“Hai chữ ‘công đạo’ khó bằng trời. Ban đầu ta chẳng qua chỉ là một tri phủ, lại ở Duyện Châu xa xôi, liền có lòng muốn điều tra chuyện này, cũng là lực bất tòng tâm. Hoàng hậu nương nương và thái tử thánh đức, không có nghĩa là Tiết gia cũng là quang minh lỗi lạc, Khương Nhan, ngươi biết hằng năm có bao nhiêu người vào kinh cáo trạng bị giết trên đường không?”
 
Trong mắt Nguyễn Thiệu chứa bi thương nhàn nhạt, chắp tay thở dài nói: “Càng không nói đến, trong Nguyễn phủ còn có mười mấy người thê tử, mẹ già, con thơ.” Không phải chưa từng nghĩ qua muốn đòi lại công đạo, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lo lắng sợ hãi của thê tử cùng các con, ông liền không còn dũng cảm để đối mặt với toàn bộ tấn công trong sáng ngoài tối.
 
Khương Nhan rũ mắt không đáp, thanh y phất phơ trong gió đông rét lạnh, hiu quạnh.

 
“Ta biết, những lời này có nói nhiều chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là tự mình lấy cớ đường hoàng mà thôi, nhưng đây rốt cuộc vẫn là chuyện của Nguyễn gia, ngươi cần gì phải vấy vào vũng nước đục này?” Nguyễn Thiệu nói, “Ân tình ngươi đối với Ngọc Nhi, Nguyễn gia khó lòng quên được. Khương Nhan, nghe bá phụ khuyên một câu, vạn sự bình an sống sót mới là lẽ phải.”
 
“Nhưng nếu cháu vì bảo vệ bản thân mà không xen vào, không làm gì, cả đời như rùa rụt đầu, thế cuộc đời của cháu với dòng nước không sự sống kia có gì khác nhau? Trong《Tần Luật》có câu, ‘Kẻ xấu trên đường hành hung, trong vòng trăm bước, người thấy chết không cứu, xem như đồng phạm bị phạt nặng’... Triều Tần nghìn năm về trước đã phạt nặng với kẻ làm điều xấu và người thấy chết không cứu, nào ngờ Đại Minh nghìn năm sau, con gái tri phủ bị người ta lừa gạt khinh nhục, ngã xuống lầu bị trọng thương, phần lớn người biết rõ chuyện lại chỉ biết im lặng bảo vệ bản thân, dung túng cho kẻ ác thật sự.”
 
Khương Nhan điều điềm đạm thong thả nói xong, đôi mắt lại không bình tĩnh như sắc mặt, lộ ra chút ẩm lạnh, từng câu từng chữ nói: “Nếu như bây giờ trọc thế âm u không thấy mặt trời, cháu càng muốn nhìn thấy bình minh rực rỡ, gà gáy vang dội. Bá phụ sợ đối mặt với công kích trong sáng ngoài tối, cháu không sợ.”
 
Nói rồi, nàng vái chào thật sâu, bước ra ngoài cổng lớn.
 
“Khương Nhan, Lộc Minh yến chẳng qua là một lời cảnh cáo bệ hạ nhắn với ngươi!” Nguyễn Thiệu vội vàng bước lên trước hai bước gọi, “Ngươi có biết hôm ấy là ai đã bôn ba tới lui, phí tận miệng lưỡi mời Phùng tế tửu và Phù thủ phụ ra mặt tọa trấn, ngươi mới có thể bình an như thế độ qua ải này không?”
 
Khương Nhan khựng lại, lập tức xoay người hỏi: “Ngài nói gì?”
 
“Nếu như không ai lẳng lặng giúp đỡ, ngươi cho rằng bản thân có thể đi được bao xa? Khương Nhan, bá phụ không phải đang dọa ngươi, chỉ là hi vọng ngươi nghĩ nhiều hơn đến cha nương ngươi, cũng nghĩ nhiều hơn đến Phù gia đại công tử vì ngươi bôn ba che chở.” Nói đến đây, Nguyễn Thiệu thở dài một hơi, nặng nề nói, “Đối với bọn họ mà nói, không gì quan trọng hơn so với việc ngươi sống bình an yên ổn... Ta cũng không muốn sau khi Ngọc Nhi tỉnh lại, sẽ mất đi người bạn tốt nhất của mình.”
 

