Thanh niên mặc âu phục cũng chưa chắc là chính nhân quân tử. Chúng ta phải mở to mắt ra nhìn xem, chỉ cần người đó có thể đối xử tốt với Tiểu Kỳ, điểm này so với việc hắn có tài chính, có bối cảnh gia đình, địa vị xã hội mạnh hơn gấp trăm lần.
Uông Truyền Hùng thở dài một hơi, đứng dậy nhặt quyển tạp chí trên ghế nói tiếp:
- Con người khi còn sống không nhất định chỉ có một mối tình, có lẽ sẽ có rất nhiều, hoặc đồng thời một lúc có nhiều mối quan tâm. Nhưng chỉ cần có một mối tình là thật tâm, chân thành, chân thật, như vậy cả đời này cũng đáng giá. Anh thật sự hi vọng con gái chúng ta có thể có được một mối tình như vậy. Có thể có được một mối tình khắc cốt ghi tâm, chỉ cần như vậy người làm cha như anh cũng cảm thấy được an ủi.
- Bố nó. Em cảm thấy càng ngày anh càng lý lẽ hơn.
Mai Lâm là một phụ nữ bộc trực, nghe ông chồng nói ra những lời triết lý như vậy không khỏi cảm động nắm lấy tay chồng áp vào hai má, ánh mắt hiền dịu nhìn người đàn ông của mình:
- Bố nó. Anh có cảm thấy tình cảm giữa chúng ta là chân thành không? Có đáng giá cả đời này không?
- Đương nhiên đáng giá. Còn có một điều ông chồng như anh cảm thấy đáng giá nữa là chúng ta có được bảo bối Tiểu Kỳ. Ha ha...Có hai mẹ con cho dù đổi làm Sử gia nổi tiếng nhất thế giới anh cũng không làm. Nguyện ở nhà đứng hạng ba, con gái là nhất, em là nhì.
Uông Truyền Hùng cười nói. Là một giáo sư Sử học xuất sắc tại Đại học Lĩnh Hải, là người có cống hiến kiệt xuất cho lịch sử nước nhà nhưng ông cam tâm dứng hạng ba tại nhà, yên phận làm người cha tốt.
- Ông xã. Anh thật tốt.
Mai Lâm kích động ôm chặt chồng mình, bà thật sự cảm động và tự hào vì có người chồng như vậy.