Đám cưới của Lý Trạch Lâm và Yên
Vân Hạ vốn dĩ sẽ diễn ra vào mùa xuân năm sau, nhưng do có sự xuất hiện
bất ngờ của ‘thành viên mới’ trong gia đình nên mọi người quyết định sẽ
đẩy sớm tiến độ lên một chút. Do thời gian gấp gáp nên Yên Vân Hạ và Lý
Trạch Lâm cũng có nhiều việc để lo lắng hơn. Có điều Lý Trạch Lâm trước
đây đã cưng chiều Yên Vân Hạ rồi, bây giờ lại càng không muốn để cô động tay động chân vào việc gì cả.
- Hạ Hạ\, chuyện khách mời\, em cứ
để anh và ba mẹ lo liệu cho. Em uống sữa xong đi nghỉ ngơi chút đi nhé. – Lý Trạch Lâm xoa nhẹ mái tóc mềm của cô\, dịu dàng lên tiếng.
Yên Vân Hạ kỳ thực đã ngủ cả ngày rồi nên chỉ muốn vận động một chút thôi.
Cô bĩu môi nhìn Lý Trạch Lâm, giọng nói có phần trách móc nhưng kỳ thực
là đang làm nũng:
- Lý Trạch Lâm, anh nhìn em có yếu ớt tới như vậy không hả? Đám cưới là của hai người mà em chẳng được tham gia gì cả.
Lý Trạch Lâm buồn cười trước lời nói trẻ con của cô, nhưng cũng vẫn giữ
nguyên ý định không để cho Yên Vân Hạ phải bận tâm bất kỳ việc gì cả.
Cậu thực sự lo lắng vì thời gian qua Yên Vân Hạ cứ ốm nghén mãi, ăn uống cũng không được nhiều. Bây giờ nếu còn cho cô lo liệu thêm việc chuẩn
bị đám cưới thì e rằng Yên Vân Hạ sẽ mệt chết mất. Lý Trạch Lâm đành
phải chuyển chủ đề để dỗ dành cô:
- Được rồi\, không phải là không cho em tham gia mà. Chỉ là ngày mai chúng ta đi thử váy cưới\, sẽ rất
mệt. Anh muốn em giữ sức cho ngày mai thôi.
Yên Vân Hạ thừa biết
Lý Trạch Lâm đang nịnh nọt mình nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thoải mái, Người ta vẫn nói nếu như chúng ta gặp đúng người thì cũng không cần
phải lớn. Yên Vân Hạ chính là cảm thấy bản thân đúng với trường hợp này. Lý Trạch Lâm bình thường luôn coi cô là trẻ con để dỗ dành, tất nhiên,
Yên Vân Hạ cũng không hề bài xích việc này một chút nào. Cô dựa vào
người Lý Trạch Lâm, im lặng quan sát cậu lên kế hoạch cho đám cưới,
Ngày hôm sau, cả hai người thức dậy từ sớm. Một phần là do Yên Vân Hạ háo
hức được nhìn thấy chiếc váy cưới mà Lý Trạch Lâm đã tự tay thiết kế cho mình, một phần là do cô cũng ngủ quá nhiều rồi nên không còn thấy thèm
ngủ nữa. Lý Trạch Lâm không phải là dân thiết kế thời trang chuyên
nghiệp, nhưng đối với ngày trọng đại của bản thân, cậu muốn dành cho Yên Vân Hạ một điều gì đó thật đặc biệt.
- Thực sự là do anh thiết kế sao? – Đứng trước chiếc váy cưới lộng lẫy nhưng không quá phô trương\,
Yên Vân Hạ mắt trong mắt dẹt nhìn Lý Trạch Lâm\, không khỏi ngạc nhiên
mà hỏi lại.
Lý Trạch Lâm cực kỳ hài lòng vì ý tưởng thiết kế của
mình sau khi cho thành phẩm lại tốt như vậy, cậu vòng tay ôm lấy eo Yên
Vân Hạ, khẽ gật đầu:
- Bụng em sắp tới sẽ lớn hơn một chút, thiết
kế này ở phần dưới phồng lên sẽ giúp em che được bụng, hơn nữa cũng
không bị bó, ảnh hưởng đến sự phát triển của con.
Yên Vân Hạ thực
sự bị Lý Trạch Lâm làm cho xúc động. Mỗi việc cậu làm, mỗi quyết định
của cậu đều liên quan đến cô và đứa nhỏ của hai người… Yên Vân Hạ có cảm giác bản thân mình thực sự đã bị sự dịu dàng của Lý Trạch Lâm chiều hư
mất rồi. Lý Trạch Lâm nhìn cô cứ trầm ngâm mãi, liền chủ động hỏi:
- Vậy em có muốn vào trong kia mặc thử váy cưới không? Anh giúp em thay nhé?
