*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trở về từ cục cảnh sát, trong lòng Hạ Huyền Khinh chợt loé lên một ý nghĩ.
Có lẽ không chỉ làm liên luỵ khiến cho một người phải chết theo, mà là tận những hai người.
Hạ Huyền Khinh lại mất ngủ, cả người chui rúc vào một góc trên chiếc giường đôi khá lớn, mắt đờ đẫn dán vào chỗ khe cửa mới khép được một nửa.
Sau khi tốt nghiệp xong, lúc vừa mới dọn phòng chuyển tới đây, Hạ Huyền Khinh ở không được quen cho lắm.
Từ hồi còn rất nhỏ, lúc đó bố mẹ vẫn chưa có ly hôn, do tính chất công việc nên cả hai thường xuyên phải đi công tác, trước khi đi sẽ nói với cậu như thế này, "Huyền Khinh là bạn nhỏ dũng cảm nhất trên thế giới này, có thể tự ngủ một mình mà chẳng hề sợ hãi điều gì, quả là niềm kiêu hãnh của bố mẹ."
Mỗi lần nghe vậy, Huyền Khinh bé nhỏ đều sẽ ngoan ngoãn gật đầu, hai má lúm đồng tiền hiện lên trên gương mặt phúng phính.
"Bố mẹ yên tâm, con dũng cảm lắm!"
Hai người lớn như trút được gánh nặng, nhanh chóng ra ngoài mỗi người một ngả, chưa bao giờ để ý tới nắm tay của cậu bé đang không ngừng run lên.
"Oành" một tiếng, cửa đóng lại.
Nét mặt cậu bé nhanh chóng xụp xuống.
Lại là cảm giác ấy, rõ ràng cũng là trong cùng một ngôi nhà, có thêm người, thì lập sẽ tức trở nên yên bình, an ấm, nhưng nếu chỉ còn lại có một mình, những góc tối tức thì sẽ biến thành những đợt sóng ngầm mạnh mẽ, tạo ra những dòng chuyển động đầy quỷ dị.
Hạ Huyền Khinh không phải là một đứa trẻ dũng cảm.
Cậu sợ nhất việc phải ở nhà một mình, đặc biệt là khi trời sẩm tối.
Tạp âm bên ngoài nhỏ đi, ánh sáng tối lại, năm giác quan dường như trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Tai của cậu bị buộc phải lắng nghe tiếng nước chảy ở tầng trên, tiếng gió thình lình thổi tới, tiếng chuột loạt xoạt ở trong bếp.
Mắt của cậu bị buộc phải nhìn vào cánh cửa phòng vệ sinh đen thùi lùi, rèm cửa khẽ đung đưa, có thứ gì đó đáng sợ như đang ẩn nấp ở bên trong căn phòng.
Não của cậu bị buộc phải suy nghĩ đến những giả tưởng kinh khủng trong sự cảnh giác đầy hoảng hốt.
Nghe được tiếng lạch cạch ở trên tầng, lập tức liền nghĩ có phải là người nam đang giết người nữ, có phải là đang phân thây cô ta ra thành từng mảnh nhỏ;
Sẽ có trộm cướp trèo vào ban công, giết người cướp của.
Trong phòng vệ sinh có khi nào sẽ xuất hiện một con ma nữ tóc dài mắt rỗng, mặc một chiếc váy trắng toát, thất tha thất thểu tới bắt lấy cậu.
Dưới giường, dưới ghế sofa, trong tủ quần áo, trong ngăn kéo, có khi nào sẽ xuất hiện quỷ ăn thịt người, nó đang thè ra cái lưỡi thật dài, đợi chờ cơ hội.
Cậu không có chỗ trốn.
Cũng không biết phải làm sao.
Từ sáng sớm tinh mơ cậu đã khoá cửa phòng ngủ lại, cẩn thận kiểm tra dưới gầm giường, mở từng ngăn tủ quần áo một, quan sát mỗi khe hở để xem xem có thứ gì kỳ quái không, rồi lại đóng vào, sau đó rúc người vào trong chăn, mí mắt hết đóng lại mở, hết mở lại đóng, mãi cho tới tận đêm khuya mới có thể đi vào giấc ngủ, rồi mơ một giấc mơ hơn phân nửa là chẳng mấy vui vẻ gì.
