Mùa đông năm ấy tựa hồ đặc biệt tới sớm, có lẽ là hai người đã quen khí hậu phương Nam, đối với việc tháng mười bắt đầu xuất hiện tuyết rơi, thật sự là có chút không thích ứng.
May là trong phòng vẫn còn khí ấm, buổi tối trở về ngược lại cũng không lạnh. Thừa dịp Chủ nhật hai người đi cửa hàng tổng hợp mua thêm quần áo, Dương Thừa Thượng còn mua thật nhiều nguyên liệu để nấu những món làm ấm người.
Ở chung cũng lâu, cho dù bắt đầu là không mong muốn, cũng chậm rãi nâng chút cảm giác không muốn xa rời.
Thiệu Vũ mặc quần áo tử tế, tha trứ miên tha (kéo bông kéo?!), đi ra khỏi phòn, nhìn thấy Dương Thừa Thượng đang trong nhà bếp, bắt đầu làm bữa sáng.
Mùi vị rất thơm, cậu hít sâu một hơi, tiến vào buồng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt cạo râu. Lúc đi ra Dương Thừa Thượng đã đem "Bì đản sấu nhục chúc" (cháo trắng ăn với thịt khô cùng trứng muối?) bưng lên bàn, còn có sữa đậu nành tự nấu, thêm một trứng gà chín.
Thiệu Vũ ngồi xuống, thuận miệng nói: "Hai giờ khuya mới tan tầm, anh lại còn có thể mỗi ngày dậy sớm như thế"
"Thói quen, trước đây thân thể không tốt, cha tôi bắt tôi buổi sáng thức sớm chạy bộ" Dương Thừa Thượng không thích ăn trứng gà, lột vỏ bỏ vào trong chén của Thiệu Vũ. Anh rụt cổ một cái, "Có điều ở đây đúng là lạnh thật"
"Ừm, lạnh chết đi được" Thiệu Vũ không khách khí đem hai cái trứng gà nuốt vào bụng, ăn cháo cùng uống sữa đậu nành cũng rất nhanh, liền đem chén đến chổ Dương Thừa Thượng đang rửa để xuống, phủi tay đi ra ngoài.
Cậu sáng sớm có chuyện, đưa báo sớm cho tiểu khi lân cận. Vì vậy mỗi sáng năm giờ là phải thức.
Mặc áo khoác, đem một chai trà nóng cho vào bình giữ nhiệt, lúc này Dương Thừa Thượng cũng vừa vặn ra tới. Hai người đóng cửa, đi thang máy xuống lầu, Dương Thừa Thượng bắt đầu dọc theo công viên tiểu khu chạy bộ.
Trên đường có lớp tuyết mỏng, người thở ra hơi tựa hồ cũng sắp bị đông thành băng.
Hơn năm giờ trời vẫn còn tối, có vài cột đèn ven đường, Dương Thừa Thượng lắng tai nghe, nghe được tiếng Thiệu Vũ chạy xe đạp từ từ lại gần, bước chân ngừng lại.
"Khí trời quá lạnh, chạy hai vòng liền trở về ngủ đi?"
"Ừm" Dương Thừa Thượng đáp một tiếng, nhìn Thiệu Vũ chậm rãi đi xa.
Tâm tư không khỏi nghĩ về mấy tháng ở chung, hai người cũng không quá thích ứng, ăn mặc chi tiêu, đều từng bước một tìm tòi sở thích đối phương, rèn luyện lẫn nhau. Thiệu Vũ lạc quan rộng rãi, đối với cuộc sống eo hẹp, cũng không quá oán giận.
Chính cậu nỗ lực đi tìm công việc, chỉ cần có rảnh rỗi đều không ngừng làm việc, mỗi ngày bận rộn trôi qua nhưng phong phú. Dương Thừa Thượng cũng thanh nhàn hơn nhiều, anh nhận thầu phần lớn việc nhà cùng nấu ăn.
Mấy tháng đi qua, Thiệu Vũ mỗi tháng đều đúng hạn đem tiền trả góp chuyển khoản đúng hạn.
Dương Thừa Thượng nghĩ đến đây, không khỏi cười cợt.
Mới bắt đầu, quyết định của anh có chút lỗ mãng, chủ động yêu cầu có chút quá đáng. Thế nhưng, nếu như không làm như vậy, anh căn bản không có cơ hội cùng Thiệu Vũ cùng nhau sống chung?