Yên Vân Hạ đương nhiên là muốn mặc thử, nhưng để Lý Trạch Lâm thay hộ thì
không cần đâu… Cô ngượng ngùng lắc đầu, sau đó mới nhờ nhân viên cùng
mình vào bên trong phòng thay đồ thử váy. Trong lúc chờ Yên Vân Hạ, Lý
Trạch Lâm tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha đọc tạp chí. Cậu đối với Yên
Vân Hạ trước nay đều kiên nhẫn, cho dù có phải chờ đợi lâu thế nào cũng
không thành vấn đề.
- Trạch Lâm, anh thấy thế nào?
Được một
lúc, cuối cùng Yên Vân Hạ cũng bước ra. Cô nhìn về phía Lý Trạch Lâm,
híp mắt cười. Váy cưới màu trắng, thiết kế bồng bềnh giống khiến cho Yên Vân Hạ giống như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy.
Lý Trạch Lâm có chút ngẩn ngơ, phải chờ Yên Vân Hạ gọi thêm lần nữa thì
cậu mới giật mình, buông cuốn tạp chí trên tay xuống, bước đến gần cô.
Lý Trạch Lâm nắm tay Yên Vân Hạ đến trước gương lớn để cô tự ngắm nhìn mình, không tiếc lời khen ngợi:
- Vân Hạ của anh đúng là đẹp thật đấy, Bây giờ anh mới hiểu câu ‘lụa đẹp vì người’ là như thế nào?
Đương nhiên khi thiết kế chiếc váy này cho Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm đã biết
nó sẽ phù hợp với cô, chỉ là không nghĩ sẽ đem lại hiệu quả tốt như vậy. Hai người đứng trước gương, trai tài gái sắc, thâm tình chân ý. Bỗng
nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Cuối cùng thì cũng có thể thấy hai người ‘tu thành chính quả’.
Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm theo quán tính quay lại. Trước mặt họ là một
người phụ nữ với mái tóc ngắn ngang vai, trang điểm khá đậm nhưng không
có cảm giác lòe loẹt mà vô cùng sang trọng. Yên Vân Hạ nhíu mày, nhưng
ngay lập tức ‘a’ lên một tiếng. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Nhã Đan, làm sao cô lại ở đây?
Trước đó Yên Vân Hạ đã nghe Lý Trạch Lâm kể về chuyện Nhã Đan nhờ cậu giúp đỡ để qua Mỹ. Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, nếu cô không lầm thì
hiện tại đứa nhỏ Nhã Đan mang năm đó cũng đã hơn 1 tuổi rồi. Yên Vân Hạ
có chút không kịp thích ứng, nhưng Nhã Đan lại chủ động mỉm cười, thoải
mái đáp:
- Ngạc nhiên lắm sao? Quên mất chưa giới thiệu với hai
người, cửa hàng váy cưới này là của tôi. Hôm bữa tôi nghe nhân viên nói
có người tên Lý Trạch Lâm đặt đơn, cứ nghĩ là trùng hợp thôi, không ngờ
thực sự là hai người. Nói thật nhé, cô và cậu ta thực sự đẹp đôi lắm
đấy.
Nhã Đan mỉm cười, cũng không ngần ngại mà cảm thán. Nói thật
thì năm đó nếu không có Lý Trạch Lâm giúp đỡ thì cô đã không thể mẹ tròn con vuông mà sinh ra tiểu bánh bao. Tuy hai người là trao đổi công
bằng, nhưng đối với Nhã Đan thì Lý Trạch Lâm vẫn luôn giống như ân nhân
vậy. Hôm nay nghe tin hai người tới nhận váy cưới nên Nhã Đan cũng muốn
đến xem thử coi có phải thực sự là họ không.
- Mặc dù lúc trước Lý Trạch Lâm không nói cho tôi biết mối quan hệ của hai người, nhưng nhìn
cách cậu ta quan tâm cô thì tôi cũng đã đoán được phần nào rồi. Có điều
Yên Vân Hạ này, cô may mắn lắm đấy. Chúc mừng cô đã lấy được một anh
chồng tốt nhé, còn có xin lỗi cô nữa. Lúc trước đi vội quá nên vẫn chưa
kịp nói với cô một câu xin lỗi như vậy. – Nhã Đan nói tiếp.