Hoặc giả như cả đêm không ngủ được, thì cậu sẽ như chim sợ cành cong, một đêm bằng tựa cả năm.
Về sau lên sơ trung, cao trung, rồi vào tới đại học, năm, sáu người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, đây vốn dĩ là điều mà những đứa trẻ được nuông chiều từ bé sẽ không quen được.
Thế nhưng việc này đối với Hạ Huyền Khinh mà nói thì lại rất an toàn, không cần phải trải qua những đêm dài trong nỗi lo sợ như nhiều năm về trước nữa.
Thậm chí mãi đến tận lúc tốt nghiệp, sau khi dọn ra ngoài ở cùng với Ninh Tống, có một lần Ninh Tống vì phải tăng ca nên không về được, Hạ Huyền Khinh lại bắt đầu nhớ lại tất cả những cơn ác mộng mà cậu đã mơ thấy hồi còn bé.
Hôm sau Ninh Tống về nhà, nhìn thấy được Hạ Huyền Khinh vốn dĩ giờ này đang phải ở chỗ làm lại đang nằm co ro bất tỉnh trên ghế sofa, hai má đỏ rực, kiểm tra trán, có vẻ như còn đang bị sốt rất cao, cơn buồn ngủ suốt cả một đêm bay biến, anh lập tức xông vào bế cậu tới bệnh viện kiểm tra.
Hạ Huyền Khinh vẫn chưa tỉnh táo, không thấy rõ được người tới là ai, run rẩy lùi người vào trong ghế sofa, lớn từng này rồi, thế mà nước mắt vẫn cứ rơi lã chã trên mặt.
Ninh Tống sợ đến choáng váng, bèn vội vàng ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, miệng nói, "Cún con đừng sợ, là anh đây mà."
Nghe được giọng nói quen thuộc, người trong lòng lúc này mới bình tĩnh lại, nghẹn ngào thút thít khóc, "A Tống, em sợ lắm, anh đừng để em lại một mình nữa có được không?"
Ninh Tống dứt khoát từ chức, mở một tiệm hoa ở gần nhà.
Bao giờ Hạ Huyền Khinh đi làm thì anh mới ra khỏi cửa.
Anh về nhà sớm làm cơm, đợi tới lúc Hạ Huyền Khinh tan làm trở về.
Bất cứ khi nào Hạ Huyền Khinh ở nhà, Ninh Tống cũng sẽ ở nhà theo.
Anh không dám để Hạ Huyền Khinh ở nhà một mình nữa, bộ dạng yếu ớt kia của cậu, khiến cho Ninh Tống cảm thấy khó chịu muốn chết.
- -
Hạ Huyền Khinh bắt đầu kinh doanh lại tiệm hoa nhỏ của Ninh Tống.
Thỉnh thoảng có khách quen hỏi thăm về Ninh Tống, cậu đều sẽ đáp lại với một nụ cười mỉm, "Anh ấy đổ bệnh, cho nên mấy hôm tới tôi sẽ đến trông tiệm giúp anh ấy."
Thế là khách hàng lại ân cần hỏi han khách sáo mấy câu, sau đó sẽ để lại một lời chúc "Mong sớm khoẻ lại".
Hạ Huyền Khinh nghiêm túc đáp, "Anh ấy sẽ sớm khoẻ lại thôi, cảm ơn ngài."
Trước lúc mặt trời xuống núi, Hạ Huyền Khinh sẽ cẩn thận chọn ra một ít hoa hôm nay chưa bán được, dùng dây đỏ thắt nơ thật đẹp, rồi đặt chúng vào trong giỏ xe đạp, sau đó đi ra chợ mua một ít xương cụt cùng một ít cà chua để đem về nhà.
Vặn khoá mở cửa, Hạ Huyền Khinh nhìn xuống hai đôi dép lê lông thỏ đang được đặt ngay ngắn ở cửa, dùng giọng điệu khác hẳn so với lúc ở tiệm hoa, có chút vội vàng phấn khích.
