- Tốt. Cô dám ra tay với tôi...
Tiêu Thần cũng không đánh trả hay trốn tránh mà phất tay ôm chặt lấy đối phương. Hà Phương Nhã lại bị Tiêu Thần ôm chặt cả người không thể động đậy, phía trước bị Tiêu Thần ép lộ khe sâu khiến mặt mũi đỏ bừng.
- Mau buông tôi ra. Có bản lĩnh chúng ta ra ngoài đơn đấu.
Hà Phương Nhã lớn tiếng mắng Tiêu Thần, thấy bản thân không thể tránh thoát được cái ôm của hắn, ngửa cổ phun ra bãi nước bọt:
- Tôi nhổ. Cậu là đồ lưu manh.
- Tôi..
Tiêu Thần đang muốn làm chuyện quá phận Uông Tiểu Kỳ đứng một bên xem kịch đã xông tới nhéo mạnh vào hông cùng tai hắn. Tiêu Thần bị đau nhất thời buông lỏng Hà Phương Nhã đang định quêt nước bọt.
- Bốp...

Hà Phương Nhã nhân cơ hội vung tay tát mạnh.
- Được rồi. Tất cả là lỗi của tôi. Là tôi nói dối chị Phương Nhã. Tôi nói cô ấy cậu là bạn trai tôi.
Uông Tiểu Kỳ nước mắt sắp trào mi, nói ra điều này cần dũng khí lớn cỡ nào. Vốn cô còn muốn giấu chuyện này, dù sao mọi người không biết cô nói dối. Chỉ là nếu không nói ra quan hệ hai người kia không thể cứu vãn.
- Cái gì. Tôi là bạn trai cô?
- Cái gì? Đây không phải bạn trai cô?
Tiêu Thần cùng Hà Phương Nhã cơ hồ đồng thời hét lên, ánh mắt cũng liếc mắt nhìn đối phương như hiểu ra chân tướng sự việc.
- Chậc. Cô giáo Uông. Cô không phải đang đùa tôi sao?
Tiêu Thần tức nghẹn họng, quả thật hắn muốn phun máu ra rồi.
Uông Tiểu Kỳ này làm loạn cái gì cũng được. Sao có thể nói với Hà Phương Nhã tôi là bạn trai cô. Người ta dù gì cũng là mẹ Cao Thi Nhu, bạn gái tôi. Trong mắt người ta tôi là kẻ chân đạp hai thuyền. Trách không được cô vẫn khó chịu với tôi. Hóa ra tất cả là do Uông Tiểu Kỳ mà ra.
Hơn nữa chuyện này đã tới tình huống vô cùng xấu hổ này, Tiêu Thần dưới cơn nóng giận đã cưỡng hôn Hà Phương Nhã. Cưỡng hôn mẹ vợ tương lai lại được đáp trả bằng ngụm nước bọt, tuồng vui này thật sự đã mắt.
- Tiểu Kỳ. Em...em không phải đã nói dối chị chứ? Tiêu Thần thật sự chỉ là học sinh mà không phải bạn trai của em?
Hà Phương Nhã sắc mắt cũng không dễ nhìn. Một lần nữa cẩn thận hỏi lại Uông Tiểu Kỳ. Không phải khi nãy cô gái này nói Tiêu Thần là bạn trai, hơn nữa tối nay còn dẫn về nhà ra mắt bố mẹ sao?
- Vâng. Là em nói dối. Là em có lỗi. Là lỗi của tôi.
Uông Tiểu Kỳ lớn tiếng mắng chửi bản thân, bụm miệng chạy ra khỏi cửa hàng.