Kỳ
thực từ lâu Yên Vân Hạ cũng đã không còn để bụng chuyện này nữa rồi. Bọn họ đều là phụ nữ, đương nhiên Yên Vân Hạ hiểu chẳng ai mong bản thân
mình sẽ trở thành đối tượng bị dè bỉu cả. Phụ nữ, ai cũng có quyền mưu
cầu hạnh phúc mà. Ba người cùng nhau trò chuyện, Nhã Đan cứ nhất mực
muốn miễn phí đơn hàng này cho bọn họ, nhưng Yên Vân Hạ không đồng ý.
Lúc này, một cậu bé khoảng chừng hơn 1 tuổi lạch bạch chạy vào ôm lấy chân của Nhã Đan, giọng nói non nớt của cậu nhóc cất lên:
- Mẹ ơi, con và ba đi chơi về rồi này.
Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm ngẩn người, theo sau cậu bé là người đàn ông mà
bọn họ chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết là ai. Du Bắc Quân có lẽ cũng
không nghĩ sẽ gặp được Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm ở đây. Hắn ta có hơi
bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bước đến nhấc bổng cậu bé lên rồi khoác lấy
vai Nhã Đan, chào hỏi:
- Lâu rồi không gặp. Hai người tới để thử đồ cưới sao?
Nhã Đan rõ ràng trong một giây phút nào đó đã mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lại chuyển thành ngượng ngùng. Có điều Yên Vân Hạ nhận ra trên khuôn
mặt cô ấy đang hiện lên sự hạnh phúc của một người phụ nữ được yêu và
đang yêu. Yên Vân Hạ không biết nên khen ngợi Nhã Đan bao dung hay lo
lắng cho cô ta nữa. Tuy nhiên hình như chuyện này cũng không liên quan
gì đến Yên Vân Hạ cả.
Váy cưới cũng đã thử rồi, Yên Vân Hạ cảm
thấy không cần thiết phải ở lại đây lâu hơn nữa. Cô không còn trách móc
hay thù hằn gì Du Bắc Quân, nhưng để cùng nhau nói chuyện thật thoải mái thì Yên Vân Hạ vẫn không làm được. Đương nhiên Lý Trạch Lâm cũng vậy,
trong lúc Yên Vân Hạ đi thay đồ, cậu chủ động lên tiếng gỡ rối:
- Được rồi, tôi và Hạ Hạ còn nhiều việc nên có lẽ không thể ở đây lâu được.
Váy cưới này, chúng tôi rất hài lòng. Cảm ơn cô nhé, Nhã Đan. Tôi đã
chuyển khoản nốt số tiền cần thanh toán còn lại vào tài khoản của tiệm
rồi. Giờ chúng tôi về trước đây.
Yên Vân Hạ bước ra ngoài, tâm
trạng dường như cũng đã bình ổn hơn nhiều. Không biết lúc nãy cô đã suy
nghĩ những gì, nhưng trước khi rời đi, Yên Vân Hạ lại nói:
- Ngày 10 tháng sau sẽ là đám cưới của chúng tôi. Nếu hôm đó hai người rảnh thì nhớ đưa bé con đến dự nhé.
Không phải Yên Vân Hạ bao dung, tha thứ cho họ, chỉ là cô muốn cho những
người đã từng tổn thương mình thấy hiện tại cô đang hạnh phúc như thế
nào mà thôi. Đúng vậy, chẳng có ai là sống trong nỗi đau mãi được, Yên
Vân Hạ cũng như thế thôi.
Đám cưới cứ như vậy thuận lợi diễn ra
trước sự tán đồng và chúc phúc của tất cả mọi người. Yên Vân Hạ gả cho
Lý Trạch Lâm, viết nên một câu chuyện tình yêu cảm động giữa ‘phú bà’
xinh đẹp và chàng diễn viên đầy tài năng.
- Từ giờ, ta tuyên bố
hai con chính thức trở thành vợ chồng. – Giọng nói trầm ổn của mục sư
vang lên, kéo theo đó là những tiếng reo hò, ủng hộ hai người hôn nhau
càng lúc càng lớn.
Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm, đôi mắt cô lấp
lánh giống như những vì sao, còn với Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ chính là
ánh mặt trời của cậu. Những người chứng kiến hạnh phúc của bọn họ, có kẻ thù, cũng có bạn tốt nhưng hiện tại mỗi người đều đã có một hạnh phúc
của riêng mình. Tất nhiên rồi, chúng ta ai rồi cũng có quyền được hạnh
phúc mà. Cho dù trong quá khứ chúng ta từng mắc sai lầm thì chúng ta vẫn đều có quyền được sửa chữa và hạnh phúc hơn trong tương lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT