Khí trời giữa hè cực kỳ nóng bức, Lộ Giai mở tất cả cửa ra, đem mấy cây quạt điện đến, Thiệu Vũ mặt đầy mồ hôi. Rửa chén bát để lấy lòng người yêu xong vẫn không nhìn thấy Dương Thừa Thượng đâu, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Anh ấy hả, chắc đang ở trên lầu" Lộ Giai trả lời.

Ra cửa, cầu thang ở phía tay trái, cậu đi lên cầu thang, đẩy cửa ra, một bóng râm lớn trước mặt, cậu hít một hơi thật sâu.

"Tiểu tử anh, thật biết hưởng thụ" Thiệu Vũ nhìn người đang nằm trên ghế dựa dưới giàn nho, bước nhanh vài bước tới. Đưa tay muốn khiều vai anh, lại bị làm hết hồn.

Dương Thừa Thượng híp mắt lại, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, điếu thuốc đã đốt.

Trong giây lát Thiệu Vũ như thể phát hiện ra bí mật, cười đắc ý nói: "Dương Thừa Thượng, anh trốn lên đây để hút thuốc hả?"

Dương Thừa Thượng nhíu nhíu mày, "Ai trốn hả?"

"Anh chứ ai" Bên cạnh ghế tựa có tảng đá, Thiệu Vũ đặt mông ngồi xuống: "Người chưa thành niên mà hút thuốc là không đúng"

Một thẻ chứng minh thư đưa đến trước mặt cậu, Thiệu Vũ không rõ vì sao.

"Tự cậu xem đi, hai tháng trước tôi đã được 18 tuổi" Dương Thừa Thượng thành thục thả ra một luồng khói thuốc.

Thiệu Vũ trợn to mắt: "Sao có thế chứ? Không phải sang năm chúng ta mới đủ 18 tuổi sao?"

"Đó là cậu thôi, tôi nghỉ học một năm" Dương Thừa Thượng cẩn thận thu lại chứng minh thư: "Cậu đây chưa 18 đã nói chuyện yêu đương, không phải cũng như vậy sao?"

"Loại chuyện này, năm tôi 13 tuổi đã bắt đầu rồi" Thiệu Vũ cười, đột nhiên lại buồn bực: "Nhưng yêu đương nhiều lần như vậy cũng chỉ mới tới giới hạn nắm tay, hôn nhẹ lên môi mà thôi"

Dương Thừa Thượng nghe giọng điệu này của cậu, phả ra một làn khói, tay hơi run, ngữ khí trong nháy mắt có chút không dễ nghe: "Vậy cậu còn muốn làm gì vợ người ta?"

Thiệu Vũ vừa nghe liền nổi giận: "Vợ người ta gì chứ?"

Dương Thừa Thượng cười xấu xa: "Cậu cưới từng cô gái kia về để nhìn thôi sao? Huýt (tiếng huýt sáo)".

Thiệu Vũ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lại cảm thấy loại động tác này cực kỳ ấu trĩ. "Dương Thừa Thượng, tôi lên đây không phải để tán dóc với anh, tôi lên để thông báo với anh một tiếng, tối nay tôi sẽ chen chút ở phòng anh"

Đóng học phí và tiền phòng KTX xong, Thiệu Vũ và Lộ Giai đang đi dạo xung quanh sân tập, chờ tới khi trời tối mới trở về nhà Lộ Giai.

Dương Thừa Thượng chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, thậm chí còn dọn xong bát đũa. Thiệu Vũ nhìn dáng vẻ mang tạp dè của anh ta, trong lòng có một loại cảm giác quái dị "Người đàn ông này cũng không tệ lắm".

"Ê, lát ăn xong cậu rửa chén" Dương Thừa Thượng ném qua một câu, cảm giác tốt vừa dâng lên trong lòng Thiệu Vũ trong nháy mắt bay mất.

Phiền phiền nhiễu nhiễu cũng ăn cơm xong, Thiệu Vũ đi rửa chén xong lại mặt dày chạy đến phòng Lộ Giai ở một buổi, lúc trở về phòng Dương Thừa Thượng, đã hơn 11 giờ tối.

Dương Thừa Thượng vẫn chưa ngủ, mặc áo thun quần đùi nằm trên giường hút thuốc, trong tay cầm quyển sách. Thiệu Vũ đến gần: "Tiểu Thuyết Võ Hiệp?"

