Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Hơi thở của Tạ Hành Dữ tràn ngập khắp nơi.

Giữa tầm nhìn mơ hồ, chỉ còn là duy nhất Tạ Hành Dữ.

Tạ Hà bị động đón nhận nụ hôn này.

Khác với lần trước cún nhỏ cắn lên môi anh để trút giận, lần này nụ hôn dịu dàng kéo dài khiến người ta không cưỡng lại được.

Tư duy của anh lúc này như ngừng hoạt động, anh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất ——

Hóa ra đây là cảm giác hôn môi à?

Cả hai lỗ tai của anh đã đỏ bừng, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, thậm chí còn quên cả cách thở.

Một cảm giác kỳ lạ lặng lẽ lan tỏa trong lòng anh.

Anh không biết đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất lạ.

Như thể trước giờ anh chưa từng trải qua, như thể một hạt giống được chôn vùi trong lòng anh đã đâm chồi nảy lộc thành chiếc lá mềm mại, phiến lá nhẹ nhàng lướt qua khiến anh ngứa ngáy.

Thầy Tạ chưa bao giờ trải qua cảm tình như vậy trong 35 năm cuộc đời.

Sống lại một đời cuối cùng mới gõ vào cánh cửa đã được đóng chặt.

Anh không khỏi cảm thấy mình sống quá uổng phí, có lẽ một sinh viên hai mươi như Tạ Hành Dữ còn hiểu những điều này.

Anh bị áp lên tường hôn liên tục hồi lâu, bị đầu lưỡi mềm mại của đối phương xâm nhập vào lãnh địa, bị hơi thở tràn ngập dục vọng chiếm giữ kia bao phủ.

Anh cảm thấy mình bị cướp đoạt, bị thống trị.

Lúc này đây, đại não của anh không thể suy nghĩ, thân thể anh cũng mất đi khả năng chống cự.

Anh bị hôn đến mức gần như kiệt sức.

Tạ Hành Dữ lúc này mới tiếc nuối mà buông anh ra.

Giọng nói của cậu rất trầm, mang theo tình cảm và ham muốn khác với mọi khi, thì thầm sát bên tai anh: "Đừng xem con như đứa trẻ, Tạ Hà."

Tạ Hành Dữ không gọi anh là chú nhỏ, mà gọi tên của anh.

Tạ Hà run lên, từ đầu đến chân tê dại như bị điện giật.

Anh không nhịn được cong lưng xuống, chống vào đầu gối thở dốc: "Cậu thật...!thật quá đáng."

"Nào có quá đáng, chỉ là hôn một chút mà thôi." Tạ Hành Dữ cũng cong lưng, cố ý nhìn thẳng vào anh "Chú nhỏ đúng là chưa từng yêu đương."

Tạ Hà xoa xoa khóe miệng, một lúc lâu mới điều chỉnh lại được hô hấp, "trừng" mắt nhìn cậu một cái: "Cậu từng rồi?"

"Cũng chưa từng."

"Vậy vì sao cậu thành thạo như vậy?"

"Có lẽ là con không thầy dạy tự hiểu?"

Tạ Hà hít một hơi thật sâu cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, đầu óc vẫn còn có chút rối loạn.

Suy nghĩ "bị cháu trai hôn" và "bị học sinh hôn" nhảy ngang nhảy dọc trong đầu anh, bất kể là cái nào cũng khiến anh cảm thấy kỳ quái.

Nhưng nếu đơn thuần là "bị Tạ Hành Dữ hôn", hình như...!không khó chấp nhận đến vậy.

Ngôn Tình Sắc

"Chú cứ thử với con đi?" Tạ Hành Dữ tiếp tục dẫn dắt anh từng bước "Nếu chú nhỏ khó xử vì con là cháu trai chú thì có thể không cần phải coi con như cháu trai.

Con cũng sẽ không xem chú là chú nhỏ nữa.

Như vậy hai chúng ta chỉ là hai người bình thường quen biết nhau, có phải có thể khiến chú buông bỏ gánh nặng tâm lý không?"