Mỗi ngày như vậy có thể sống cùng nhau, cũng căn bản không thể phát sinh.
Ạnh đúng là ích kỷ.
Chạy vài vòng, anh lên cầu thang, về nhà tắm nước nóng, nhưng không tiếp tục ngủ.
Đem những nguyên liệu nấu ăn mua được ra, chọn mấy củ cà rốt, bắt đầu cắt.
Anh nấu ăn hương vị không tệ, kỹ thuật tỉa củ cũng không quá tốt, kết hợp màu sắc cũng không quá đẹp. Cho nên đối với trù nghệ, anh muốn học cái gì đó thật sự còn rất nhiều rất nhiều.
May là đi làm trong quán rượu có một vị lương sư (thầy tốt).
Đi làm mấy tháng, anh đã làm quen được tiết tấu nơi này. Năm giờ chiều đồng hồ điểm, quét tước vệ sinh, chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn.
Đến quán bar ăn khuya không nhiều người, phần lớn muốn ăn cơm rang. Trong quán rượu, đầu bếp chỉ có còn mình anh, vì vậy thái rau, rửa bát đều một mình anh làm.
Nếu như có hứng thú, làm những việc này cũng sẽ không buồn chán. Dương Ngưỡng lúc vào, thấy anh đang bận rộn.
Đến gần, nhìn dưới dao anh đang cắt cái gì đó, lắc lắc đầu, "Cơm rang Dương Châu bên trong chính là cà rốt cắt hạt lựu, anh cắt thành sợi làm gì?"
"Muốn luyện một chút"
Dương Ngưỡng cầm lấy nửa đoạn còn dư lại hướng về miệng cắn một cái, "Anh cắt không sai, độ dài hẹp cân xứng vừa vặn"
"Sư phụ còn nói chưa được"
Dương Ngưỡng cười nhạo, "Anh quản mặt đơ kia làm gì. Anh ta mỗi lần lại đây đều nói vài câu như vậy" Dương Ngưỡng ho khan một cái, nghiêm mặt, bắt chước: "Cái này không được, cái kia cũng không được, toàn bộ đều không được............" Còn chưa nói hết, nhịn không được bật cười.
Dương Thừa Thượng tiếp tục cắt cà rốt.
"Thật ra thì, cắt thành dạng gì cũng đều là cà rốt, cũng sẽ không biến thành thịt bò"
Dương Thừa Thượng nở nụ cười, "Coi như đúng như anh nói, tôi cũng không cho anh làm thịt bò rang cơm"
Dương Ngưỡng trừng mắt.
"Sư phụ nói anh không có tiền"
Dương Thừa Thượng nói đến sư phụ chính là ông chủ quán bar này.
Quán bar cách trường học Thiệu Vũ rất gần, chỉ cách một con đường. Ngày ấy Dương Thừa Thượng vừa tới thành phố này, ngồi xe công cộng tới trường học này đi một vòng, thời điểm đói bụng đi qua quán bar này, ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn bên trong.
Khi đó vẫn là buổi trưa, không kinh doanh, nhưng cánh cửa lại không đóng. Dương Thừa Thượng cho là tiệm cơm, đi vào. Dương Ngưỡng lúc đó đang ăn một bát thịt bò rang cơm, ông chủ mặt đơ Trương Hạo ngồi ở một bên.
Hai người đối với việc anh vào rất bất ngờ, Dương Thừa Thượng chỗ ngồi ngồi xuống, hậu tri hậu giác (là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm) nói: "Ông chủ, tôi muốn một phần thịt bò rang cơm"
Tình cảnh lúc đó, Dương Ngưỡng sau này mỗi lần nói tới, đều có thể cười đến đau bụng. "Anh không biết tình cảnh đó quá mức buồn cười đâu, Thừa Thượng, quán bar như thế phong cách yêu ma quỷ quái đều có thể xem là tiệm cơm, cũng không biết anh là đói bụng kìm nén hay là đầu óc co giật đây"
Dương Thừa Thượng bị hắn cười, cũng không mặt đỏ, tiếp tục cắt củ cà rốt thành sợi.