Nguyễn Thiệu lời này khẩn thiết, bất đắc dĩ cùng áy náy đều bộc lộ ra ngoài, Khương Nhan biết ông nói những lời này thật sự hi vọng mình có thể bình an yên ổn mà sống sót...
 
Nàng mở miệng lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy mùa đông năm nay vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nước mắt ngưng tụ trong mắt nàng, mang theo trọng trách tiến về phía trước, đường đi gập ghềnh, gian nan.
 
 
Mùng hai tháng mười hai, phủ Duẫn Vương đại hôn, nghênh cưới Lý Trầm Lộ xinh đẹp của bá gia thành Tương.
 
Lý Trầm Lộ này là con vợ lẽ, theo lễ không được trở thành hoàng phi trong ngọc điệp hoàng gia, chẳng qua nàng ta từng học tập trong Quốc Tử Giám được mạ thêm một lớp vàng, giá trị được tăng lên, lại cấu kết với Tiết gia tiếng xấu đồn xa nhưng quyền thế căn thâm, cư nhiên để Duẫn Vương – một quận vương phế vật bất tài, ăn chơi trác táng ăn sạch sành sanh, cứ như thế mà thành công gả vào trong phủ trở thành hoàng phi.

 
Trong phủ Duẫn Vương lụa đỏ và lồng đèn tân hôn vẫn chưa dọn đi, trước mắt màu đỏ tươi sáng rực hoà hợp với yên chi trên môi Lý Trầm Lộ, càng tôn lên làn da nõn nà của nàng ta, gương mặt diễm lệ, so với nữ sinh trong Quốc Tử Giám cả ngày theo đuôi Tiết Vãn Tình, nữ sinh bị coi thường ngày ấy hệt như hai người khác nhau, tựa như đóa sen trắng chậm rãi nở rộ, lộ ra đài yêu chứa độc bên trong.
 
Mười hai hộp trang sức được một hàng thị tì dâng đến trước mặt, mỗi một hộp đều là vàng ngọc châu báu cực kì tinh xảo. Lý Trầm Lộ từ tay áo đỏ tươi giơ ra một cánh tay trắng nõn như tuyết, tỉ mỉ vuốt ve từng hộp một, cuối cùng chọn ra một cây trâm ngọc nạm mắt mèo vàng, nghiêng nghiêng cài lên trên tóc.
 
Vừa chải xong tóc bên, liền thấy Duẫn Vương Chu Văn Dục cầm một hộp dế bảo bối vui vẻ bước vào cửa. Hắn xua tay đuổi thị nữ đi, liền như không còn xương sống dựa lên vai Lý Trầm Lộ, một tay nắm cằm nàng xoay lại, đôi môi mỏng nhếch lên, gọi một tiếng ‘ái phi’, liền cúi đầu cắn môi nàng.
 
Chu Văn Dục tính tình ham chơi thô bạo, làm việc cũng không biết nặng nhẹ, nắm đến cằm Lý Trầm Lộ sinh đau, nàng ta vẫn trưng ra nụ cười nhu mì nhất, khẽ xoay đầu đi nói: “Vương gia sáng sớm liền bỏ mặc thiếp thân đi đâu thế ạ?”
 
Vẫn hôn chưa đủ, Chu Văn Dục hơi bất mãn, nhưng nghĩ đến tư vị mềm mại của Lý Trầm Lộ liền hết giận, vui vẻ nói: “Tiết thế tử tặng bổn vương một con dế to, gọi là ‘Tướng Quân’.” Nói rồi liền mở hộp dế ra như dâng bảo bối đến trước mặt Lý Trầm Lộ nói, “Nàng xem! Cắn chết vài con dế ta nuôi rồi, cực kì hung mãnh!”
 
