"Vậy thôi." Cái đuôi đang vẫy vẫy của Tạ Hành Dữ lập tức rũ xuống, nhưng rất nhanh hắn đã lên giây cót lại tinh thần. "Chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Giờ đã gần 9 giờ, trời tối sầm, toàn bộ Du Thành gần như chìm vào trong bóng đêm. Thang máy đưa hai người lên nhà hàng xoay vòng* trên tầng 88. Ở nhà hàng này, thực khách vừa có thể có không gian thoải mái thưởng thức bữa ăn, vừa có thể từ trên cao ngắm nhìn cảnh đẹp trong thành phố.

*là loại nhà hàng trên mấy toà cao tầng có thể xoay 360 độ, xoay rất chậm nên không lo chóng mặt nhé.

Lượng người trong nhà hàng bắt đầu thưa thớ, đa số đều ăn xong là rời đi. Hai người ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ, người phục vụ đến đưa thực đơn: "Quý khách, vé Thất Tịch của các anh bom gồm ba loại phần ăn, các anh có thể chọn một phần tuỳ thích."

Tạ Hành Dữ nhìn thực đơn của ba phần ăn, hỏi Tạ Hà: "Chú nhỏ ăn phần ăn A nhé?"

"Không." Tạ Hà đang cáu, không muốn nghe hắn. "Ăn phần B."

Tạ Hành Dữ có hơi kinh ngạc: "Chú chắc không? Chú nhỏ, không phải chú ăn cay không nổi sao?"

"Không phải con đã hứa với chú sao? Chú với con chơi thắng thì chú muốn ăn gì thì ăn đó?"

"Nhưng mà lỡ ăn xong bị đau dạ dày thì làm sao bây giờ?"

"Đau dạ dày thì về nhà uống thuốc."

"......" Tạ Hành Dữ bó tay trước cái tinh thần "Thà rằng uống thuốc cũng muốn ăn cay" của anh, bất đắc dĩ nói, "Dạ, dạ, dạ. Cứ theo ý chú ấy, chọn phần này."

Thật ra lúc chọn món xong rồi Tạ Hà có hơi hối hận. Tuy rằng anh muốn ăn cay, nhưng cũng không muốn bị đau dạ dày. Cơ mà nghĩ lại, lâu lâu mình mới được tùy hứng một chút, nếu thỏa hiệp nhiều như vậy thật mất mặt, thà căng da đầu chờ đồ ăn bưng lên còn hơn.

Thức ăn bọn họ ăn trước khi đến cũng đã tiêu hoá gần hết, anh hiện tại bụng đói cồn cào, đồ ăn vừa bưng ra không chờ nổi mà ăn liền, ngay và lập tức. Lúc mới ăn cũng chưa thấy sao, chờ đến khi nuốt xuống, vị của thức ăn thấm vào khoang họng, một cảm giác cay xè nổ tung ngay đầu lưỡi, khiến anh ho sặc sụa liên tục. "Sao... sao lại cay dữ vậy?!"

Tạ Hành Dữ thế mà còn dám cười. "Ai bảo chú cứ một mực chọn phần ăn phong cách Mexico làm chi. Ăn cay không được còn cố."

Tạ Hà bị hơi cay làm cho nước mắt chảy tèm lem, vội uống lấy vài ngụm nước, nhìn  thấy đối phương biểu hiện vẫn bình thường, khó tin mà nói:

"Con không cảm thấy...... Khụ, cay sao?"

"Thường thôi, so với độ cay thực sự của nước họ còn kém xa." Tạ Hành Dữ vừa nói  vừa đưa khăn giấy cho anh. "Ăn không nổi thì đừng ăn, chúng ta chọn món khác."

Tạ Hà xua xua tay, bản thân anh còn muốn thử lần nữa.

Tạ Hành Dữ ngồi ở đối diện ngắm nhìn vẻ chật vật của anh. Tạ Hà bị cay đến mức mặt mũi đỏ bừng, môi cũng sưng lên,  khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống xưa nay nhiễm một chút huyết sắc, càng nhìn càng có cảm giác của một tiểu sinh diễm lệ môi hồng răng trắng. Đuôi mắt phiếm hồng, long lanh vài giọt nước mắt sinh lý. Phải nói cả người đều đáng thương không tả được, y như mới vừa bị người ta bắt nạt.

Tạ Hành Dữ thưởng thức một màn bị cay đến khóc của chú nhỏ, cuối cùng cũng không đành lòng, gọi người phục vụ tới chọn cho ạn vài món không cay, sau đó lại hỏi: "Cho hỏi chỗ này có sữa tươi không ạ?"