"Kỳ quái nhất chính là, tên kia lại cho anh tự đi vào làm, mà anh vẫn đúng là đi vào xào đem ra bàn ăn"
Điểm gặp gỡ kì quái, Trương Hạo ngửi thấy vị thơm, hỏi Dương Thừa Thượng, "Anh làm ở đây không?" .
Truyện Phương TâySức quan sát Trương Hạo mạnh mẽ, nhìn ra Dương Thừa Thượng là người ngoại địa, hơn nữa là ngày thứ nhất tới nơi này.
Dương Thừa Thượng không có từ chối.
Hai người tính cách giống nhau, cũng không thích nói chuyện, trù nghệ Trương Hạo tốt, nhìn ra Dương Thừa Thượng chưa tới, bắt đầu chỉ điểm cậu. Cũng không quá tôn xưng anh ta là sư phụ.
Mà Dương Ngưỡng, thay mặt chủ quán bar, hắn cùng Trương Hạo cũng là người yêu.
Đối với đồng loại có thể nhìn ra, Dương Thừa Thượng bắt đầu có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn bọn họ tùy ý ở chung, chậm rãi thông suốt.
Dương Ngưỡng thở dài, "Có điều anh xào cơm cũng thật là không kém tên kia a"
"Coi như anh nói vậy, tôi cũng không cho anh làm thịt bò rang cơm"
Dương Ngưỡng đột nhiên ôm cánh tay anh kêu rên, "Tiểu Dương a, tốt xấu chúng ta 800 năm trước là một nhà đó, anh không đáng thương tôi ư.......Tôi một ngày không ăn cơm rồi......."
"Sư phụ sẽ không để anh đói bụng" Dương Thừa Thượng lườm anh một cái, "Bị anh ấy biết, khấu trừ tiền lương của tôi"
"Tiểu Dương! Tôi lần trước còn cho anh mượn xe dùng đấy, anh cũng đừng để ý tên kia, anh không nói tôi không nói, anh ta sẽ không biết!"
Dương Thừa Thượng không hề bị lay động, "Tôi muốn nuôi gia đình"
Kêu rên cầu xin đều vô dụng, Dương Ngưỡng chùi nước mắt không tồn tại, quay đầu tìm kẻ cầm đầu.
Hai người luôn luôn ồn ào như thế, Dương Thừa Thượng từ lâu đã không cảm thấy kinh ngạc. Không cho Dương Ngưỡng cơm rang, cũng không phải bởi vì Trương Hạo hẹp hòi, mà là bởi vì dạ dày Dương Ngưỡng không tốt, ăn cơm rang rất dễ dàng trướng bụng.
Màn đêm buông xuống, lục tục có khách đến. Dương Thừa Thượng không cần đi ra ngoài, tự mình một người nhà bếp yên lặng thái rau. Tình cờ có khách gọi thức ăn, nhưng cũng không nhiều.
Đến tối khoảng mười một giờ. Trương Hạo đi vào. Anh rất cao lớn, không quá tuấn tú, đường nét trên mặt cương nghị. Dương Ngưỡng lén lút đề phòng Dương Thừa Thượng.
Dương Ngưỡng bất đắc dĩ buông tay, "Bây giờ là thời đại thụ nhiều công ít"
Trương Hạo tuổi tác gần 30, tựa hồ ngoại trừ quán bar ở ngoài còn có sản nghiệp khác. Anh đi vào liền bắt đầu ống tay áo, lấy nồi đất ra nấu cháo "Ngày hôm nay thế nào?"
"Cũng còn tốt"
Trương Hạo nhìn một đống lớn sợi cà rốt, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. "Ngày mai gọi tiểu Trần thêm cà rốt" Anh tỉ mỉ vo gạo, kiu Tiểu Hỏa chậm rãi nấu, sau đó đi tới, bắt đầu nói với Dương Thừa Thượng một ít chuyện kỹ thuật cắt.
Trương Hạo cũng không phải giỏi phương diện này, nhưng tựa hồ trước đây được học qua. Đối với Dương Thừa Thượng, anh cơ hồ là dốc lòng chỉ bảo, cực kỳ ưu ái, tuy rằng trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra.
Cháo nấu chín cũng đã qua 12 giờ, Trương Hạo không biết từ đâu ôm Dương Ngưỡng đi vào, múc một chén cho Dương Ngưỡng. Lại múc một chén, kiu Dương Thừa Thượng: "Lại đây ăn".