Tạ Hà nhìn cậu, thầm nghĩ cậu thì biết cái gì.

Vấn đề quan trọng không phải là cháu trai và chú nhỏ, mà anh vẫn luôn xem tiểu tử thúi này như một học sinh yêu quý.

Anh không thể chấp nhận được mối quan hệ thầy trò.

...Mặc dù bây giờ anh không phải thầy giáo, cũng chưa từng có học sinh là Tạ Hành Dữ nhưng đạo đức nghề nghiệp của anh quá sâu, nhất thời không thể khắc phục được.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, khẽ nói: "Cho tôi chút thời gian."

Tạ Hành Dữ thấy anh đã không còn từ chối nữa, giữa đôi mày không khỏi hiện lên sự vui sướng.

Cậu vừa định rèn sắt khi còn nóng thì nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn từ bên ngoài: "Hai người làm gì vậy, sao lâu rồi mà vẫn chưa ra?"

Bầu không khí mập mờ trong nhà vệ sinh bị phá vỡ trong nhát mắt.

Tạ Hà sờ sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, cuống cuồng nói: "A, sắp xong, sắp xong rồi đây!"

Nói xong lao đến bồn rửa tay, anh rửa mặt bằng nước lạnh và cố gắng hạ nhiệt, rồi lại "hung dữ" trừng mắt Tạ Hành Dữ một cái.

Tạ Hành Dữ không để ý đến ánh nhìn giận dữ không có lực sát thương này của anh.

Cậu chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.

Cha cậu cũng thật là, lúc nào cũng thêm phiền cho cậu.

*Đẻ được thằng con đáng đồng tiền bát gạo chưa =))))))))))

Tạ Hà cuối cùng cũng làm nhiệt độ trên mặt giảm xuống, lau khô nước rồi đeo mắt kính lên.

Anh nghiến răng uy hiếp: "Không được nói ra, cũng không được được nước lấn tới."

Tạ Hành Dữ dừng tay đúng lúc, ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Hai người rời khỏi nhà vệ sinh, những người bên ngoài dường như đã đợi họ rất lâu.

Tạ Cẩn nhìn em trai mình rồi lại nhìn con trai mình với vẻ mặt kỳ quá, vô cùng nghi ngờ bọn họ vừa làm chuyện không thể miêu tả.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt của họ vẫn như thường nên không tiện mở miệng hỏi.

Tạ Hà lại ngồi vào chỗ của mình, bởi vì lơ đãng không chú ý tới món ăn trước mặt là món gì.

Anh thuận tay cầm đũa gắp lên thì nghe Tạ Hành Dữ ở bên cạnh nhắc nhở: "Chú nhỏ, món đó cay..."

Nhưng mà cậu nói chậm rồi, Tạ Hà đã nhét lát thịt kia vào trong miệng, còn nhai vài lần.

Hương vị cay nồng nhanh chóng bùng nổ giữa môi và răng, suýt nữa thì Tạ Hà bị cay đến khóc.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh không thể nôn ra thứ trong miệng, đành phải vội vàng nuốt xuống.

Sau đó uống hai ngụm nước trái cây giảm bớt vị cay.

Lâm Vãn thích ăn cay, để chiều theo khẩu vị của mọi người, ngoài việc gọi những món nhẹ và dễ tiêu hóa cho anh, còn gọi thêm một số món cay nặng.

Thấy anh suýt khóc vì cay, Lâm Vãn xấu hổ cười: "Xin lỗi nhé Tiểu Hà, vừa rồi chị muốn lấy canh nên chuyển món đó sang bên em.

Em không sao chứ?"

Tạ Hà thở ra một hồi mới cảm thấy độ cay giảm bớt, lắc đầu nói: "Không sao đâu, là do em không để ý."

Bây giờ không sao cả, cơn nóng vừa mới hạ xuống trên mặt anh lại bừng lên, nhưng mà...!vết ửng đỏ do ăn đồ cay đã lấn át hoàn toàn vết ửng đỏ trước đó, có lẽ sẽ không có ai nghi ngờ anh.