"Có ạ. Xin hỏi anh muốn dùng nóng hay đá ạ?"

"Cứ bình thường là được."

Tạ Hà uống mấy ngụm lớn sữa bò, rốt cuộc mới cảm thấy vị cay giảm đi bớt. Anh cởi mắt kính, lau khô những giọt nước mắt vì cay mà chảy ra. Thế nhưng anh không vì vậy mà ngừng thử thách bản thân, ý chí vẫn hừng hực muốn thử. Vị cay của ớt giống như có ma lực thần kỳ, dụ dỗ anh không ngừng ăn, cho dù ăn một ngụm phải uống hai ngụm sữa bò, bị cay đến le lưỡi thở phì phò cũng không ngừng tiến bước.

Tạ Hành Dữ cảm thấy phản ứng này của anh thú vị cực kỳ, nhịn không được cười lên tiếng, rước lấy cái nhìn căm tức của Tạ Hà. "Cười cái gì? Mọi người đều đang nhìn con kìa."

Tạ Hành Dữ ho khan một tiếng, ráng đè xuống máu buồn. "Chú đừng ăn cái này nữa, không là về phải uống thuốc thật đó. Lỡ như ba con thấy chú lại bị đau dạ dày sẽ chửi con chết."

"Đáng đời con!" Tạ Hà cắn nhẹ đầu lưỡi đang đỏ bừng. "Hôm nay con dụ chú đi chơi cái trò quỷ ma này, bị chửi là vừa lắm."

"Sao lại kêu là "dụ" được? Rõ ràng là chính miệng chú nhỏ nói chịu đi với con mà." Tạ Hành Dữ thuần thục đổi thành cái boeeur cảm ủy khuất. "Đã nói rõ ràng sẽ không hiểu lầm mà. Chẳng lẽ chú nhỏ vì dăm ba câu hỏi đó mà giận con sao?"

Tạ Hà bị hắn làm cho cứng họng không nói được lời nào. Ai bảo mình mềm lòng, lúc nào cũng cảm thương cho hắn, giờ chỉ có thể cắn răng ấm ức.

Anh không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình. Tạ Hành Dữ vẫn luôn nhìn anh, tầm mắt trước sau dính ở trên mặt đối phương khiến anh bị nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, nhịn không được mà mở miệng. "Con có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn chú suốt không? Giống như có mưu đồ quấy rối chú vậy đó"

Đáy mắt Tạ Hành Dữ hiện ra một tia giảo hoạt không dễ phát hiện. Giọng nói hắn rất nhẹ, dường như khác với bình thường. "Nếu như không phải "giống như" mà con thật sự có mưu đồ quấy rối chú thì sao?"

Tạ Hà run lên, chiếc nĩa đang cầm trên tay rơi xuống dĩa thức ăn. Anh lập tức ngẩng đầu nhìn đối phương, khiếp sợ nói: "Cái gì?"

Tạ Hành Dữ thấy phản ứng này của anh, liền thu hồi biểu tình, một lần nữa biến trở về làm chó con ngoan ngoãn. "Con nói giỡn thôi."

Tạ Hà đánh giá hắn một hồi lâu, rất muốn tìm ra xem đến tột cùng câu nào thật câu nào giỡn. Anh nghiêm mặt. "Con lại ba láp ba xàm, về nhà chú méc ba con."

Tạ Hành Dữ thầm nghĩ méc ba hắn cũng được gì đâu? Mẹ hắn cũng đứng về phía hắn rồi, ba hắn dám cãi nửa chữ sao?

Nhưng mà, dường như mẹ hắn nói đúng, tốc chiến tốc thắng là chuyện bất khả thi, cơ hắn cũng không ngại thử chiến thuật mưa dầm thấm lâu đâu!

Tạ Hành Dữ rũ mi mắt, chau mày tự vấn. Trong lòng Tạ Hà hơi thấp thỏm, anh trộm đánh giá đối phương, thằng nhóc này không lẽ lại nghiêm túc sao?

Không thể nào đâu.

Nguyên tác cũng không có viết Tạ Hành Dữ thích thích con trai. Nếu hắn thích con trai thật thì người đó cũng không thể nào là anh, một tên vai ác thâm độc thiếu chút nữa dồn hắn vào chỗ chết.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Tạ Hành Dữ đúng thật là đối xử với anh rất tốt. Các loại hành động dường như cũng lộ ra một chút ái muội vi diệu, chẳng lẽ......

Tạ Hà ngậm nĩa, có chút cảm thấy ăn không ngon. Anh đang thất thần bỗng nhiên nghe được đối phương gọi. "Tạ Hà?"