"Ừm, Cổ Long" Dương Thừa Thượng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn cậu một lát. "Không phải là cậu đã làm chuyện gì xấu với Lộ Giai rồi chứ?"

"Tôi không háo sắc như vậy" Thiệu Vũ mở túi đựng đồ mà mình đem đến, lấy quần đùi ra đi tắm.

Hai người đàn ông ngủ cùng trên một cái giường cũng không phải là chuyện kì quái gì, Dương Thừa Thượng không ý kiến, Thiệu Vũ tắm rửa sạch sẽ cũng leo lên giường. Giường cũng không lớn lắm, chăn màu xanh da trời, còn có thể ngửi thấy mùi thơm bột giặt.

Dương Thừa Thượng dụi tắt điếu thuốc, tắt đèn, chỉ để lại đèn đầu giường. Ánh sáng màu vỏ quýt, không quá sáng.

Thiệu Vũ nhìn thấy anh vẫn tiếp tục xem tiểu thuyết, mở miệng nói: "Này, xem sách như vậy sẽ hại mắt"

Dương Thừa Thượng không để ý tới cậu, Thiệu Vũ xích gần thêm chút, đưa chân đá đá anh: "Dương Thừa Thượng, tôi cảm thấy anh rất quái lạ"

Dương Thừa Thượng ném chân cậu ra, "Quái lạ chổ nào?"

"Giai Giai xinh đẹp như vậy, anh thật sự không động tâm với cô ấy sao?"

"Cậu logic cái quỷ gì đây?" Dương Thừa Thượng khép sách lại, xoa xoa cái trán. "Bởi vì cô ấy xinh đẹp nên tôi sẽ phải động tâm?"

Thiệu Vũ bị lời nói của anh làm nghẹn, không nói được gì.

"Mona Lisa xinh đẹp hơn đó, lẽ nào tôi phải cưới một bức hoạ về nhà?"

"Xớ, bức tranh đó đắt chết, cho dù anh đồng ý, anh cũng không cưới được" Thiệu Vũ dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh, trong nháy mắt cảm thấy suy đoán và ác cảm ngày trước của mình dành cho anh ta vô cùng đê hèn, nội tâm có chút xấu hổ.

Dương Thừa Thượng nở nụ cười: "Huống hồ, tôi không muốn trải qua cuộc tình không có kết cục như thế".

Lòng Thiệu Vũ có chút đề phòng: "Cuộc tình không có kết cục là gì? Anh đang ám chỉ tôi và Giai Giai?".

Dương Thừa Thượng không có phủ nhận, nhưng cũng không có trả lời, nâng tiểu thuyết tiếp tục xem. Thiệu Vũ bị một câu nói này của anh làm cho nổi lửa, đến gần bắt lấy tay anh: "Dương Thừa Thượng, anh có ý gì?"

"Chính là ý này" Dương Thừa Thượng sắc mặt hờ hững: "Yêu sớm, chưa chắc có kết quả"

Còn trẻ tranh giành, có thể chỉ bắt nguồn từ nhất thời, lâu ngày dài tháng, liền phân tán sự chú ý.

Từ khi lấy được thông tin xác thực "Không có cảm giác", Thiệu Vũ đối với Dương Thừa Thượng hoà thuận hơn không ít. Không còn mang ánh mắt ác cảm nhìn anh, mới phát hiện tên Dương Thừa Thượng kia cũng có rất nhiều ưu điểm.

Nấu ăn ngon không cần nhiều lời, anh ta còn rất biết điều, về nhà cũng không quấy rối Thiệu Vũ cùng Lộ Giai ngọt ngào. Lời nói này tuy làm người ta tức giận, nhưng cũng chỉ ở mức độ thấp.

Có lúc Thiệu Vũ cũng sẽ sinh ra ý nghĩ "Có đúng thật chỉ là bạn bè hay không"

Tới gần tốt nghiệp, học tập càng ngày càng nặng nề, kết quả học tập của Thiệu Vũ tuy tốt nhưng vẫn liều mạng nỗ lực, cho nên cậu và Lộ Giai càng ngày càng ít gặp mặt.

Nửa học kỳ sau lớp 12, thời gian tốt nghiệp đang đến gần.

Vào lúc này, Thiệu Vũ và Lộ Giai lại xảy ra chuyện.