"A Tống, em về rồi. Em mang cho anh một ít hoa này, hoa mới nở hôm nay đấy, thơm lừng luôn, anh chờ chút để em đi đổi hoa cũ trong bình đã. Tối nay em làm món canh xương cà chua mà anh thích đó nha."
Trong nhà yên ắng, không có tiếng đáp lại, thế nhưng Hạ Huyền Khinh chẳng hề cảm thấy có gì khác thường, cậu hào hứng cắm bó hoa mới vào trong bình hoa, kiên nhẫn chỉnh từng bông một cho thật đẹp, loay hoay mất hơn mười phút, cuối cùng cũng lộ ra vẻ thoả mãn, vỗ tay một cái, sau đó đi ra chỗ cửa cầm túi xương với túi cà chua đang được đặt trên tấm thảm nhỏ có dòng chữ "Chào mừng trở về nhà" mang vào trong bếp.
Bữa tối hôm nay gồm có canh xương cà chua, mướp rán, câu kỷ chưng trứng.
Trên chiếc khăn trải bàn ấm cúng, bày lên một bát canh nhỏ, một đĩa mướp rán nhỏ, một bát trứng chưng nhỏ, hai bát ăn cơm bằng sứ dưới đáy có in hình bọt biển SpongeBob và sao biển Patrick, cùng với hai đôi đũa gỗ màu nâu đậm.
Hạ Huyền Khinh cầm hai cái bát, trước tiên là múc đầy canh xương cà chua vào chiếc bát có in hình sao biển Patrick.
"A Tống, uống canh trước rồi mới ăn thịt nhé, như vậy thì mới tốt cho dạ dày."
Sau đó mới múc vào bát của mình non nửa chén canh, bắt đầu vừa ăn cơm vừa kể chuyện hôm nay mình đã gặp những ai, làm những gì.
"Hôm nay cái cậu ở tiệm bên lại tới tìm em để mượn kéo, em đã nói rất nhiều lần rồi, là kéo cắt hoa không thể dùng để cắt hộp đồ ăn được, vì sẽ bị dính nhựa và rất khó để làm sạch, thế mà cậu ta vẫn cứ khăng khăng nài nỉ em, em cũng ngại, dẫu sao hai bên buôn bán gần nhau, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, cho nên cuối cùng em vẫn cho cậu ta mượn kéo, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, cho tới lúc nhìn thấy được chiếc kéo kia, anh sẽ không tức giận chứ?"
"Hôm nay em may lắm nhé, lúc ra chợ cửa hàng chú Vương chỉ còn sót lại đúng một đoạn xương, canh xương hầm thơm lừng, thịt lại còn mềm, anh thích ăn món đó nhất còn gì."
"Mấy ngày nữa là tới Ngày của mẹ rồi, em muốn nhập thêm hàng về, kiếm thêm thu nhập, năm nào cũng phải dựa vào mấy ngày lễ này thì mới sống qua ngày được."
Hạ Huyền Khinh ăn được quá nửa thì bắt đầu thấy no, nhìn vào chiếc bát vẫn còn đang đầy ứ canh ở bên kia, cậu coi như không có việc gì, mang canh thừa cùng thức ăn thừa đem vào nhà bếp đổ đi, rồi quay lại lau bàn, đẩy ghế vào trong, sau đó nhẹ giọng nói "Anh xem tivi đi, em rửa bát đây."
Rửa bát xong, Hạ Huyền Khinh nói với
chiếc ghế lười (*) đang được đặt ở trong phòng khách "Anh ngồi gần vào đây đi nào."
Cậu ngừng lại một chút, như đang đợi người nào đó đứng dậy, rồi mới cúi người kéo ghế lười tới cạnh chỗ ghế sofa, "Ngồi xuống đi", xong xuôi mới hài lòng ngồi xuống ghế sofa tại vị trí gần ghế lười nhất.
Hạ Huyền Khinh chuyển sang kênh thể thao, dạo này kênh thể thao hay phát tin tức liên quan đến bóng đá, hồi còn sống Ninh Tống rất thích xem cái này.
"Em nhớ ra rồi, A Tống, hôm nay thật sự là có chuyện này hay lắm."