Tạ Hà tâm tình thấp thỏm vùi đầu ăn cơm, sợ anh cả chị dâu hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra ở trong nhà vệ sinh.

Cũng may hai người vẫn luôn nói chuyện với Tạ Tu Quân, tạm thời không để ý đến anh.

Trong khoảng thời gian này cảm giác thèm ăn của anh không được mạnh mẽ lắm, lẽ ra anh nên ăn no rồi, nhưng không biết có phải vì miếng thịt cay hay không mà anh ăn được nhiều hơn nửa bát cơm.

Mà khi món ăn đó được chuyển tới trước mặt anh, anh còn trộm gắp thêm một miếng nữa.

Lần này Tạ Hành Dữ không nhắc anh nữa, chỉ ở bên cạnh nhìn.

Cậu thầm nghĩ hóa ra chú nhỏ thích ăn cay, chẳng qua dạ dày không tốt nên không thể ăn.

Nhưng vì cay hợp khẩu vị nên có thể khiến anh ăn nhiều cơm hơn một chút.

Hay là...!về sau thêm vị cay vừa phải thì sao?

Nghĩ vậy, cậu trực tiếp gửi tin nhắn cho bác sĩ Khương.

Năm phút sau đối phương trả lời:【 Tìm lâu như vậy, hóa ra vị cay là chìa khóa giúp lấy lại cảm giác thèm ăn.

Trước đây tôi cũng tìm rất nhiều cách để kích thích cảm giác thèm ăn mà không có cái nào hiệu quả cả.



Thấy Khương Hoài đồng ý, Tạ Hành Dữ yên lòng.

Cậu khẽ ngăn cản Tạ Hà đang tiếp tục hành động gắp món ăn kia: "Chú nhỏ ăn ít thôi, món này nhiều dầu mỡ, chờ về nhà con sẽ làm cho chú."

Tạ Hà sửng sốt một chút, sau đó thu hồi đũa: "Ừm."

Mặc dù bị bắt quả tang ăn cay nhưng bữa này Tạ Hà vẫn ăn no, thậm chí còn ăn no căng.

Cả nhà ra khỏi khách sạn, anh vừa lên xe thì có chút buồn ngủ.

Nên là chợp mắt một lúc.

Nằm viện một tháng, khi làm việc và nghỉ ngơi của anh đã bị Tạ Hành Dữ chỉnh quy luật đến không thể quy luật hơn, đã hình thành thói quen.

Giờ phút này anh ngồi trên xe, vì đã ăn quá no nên máu đều dồn về hệ tiêu hóa và bắt đầu dâng trào, anh không nhịn được mà dựa đầu vào vai Tạ Hành Dữ, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Tạ Hành Dữ nhìn anh, cảm thấy chú nhỏ thật giống một con mèo ăn no là buồn ngủ.

Ánh mắt cậu lưu luyến nhìn trên môi đối phương, cánh môi mềm mại vô cùng, hơi đỏ lên vì đồ ăn cay nồng, cực kỳ mê người.

Cậu vươn ngón tay ra vuốt nhẹ lên, kết quả Tạ Hà nhíu mày quay đi: "Đừng nghịch."

Bởi vì nửa tỉnh nửa mơ nên âm thanh của anh khi nói chuyện nghe có chút nhỏ, không giống như đang mắng mà giống như làm nũng.

Tài xế nghe thấy cậu hai nói chuyện nên vô thức liếc mắt qua kính chiếu hậu.

Hắn nhìn thấy cậu nhỏ Hành Dữ dịch ngón tay vừa từ trên môi cậu hai xuống dưới, cầm lấy lọn tóc của anh để nghịch.

Tài xế nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình và nhìn về phía trước —— Hai vị này đúng là càng ngày càng táo bạo, sớm muộn cũng có ngày táo bạo đến mức hôn môi ở nơi công cộng.