Ngày đó Thiệu Vũ đi theo đuôi Lộ Giai và Dương Thừa Thượng về nhà, đến trước cửa nhà, Dương Thừa Thượng tinh ý vào nhà trước, Thiệu Vũ ôm Lộ Giai ở cầu thang lưu luyến không rời, đang định hôn môi thì mẹ vợ ra mở đèn, chuẩn bị ra ngoài đổ rác, tình cảnh đó trực tiếp đập thẳng vào mắt.

Một khắc đó Thiệu Vũ ngớ người ra, đầu lưỡi còn đang trong miệng người kia, trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.

Mẹ của Lộ Giai xưa nay chua ngoa (đanh đá), việc này bị bà phát hiện rồi còn có thể sao? Hơn nữa bà cũng biết nhà Thiệu Vũ không có tiền bạc gì, con gái mình lại xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, sau này phải gã cho "kim quy tế" (con rể quý), hiện tại bị một tiểu tử nghèo "làm bẩn" làm sao chịu được?

Bà tức giận đem rác trên tay ném về phía Thiệu Vũ, Thiệu Vũ không tránh, trán bị miếng thuỷ tinh vỡ bên trong túi cắt trúng thành một vết thương, máu tươi chảy xuống.

Trong nhà nghe thấy động tĩnh, bước ra ngoài. Thiệu Vũ nhịn đau muốn giải thích, bà chủ nhà (mẹ Lộ Giai) đã nắm tay Lộ Giai kéo về, hung tợn nói: "Mày còn dám day dưa, tao sẽ nói với thầy mày là mày dụ dỗ thiếu nữ!"

Thiệu Vũ lờ mờ nói không ra lời, thề non hẹn biển cùng lời ngon tiếng ngọt thường ngày cũng không kịp nói ra miệng, lời thoai cầu xin thường thấy trong TV cũng không kịp nói ra miệng, bà chủ nhà đã kéo Lộ Giai hai mắt đẫm lệ vào nhà "Ầm" một tiếng đóng cửa lại.

Thiệu Vũ hít một hơi dài, bước chân khó nhích, đứng đó hồi lâu, máu theo gò má chảy xuống, đã nhuộm ướt y phục của cậu. Cậu lấy dũng khí đi về phía trước, đưa tay muốn gõ cửa thì cánh cửa mở ra.

Dương Thừa Thượng nhấc theo một túi hành lý, mặt không chút cảm xúc bước ra.

Cửa lớn lần thứ hai vô tình đóng lại, chặt lại tiếng mắng chửi rung trời bên trong.

Dương Thừa Thượng bấm thang máy, ngẩng đầu nhìn con số nhảy lên, thang máy mở ra, anh đi vào, lại quay đầu đi nhìn Thiệu Vũ: "Xuống không?"

Thiệu Vũ đi vào, sắc mặt trắng bệch, vết máu trên má lại khiến người ta hoảng sợ. Dương Thừa Thượng móc khăn giấy ra đưa cho cậu: "Lau máu đi, bộ dạng này nửa đêm người ta nhìn thấy sẽ bị cậu hù chết"

Thiệu Vũ nhận lấy: "Sao anh cũng bị đuổi ra?"

"Mới nghe tiếng mắng vừa rồi chứ?" Dương Thừa Thượng bất đắc dĩ: "Thành Môn Thất Hỏa, Ương Cập Trì Ngư (Thành Môn Thất Hỏa, tất cả mọi người đến hộ thành mang nước, nước dùng xong hết rồi, cá cũng đã chết. Tỉ như vì chịu liên lụy mà lọt vào tổn thất hoặc tai họa) bác Lộ trách tôi biết chuyện của hai người nhưng giấu diếm, nên đuổi tôi ra ngoài"

"Anh em tốt, liên lụy anh rồi!" Thiệu Vũ vỗ vỗ bả vai của anh.

Dương Thừa Thượng bĩu môi: "Cũng không có gì, chỉ là đã trễ thế này, không biết nên ngủ ở đâu. Cậu thì sao? Tối nay không thể trở về KTX rồi?"

Thiệu Vũ cúi đầu nhìn vết máu trên y phục: "Phỏng chừng có chút hi vọng"

Thang máy tốc độ không nhanh, xuống đến lầu một, hai người đi ra ngoài.

Bên ngoài là một phố kinh doanh không lớn, cửa hàng đều là bán chút trang sức và thức ăn khuya, Thiệu Vũ khó chịu trong lòng, thở phào một hơi, nói: "Này, có cần tôi mời anh ăn khuya không?"

Dương Thừa Thượng cười: "Thất tình cho nên muốn uống rượu à?"