- Rầm...
Dưới một quyền đầy phẫn nộ của Tiêu Thần chiếc quầy thu ngân bằng gỗ bị nện tới méo mó. Hắn nhìn Hà Phương Nhã, hiện tại cô cũng đỏ mặt đứng im không nói câu nào.
- Chị Phương Nhã. Vừa rồi tôi...
Tiêu Thần nghĩ tới hành vi vừa rồi của bản thân đang muốn xin lỗi, Hà Phương Nhã đã cản lại.
- Cậu đi đi. Về sau không cần nói chuyện này với tôi nữa. Tôi cũng không muốn nghe lại.
Hà Phương Nhã cũng không biết bản thân đang nói gì. Chỉ có điều trong lòng nàng lúc này rất loạn. Bản thân mình hiểu lầm Tiêu Thần, cho rằng hắn là người lăng nhăng. Hiện tại xem ra là mình hiểu lầm. Nhưng vùa rồi Tiêu Thần ôm mình như vậy hai người dính chặt lấy nhau. Hơn nữa hắn còn cưỡng hôn mình. Nhưng mình là mẹ bạn gái hắn. Mặc dù mình vừa đánh hắn nhưng cũng nhổ nước bọt vào hắn. Cô suy nghĩ Tiêu Thần càng quá phận hơn, thể diện một nữ nhân đương nhiên quan trọng hơn ngụm nước bọt.
- Tôi..
Tiêu Thần đang muốn nói gì đột nhiên nghe thấy tầng trên của cửa hàng vang lên một hồi đồ vỡ.
- Rầm rầm...
Âm thanh thủy tinh rơi xuống nền, thậm chí có vài mảnh thủy tinh văng cả xuống tầng dưới này.
Trung tâm chăm sóc bảo vệ sức khỏe Nhã Nhu có tổng cộng ba tầng. Tầng một là đại sảnh bày bán, giới thiệu vài sản phẩm chăm sóc bảo vệ sức khỏe thông thường, giá cả tương đối thấp. Tầng hai và tầng ba thì phân ra khu dành cho nam giới và nữ giới. Bên trên đó có vài sản phẩm chăm sóc sức khỏe quý báu, có thể xuất hiện trên đó mỗi sản phẩm trị giá không dưới năm ngàn đồng.
Nghe âm thanh đổ vỡ vẫn tiếp tục truyền xuống Hà Phương Nhã vội vã chạy lên. Tiêu Thần cũng không lập tức đi mà theo cô lên tầng trên. Toàn bộ tầng hai và tầng ba của Trung tâm chăm sóc bảo vệ sức khỏe bố trí chỉ một cầu thang đi lên. Bởi thế khi đi qua tầng hai không phát hiện chuyện gì lập tức có thể lên tầng ba.
- Nát. Toàn bộ đập nát cho ông. Đây toàn bộ là sản phẩm giả kém chất lượng. Đừng để chúng gây họa cho người.
Hà Phương Nhã mới lên cầu thang đã thấy một lọ sữa dưỡng da quý giá bị đập nát trên sàn. Dung dịch dưỡng da vàng như rượu chảy trên mặt thảm xa hoa lập tức bị tấm thảm hấp thu, mảnh thủy tinh rơi vãi đầy trên đất. Vài gã đàn ông mặc quần đùi lớn đang đập phá, nhân viên phục vụ tầng ba sợ hãi tới độ ôm chặt nhau không dám lên tiếng.

- Tất cả ngừng lại cho tôi.
Hà Phương Nhã quát lớn. Những sản phẩm kia đều là tâm huyết của cô. Cô mở trung tâm này cũng không phải bởi kiếm tiền. Nơi này một năm không mang lại cho cô bao nhiêu thu nhập. Chẳng qua cô muốn thấy được nụ cười của khách hàng khi tới đây, thích được nhìn khách hàng vì sức khỏe cha mẹ tìm tới đây mà thôi.
- Chị Hà...
Vài nhân viên phục vụ thấy Hà Phương Nhã xuất hiện vội ngẩng đầu lên, vừa lúc Tiêu Thần chạy tới đứng sau lưng nàng.
Những gã đàn ông đang đập phá đột nhiên thấy được một người phụ nữ đẹp mê hồn, ánh mắt không hẹn cùng tỏa sáng. Một gã đàn ông tuổi hơn hai mươi, lông mày xoăn tít, mặt vừa dài vừa nhọn, trên lỗ tai đeo hai chiếc khuyên tròn lớn, trên tay đeo chuỗi vòng như lão Phật gia, càng ghê gớm hơn móng tay gã sơn một lớp màu xanh. Cả người đầy vẻ chuẩn men.
- Ơ. Bà chị này bộ dạng không tồi nhỉ? Bà chị là chủ nơi này sao?
Đám người còn lại lộ ra vẻ cười cợt khiến Hà Phương Nhã thiếu chút phát nôn.
- Không sai. Tôi chính là chủ nơi này. Không biết các người vì sao phải đập phá đồ của chúng tôi.
Hà Phương Nhã vốn từng trải chuyện thương trường, đối mặt với sóng gió khuôn mặt không chút biến sắc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play