Lý Trầm Lộ vẫn cười đến kiều mị, vờ như kinh ngạc, thuận thế khen vài câu, dỗ Chu Văn Dục lâng lâng như làm thần tiên vậy.
 
Thấy Chu Văn Dục cao hứng, Lý Trầm Lộ thuận thế đem đầu gác lên ngực hắn, hỏi: “Hôm qua nghe vương gia nói, phụ hoàng sức khỏe ngày một yếu đi, có phải thật như thế không?”
 
“Đương nhiên là thật rồi. Hôm qua vào cung còn gặp phải viện sử viện thái y, ông ấy đích thân nói sức khỏe phụ hoàng đã bị đan dược khoét rỗng, trong xương tủy đều nhiễm độc chu sa, e rằng không thể sống được bao lâu nữa.” Chu Văn Dục lúc nói những lời này vô cùng nhẹ tênh, không thấy chút bi thương nào, không tim không phổi cười, “Phụ hoàng hành hạ mình như thế, ngược lại tiện nghi cho Chu Văn Lễ. Hoàng đệ thái tử này của ta, thường ngày thích ra vẻ giả thanh cao, nói không chừng sao khi đăng cơ lại chèn ép bổn vương như thế nào nữa.”
 
Bàn tính trong lòng Lý Trầm Lộ liền nhanh chóng tính toán, trong đôi mắt thoáng lóe ra tia âm u, kéo tay Chu Văn Dục thăm dò: “Trong mắt thái tử trước giờ không dung nổi một hạt cát, lại không thân cận với vương gia, tương lai nếu thật sự là hắn lên ngôi, vương gia e rằng thật sự sẽ không có lợi gì. Huống hồ, vương gia mới là hoàng tử trong lòng phụ hoàng sủng ái nhất, lại lớn tuổi hơn thái tử, nếu lập trữ vương cũng hẳn nên lập vương gia mới phải...”
 
Mẫu thân của Chu Văn Dục là quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất, hắn vốn dĩ là người đầu tiên hoàng thượng lập làm trữ quân, nào ngờ quý phi vài năm trước hương tiêu ngọc vẫn, trong triều lại đồng thanh ‘lập đích không lập trưởng’*, Chu Văn Dục bại trận vốn trong lòng bất mãn, bây giờ Lý Trầm Lộ lại nói như thế, càng kích lên oán giận trong lòng hắn...
 
(*Ý chỉ lập trữ vương lập con của vợ cả chứ không lập con trai lớn)
 
Lạnh lùng nói: “Nếu không phải hoàng hậu là mẫu thân hắn, xem như là con vợ cả, vị trí thái tử sớm đã là vật trong tay bổn vương rồi!”
 
Thấy đã đạt được mục đích, đôi môi đỏ tươi của Lý Trầm Lộ cong lên, thuyết phục: “Đa phần tân đế đăng cơ, việc đầu tiên sẽ là loại đi huynh đệ thủ túc có mối đe dọa lớn nhất với mình...Vương gia muốn tự bảo vệ mình phải đánh đòn phủ đầu.”
 
“Nhưng lão tam đã là thế tử rồi, làm sao đánh đòn phủ đầu đây?”
 
“Hoàng thượng bệnh nặng, thái tử và hoàng hậu lại bận chuyện triều chính, vương gia sao không nhân cơ hội này thường xuyên vào cung phụng dưỡng chăm thuốc, làm một hiếu tử chứ?”
 
Thấy Chu Văn Dục cả mặt khó hiểu, Lý Trầm Lộ lại nhẫn nại giải thích: “Nghĩ đến khi xưa vào thời Tào Ngụy, Tào Mạnh Đức một thời kiêu hùng thiên vị Tào Thực, không thích Tào Phi, nhưng cuối cùng lại bỏ Tào Thực mà truyền cho Tào Phi...Vương gia có biết vì sao không?”
 
Chu Văn Dục nhíu mày nghĩ ngợi, rất nhanh liền không nhẫn nại, xua tay nói: “Bổn vương lười nghĩ, ái phi nói thẳng là được!”
 