Thiệu Vũ lộ ra vẻ mặt bị đoán trúng, có chút ủ rũ.

"Tôi không hứng thú. Uống rượu không tốt cho dạ dày" Dương Thừa Thượng mang theo túi hành lý đi về phía trước: "Còn không bằng cậu bỏ tiền mời tôi ngủ một đêm"

"Này, Dương Thừa Thượng, anh một chút lòng thông cảm cũng không có"

Dương Thừa Thượng xoay người, ánh mắt trong suốt bình thản: "Tôi đã sớm khuyên cậu, chính cậu không nghe. Vì vậy, hiện tại sao tôi phải có lòng thông cảm?"

Quán trọ không tính là tốt, hơn chổ khác ở chổ có buồng tắm và phòng vệ sinh riêng. Thiệu Vũ soi gương lau khô vết máu trên mặt và cổ, trên y phục thực sự lau không được, liền cởi ra dùng xà phòng vò giặt.

Ở trần đi ra, Dương Thừa Thượng đã đem chăn bày sẵn, cầm quyển tiểu thuyết nằm trên giường. Thiệu Vũ xoa trán căm giận bất bình nói: "Không nghĩ tới bà chủ nhà nhẫn tâm như vậy, đau chết tôi rồi"

Dương Thừa Thượng nhíu mày: "Bà ấy không có cầm dao thiến cậu là mừng rồi. Bác Lộ thường ngày tính khí không quá tốt, cho nên nói chuyện có chút quá đáng" Anh đột nhiên lại nở nụ cười, ngữ khí bạc bẽo: "Có điều cũng không có nói sai, cô ấy xinh đẹp tài giỏi, còn cậu thì đúng là nghèo".

Thiệu Vũ ngẩn ra, một luồng khí tức không tên tràn vào khoang ngực, tựa hồ muốn bộc phát ra.

"Bà ấy đã sớm an bài tương lai cho Lộ Giai, muốn sau khi cô ấy tốt nghiệp trung học, sẽ đi nước ngoài độ kim (đánh bóng)"

"Lộ Giai chưa cùng tôi nói chuyện này"

"Chưa nói sao?" Dương Thừa Thượng có chút bất ngờ, nhìn cậu đang trừng mình, lại có chút buồn cười: "Cậu bực bội cái gì? Tình cảm không thành, hà tất chấp nhất như vậy?"

"Anh căn bản chưa từng yêu ai nên không hiểu được" Thiệu Vũ thấy Dương Thừa Thượng móc thuốc lá ra đốt, tâm tình phiền muộn đưa tay ra: "Cho tôi một điếu?"

Dương Thừa Thượng ném lại một điếu, Thiệu Vũ bò lên giường, vén chăn lên nằm cạnh anh, Dương Thừa Thượng đưa bật lửa cho cậu, cậu lắc lắc đầu, cắn điếu thuốc trong miệng nhưng không có chút khói nào.

Trong đầu hồi tượng cảnh cùng Lộ Giai gặp mặt, thời điểm giao giữa xuân và hè ấm áp, cô gái khả ái đang mỉm cười kia dường như đang đi về phía mình.

Tim đập loạn nhưng lại có chút vô lực.

"Nếu như tôi có nhiều tiền........" Cậu tự lẩm bẩm.

"Ừm, dốc lòng tìm cách" Dương Thừa Thượng khóe miệng ngoắc ngoắc.

Thiệu Vũ lung ta lung tung nghĩ đến thông suốt, tương lai hình dáng gì, vẫn là không biết được. Chỉ biết là hiện tại cũng sẽ không thay đổi, nếu như cậu không để xuống, nỗ lực học hành, nỗ lực vượt qua kỳ thi này để thay đổi vận mệnh, tất cả chỉ là nói suông.

"Lộ Giai" cũng sẽ càng ngày càng cách xa cậu.

Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng Dương Thừa Thượng tình cờ lật sách.

Mùi thuốc lá tràn ngập bốn phía, phức tạp trong lòng Thiệu Vũ dần dần bình tĩnh lại, đối với an bài sau này cũng chầm chậm rõ ràng sáng tỏ.

Cậu bỏ điếu thuốc trên miếng xuống, kéo chăn che qua đầu.

"Không phải là thất tình mà" Ngữ khí làm như không có chuyện gì, kỳ thực trong lòng có chút cay đắng, không cam lòng: "Rõ ràng lão tử vừa cao vừa soái..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play