Tạ Hành Dữ nghịch tóc chú nhỏ, sợi tóc mềm mại như lông mèo.

Vì không cắt trong khoảng thời gian này nên tóc anh ngày càng dài ra, đã qua bả vai rồi.

Cậu vân vê mái tóc đối phương không buông tay, đang xấu xa suy nghĩ xem nên làm gì khi anh đang ngủ.

Cái tay bắt đầu không thành thật tết tóc cho anh, nhưng tóc anh quá mượt lại không có dây chun nên sau một lát phần tóc tết sẽ tự động bung ra và trở lại như cũ.

Sau nhiều lần cố gắng mà không thành công, cuối cùng Tạ Hành Dữ cũng phải bỏ cuộc.

Cậu thở dài, nhẹ nhàng đánh thức người đang ngủ say: "Dậy thôi, về đến nhà rồi."

Tạ Hà ngáp một cái, vừa mở mắt ra đã thấy xung quanh ánh đèn mờ ảo, kinh ngạc nói: "Sao lại tối như vậy?"

"À, đây là gara dưới tầng hầm.

Vừa rồi trời hơi mưa nên lái xe vào luôn để tránh bị ướt."

Tạ Hành Dữ xuống xe, vươn tay về phía anh: "Xuống nào chú nhỏ."

Vốn Tạ Hà thị lực không tốt, buổi tối sẽ càng suy giảm, tuy rằng đeo kính nhưng tầm nhìn vẫn có chút hạn chế, lúc này không quan tâm đến lòng tự trọng không cần Tạ Hành Dữ dắt của mình, dù sao an toàn là trên hết.

Anh ra khỏi nhà đã lâu như vậy, xuyên sách cũng lâu như vậy nhưng chưa bao giờ vào gara tầng hầm nhà mình.

Vừa xuống xe liền nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn: "Mau bật đèn lên, sao lại để tối như vậy?"

Tài xế vội nói: "Mở ngay đây, xin lỗi Tạ tổng."

Đèn đầu xe mang đến ánh sáng, tầm nhìn của Tạ Hà cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Anh nhìn xung quanh và phát hiện trong gara có hơn hai mươi chiếc siêu xe đang đậu, hơn nữa còn có một nửa chỗ đậu xe còn trống.

Có thể nhìn ra được gara lớn nhường nào.

Thầy tạ bị sốc trước "gara ngầm của nhà có tiền", thầm nói thảo nào mỗi lần Tạ Cẩn ra ngoài đều lái xe khác nhau.

Nhiều xe như vậy, mỗi ngày lái một chiếc thì cũng phải mất một tháng mới lái lại nó thêm một lần.

Anh đi theo Tạ Hành Dữ về phía trước, nhìn thấy chiếc xe bị va chạm từ phía sau cũng nằm trong đó.

Nhìn từ bên ngoài thì đã sửa lại toàn bộ, không khác gì xe mới.

Vừa nhìn thấy chiếc xe, anh không khỏi liên tưởng đến ngày hôm đó bị cún nhỏ Tạ "gặm", da mặt đỏ bừng lên, vội quay mặt đi chỗ khác.

"Trong gara lạnh lắm, chúng ta mau lên thôi." Tạ Hành Dữ vô cùng tự nhiên ôm eo anh, dẫn anh về hướng cửa ra.

Tạ Hà bất ngờ bị cậu ôm lấy không khỏi khẽ run lên, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của đối phương xuyên qua lớp vải mỏng, lan tràn trên da thịt ở eo anh.

Có lẽ tên nhóc này nói đúng, không chỉ riêng lỗ tai anh mới là điểm nhạy cảm, mà toàn bộ cả người đều nhạy cảm.

Vậy nên vì sao thân thể anh lại nhạy cảm như vậy? Rõ ràng lúc anh bị người khác đụng vào cũng không có cảm giá gì, sao vừa đổi thành Tạ Hành Dữ...!thì cả người trở nên tê dại?

Hết chương 45.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play