“Có sử từng nói: Tào Mạnh Đức xuất binh, hai con đều đến đưa tiễn, Tào Thực đã phô trương tài hoa làm một bài thơ, khiến mọi người đều vỗ tay khen hay, Tào Mạnh Đức lại không lấy đó dao động; mà Tào Phi thì, chỉ chảy nước mắt đưa tiễn liền khiến Mạnh Đức cảm động không thôi, cho rằng đứa con này có hiếu tâm, khiến ông phải lau mắt nhìn lại.**”
 
(** Tào Mạnh Đức (Tào Tháo) là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Tào Phi là hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, trị vì từ năm 220 – 226. Tào Thực là con trai thứ ba của Tào Tháo. Tào Phi và Tào Thực vốn là hai anh em do vợ cả Biện phu nhân sinh ra.)
 
Lý Trầm Lộ vuốt ve vòm ngực của Chu Văn Dục, nũng nịu nói, “Phụ hoàng đa nghi, không khác gì Mạnh Đức. Giờ đây mình ông nằm trên giường bệnh, cần nhất là một người quan tâm, kề cạnh nhưng hoàng hậu và thái tử đều bận rộn công vụ, vốn không để ý đến người già như ông. Huống hồ một hoàng đế không thể nào khoan nhịn việc bản thân vẫn còn tại vị lại bị nhi tử của mình cùng hoàng hậu khống chế hoàng quyền. Phụ hoàng tuy đã cực kì tránh thế, miệng không nói nhưng trong lòng chưa chắc đã không nghĩ, nếu vương gia nhân cơ hội này bày tỏ hiếu tâm, phụ hoàng so sánh hai bên, thời thế đảo ngược cũng chưa biết chừng.”
 
Nghe xong, Chu Văn Dục hồ nghi: “Kế này của ái phi, thật sự được chứ? Bổn vương thấy phụ hoàng ngược lại thiên vị khoan dung với lão tam, lần trước chúng ta trước mặt phụ hoàng lộ ra tin hoàng hậu nhúng tay vào triều chính, để nữ sinh tham gia khoa khảo...Ầm ĩ một trận không phải cũng cho qua hay sao? Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, lão tam vẫn là thái tử, vụ của nữ sinh kia cũng không áp đảo được lão tam, không lý gì phụng dưỡng vài ngày thuốc thang liền thành công đâu!”
 
Lý Trầm Lộ nhướng mày nói: “Vương gia cho rằng, hoàng thượng buông thả hoàng hậu là sủng ái bà ư? Không đâu, là hủy diệt bà. Khương Nhan là kẻ thù của Tiết gia, nàng ta lần này mặc kệ tất thảy để tham gia khoa cử cũng là vì muốn Tiết thế tử nợ máu trả máu...”
 
Nghe đến đây, Chu Văn Dục lập tức cả người nổi lên sát khí nói: “Khương Nhan này muốn hại Tiết Duệ? Chi bằng bổn vương sai vài cao thủ đi ám sát nàng ta, như thế Tiết gia nợ bổn vương một ân tình, tương lai nhất định đứng về phía bổn vương!”
 
“Vương gia xin đừng, Khương Nhan bây giờ chưa thể chết được.”
 
“Tại sao?”
 
“Chờ khi Khương Nhan thi cử thành công, ở trong triều nổi lên gió tanh mưa máu, chính là lúc cái bẫy khiến hoàng hậu và thái tử hãm sâu vào. Dù sao đi nữa Khương Nhan là do một tay thái tử đề cử, nàng ta họa loạn triều chính, thái tử cũng không thoát được.” Nói đến đây, Lý Trầm Lộ cười khẽ “Khương Nhan nếu như báo thù thành công, Tiết thế tử gặp nạn, vương gia lại nhân cơ hội này giúp Tiết gia một lần, thay Bình Tân hầu giữ lại hương hỏa, Tiết gia nhất định sẽ cảm kích vương gia đến rơi nước mắt, từ đó mà nói gì nghe nấy...Như thế việc kéo thái tử xuống ngựa sẽ do Tiết gia thực hiện, vương gia chỉ cần ở trước mặt hoàng thượng tranh thiện cảm, không phải một mũi tên bắn trúng ba con nhạn hay sao?”
 