Một tiếng "Tạ Hà" này không biết kích thích sợi dây thần kinh nào của anh, cư nhiên khiến da đầu anh tê rần, cả người từ đầu đến chân như có dòng điện chạy qua.

Tạ Hành Dữ tựa như bắt được nhược điểm của anh, tâm tình muốn cười rộ lên. "Thì ra là vậy. Hoá ra chú nhỏ viết chỗ mẫn cảm của mình là lỗ tai không chỉ bởi vì bị chạm vào sẽ đỏ mặt, mà còn vì... khi nghe gọi tên cả người đều sẽ nhũn ra sao?"

Tạ Hà không biết là do mình ăn cay hay là bị hắn đùa giỡn mà nhiệt độ trên mặt vẫn luôn không giảm. Anh lúc này thẹn quá hoá giận: "Câm miệng."

Hai người ở đó một hồi, cơm ăn xong rồi nhưng cảnh lại không có tâm tình thưởng thức, nhà hàng xoay vòng trở nên vô nghĩa. Tạ Hà cảm thấy vô cùng đáng tiếc, lại nghe Tạ Hành Dữ đề nghị. "Hay là chúng ta đi lên đài quan sát đi?"

Đài quan sát nằm ở tầng trên cùng của tháp truyền hình, phía trên là mái vòm lộ thiên, du khách có thể ở chỗ này thoải mái ngắm cảnh và chụp ảnh. Tạ Hà đã thấy hơi mệt, ăn no xong không muốn nhúc nhích, không có hứng thú. "Không đi."

"Đi đi mà." Tạ Hành Dữ kéo anh đứng dậy. "Khó có cơ hội tới đây một chuyến, coi như vận động tiêu cơm đi."

Thang máy chạy dọc thẳng lên tầng trên cùng. Bởi vì thời gian đã đã khuya, gần giờ đóng cửa, người trên đài quan sát cũng không còn nhiều. Tạ Hành Dữ cởi áo khoác ra phủ lên người đối phương. "Chỗ này cao, gió lớn, chú coi chừng cảm lạnh."

Tạ Hà giương mắt xuống dưới nhìn ra xa. Từ trên độ cao này, cả thành phố như phủ phục dưới chân bọn họ, ánh đền vàng rực rỡ lưu chuyển trong màn đêm, như cả bầu trời sao rơi xuống nhân gian.

Anh theo bản năng mà nhích lại gần đối phương, cả người dán trên người hắn. Xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió, cả trời đất tựa như chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh bị hơi thở ấm áp hơi thở của người này bao bọc, trong đầu lại nhảy ra một ý nghĩ kỳ quái —— Người này dường như có thể dựa vào một chút.

Suy nghĩ như vậy khiến thần kinh đang căng thẳng của anh bỗng nhiên được thả lỏng, mỏi mệt trong người cũng chạm đến giới hạn, mí mắt cũng bắt đầu khép lại.

"Chú nhỏ, chú nói xem...... Chú nhỏ?" Tạ Hành Dữ cảm giác được cơ thể bị đè nặng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh dựa đầu vào vai mình, đôi mắt nhắm nghiền, gọi hoài cũng không phản ứng.

"Phải không vậy? Đừng mà cũng ngủ được?" Tạ Hành Dữ có chút bất đắc dĩ, duỗi tay vòng xuống đầu gối của anh, ôm ngang người lên.

Tạ Hà bị hắn bế lên, chỉ nhíu nhíu mày, không hề tỉnh lại. Tạ Hành Dữ ôm anh xuống lầu, xe đã chờ ở cửa. Hắn đặt Tạ Hà ở hàng ghế phía sau, căn dặn tài xế. "Chú trông chú con một chút, con đi mua chút đồ."

Tài xế lại nhắc nhở hắn: "Còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, không thì mai hẵng mua đi?"

"Không sao, con đi chút về liền."

Tài xế nhìn bóng dáng của hắn, biểu tình trở nên quái dị l.

Ông không nhìn lầm đâu nhỉ? Vừa rồi...... Tạ Hà là bị Tạ Hành Dữ ôm ra?

Rốt cuộc cái hoạt động lễ Thất Tịch có cái gì mà làm nhị thiếu mệt đến ngủ?

Tài xế nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Hà, thấy trên người anh khoác áo của Tạ Hành Dữ, môi còn có chút sưng đỏ, lại liên tưởng đến đủ mọi hành vi thân mật trong khoảng thời gian này của bọn họ, tức khắc nảy ra một suy đoán lớn mật ——

Không đâu!  Tiểu thiếu gia Hành Dữ chắc không "máu" vậy chứ?! Ở bên ngoài mà làm người ta......?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play