Trên đường trở về nhà, lúc qua một ngã rẽ rất ít người đi lại, cậu chợt nghe thấy có tiếng người gọi mình, Hạ Huyền Khinh bèn quay đầu lại, đó là một tiệm xem bói nhỏ, người gọi cậu là một ông lão đang ngồi ở bên trong, mặt mũi nhăn nheo, râu dài lơ thơ.
Hạ Huyền Khinh không tin vào mấy thứ này, thế nhưng cậu vẫn lễ phép đáp lại, "Chào ông, ông đang gọi cháu ạ?"
Ông lão phất tay gọi cậu tới gần với vẻ gấp gáp, thấy ông lão kích động như vậy, Hạ Huyền Khinh đành phải qua đó.
"Cậu thanh niên, tướng mạo của cậu có điểm bất thường đó."
Hạ Huyền Khinh thấy hơi buồn cười, mới mở màn mà đã giở bài cũ ra rồi, cậu lập tức có thể đoán ra được câu tiếp theo sẽ là gì.
"Ông ơi, cũng không còn sớm nữa, ở nhà còn có người đang chờ cháu về ăn cơm..."
"Ấn đường chuyển đen, là có ác quỷ quấn thân đó, không đuổi đi sớm, chỉ e là không còn sống được bao lâu nữa đâu."
Hạ Huyền Khinh đang chuẩn bị ngồi lên xe đạp, nghe vậy thì liền dừng lại, chậm rãi bật chân chống xe, xoay người, rồi nhìn chằm chằm vào cửa tiệm với ánh đèn sáng lờ mờ, đầu hơi nghiêng về phía bên phải, trong mắt ánh lên một vẻ không rõ là nghi hoặc, hay là mang theo một tâm tình gì khác.
Thấy cậu quay đầu lại, gương mặt chán chường vì đã lỡ để xổng mất một món hời của ông lão ngay lập tức chuyển thành vẻ vui sướng, nhưng rồi chỉ trong chớp mắt liền được che dấu đi, không để cho người khác nhìn ra được manh mối.
Nhưng kỳ thực lại lộ liễu đến vô cùng, Hạ Huyền Khinh cũng không muốn vạch trần sự hào hứng của ông lão.
Ông lão xốc lại tinh thần, giả bộ vuốt vuốt chòm râu lơ thơ của mình, cố bày ra vẻ tiên phong đạo cốt.
"Cậu cứ đi hỏi người xung quanh mà xem, ai mà chả biết tới vị Chu bán tiên là ta đây cơ chứ, ta nói với cậu này, chỉ cần đưa ta 600 đồng thôi là ta đảm bảo có thể đuổi sạch được hết đi cho cậu, để cậu không còn phải âu lo những ngày sau nữa."
"Không cần, cảm ơn ông." Hạ Huyền Khinh lấy ra từ trong ví tiền sáu tờ nhân dân tệ đưa cho ông lão.
Hành động này khiến cho sắc mặt tiu nghỉu của ông lão khi nghe được mấy câu đầu lập tức lại toả sáng lung linh, nhưng sau khi vui sướng nhận tiền xong thì lại bắt đầu ù ù cạc cạc không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành cố tỏ vẻ trấn định hỏi dò.
"Thật sự không cần à? Linh lắm đó, sư thừa của ta..."
Hạ Huyền Khinh nhếch miệng, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Thôi, ông đóng cửa nghỉ sớm đi." Nói xong cũng không hề quay đầu lại, mà đạp xe về thẳng nhà.
"Ác quỷ quấn thân." Hạ Huyền Khinh quay mặt về phía ghế lười mềm mại.
Tuy biết rõ đây chỉ là một câu nói bịp bợm lừa người, thế nhưng trái tim tựa hồ nước tĩnh lặng của cậu vẫn cứ như có thứ gì đó xẹt qua, tạo thành những gợn sóng nho nhỏ.
"Ông ấy muốn làm lễ trừ tà cho em, nhưng em đã từ chối rồi."
Hạ Huyền Khinh nhếch khoé miệng, nở một nụ cười tự giễu đầy gượng gạo.
"Em mong còn chẳng được nữa là."