Chu Văn Dục bừng tỉnh, đến hộp dế yêu cũng quăng sang một bên, âm hiểm cười nói: “Ái phi quả nhiên diệu kế! So với đám phế vật mà phủ bổn vương nuôi giỏi hơn rất nhiều!” Nói rồi, hắn cúi đầu hung hăng cắn lên đôi môi đỏ thắm như máu của Lý Trầm Lộ, trong mắt chứa đầy âm ngoan nhất định phải có được.
 
Mây đen bao phủ cả nền trời phủ Ứng Thiên, hiu quạnh lạnh lẽo, tựa như gió mưa lại kéo đến.
 
 

Mùng mười tháng mười hai, Phù Ly cố ý điều chỉnh ngày nghỉ, đích thân hộ tống Khương Nhan về Duyện Châu.
 
Cả nhóm người vẫn đi đường thủy lên bắc, cuối năm, rất nhiều người về quê, trong thuyền khách đông đúc người, thậm chí đường đi trên thuyền lâu cũng đặt rất nhiều tấm trải trên đất, đến cả chỗ đặt chân cũng không có. May mà Phù Ly đã chuẩn bị trước, nhờ người đặt xong hai gian phòng trên thuyền.
 
Vốn là đặt ba gian cho Khương Nhan, Phù Ly cùng với Lý quản gia được Khương tri huyện sai đến đón người, nhưng thuyền lâu chỉ còn trống hai gian phòng, còn cao gấp hai lần giá bình thường nên mới miễn cưỡng giữ lại. Thật sự không còn cách nào, Phù Ly chỉ đành tiễn Khương Nhan về phong khách lầu hai, nói với nàng: “Nàng một gian, ta cùng Lý quản sự một gian.”
 
Khương Nhan nhìn chiếc giường nhỏ rộng ba thước trong phòng, lo lắng nói: “Giường chật như thế, hai người đàn ông cao lớn sao nhét vừa chứ?”
 
Phù Ly đem tay nải, hành lý của Khương Nhan đạt ở góc phòng khách, nhàn nhạt nói: “Ta tự có cách, ngược lại là nàng ngáp không ngừng, có phải là hôm qua lại chong đèn đọc sách khuya không?”
 
“Không có, chỉ là nghĩ đến hôm nay về nhà, hơi vui chút thôi, thế nên ngủ không yên giấc.”
 
“Nàng nghỉ ngơi chút đi, sau một canh giờ ta sẽ gọi nàng dậy dùng bữa.”
 
Khương Nhan thật sự mệt rồi, liền cởi giày, kéo áo lại liền nằm lên giường nhỏ trong sương phòng, nghiêng người nhìn rèm lụa rủ xuống trước giường, lại thăm dò Phù Ly đang ngồi ngay ngắn cách một tấm rèm, không nhịn được hỏi: “Phù Ly, trước Lộc Minh yến, có phải là chàng đi tìm Phùng tế tửu và cha chàng rồi không?”
 
Ngoài rèm, người Phù Ly khựng lại, không tự nhiên nói: “Ta tìm họ làm gì.”
 
Khương Nhan đoán ra nội tình, cụp mắt cười cười, nói: “Không có gì, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
 
Qua một lúc, Phù Ly nói: “Phù gia vốn nợ Khương gia một ân tình, tuy là hôn ước không còn nhưng ân tình vẫn còn, cha ta giúp nàng là hợp tình hợp lý.” Nghe ra giống như là đang an ủi nàng.
 
Khương Nhan không vạch trần hắn, ‘ừ’ dài một tiếng, giọng mang theo chút khàn khàn buồn ngủ, hỏi: “Phù Ly, ta cố chấp tham gia khoa cử có phải sẽ khiến chàng cảm thấy khó xử không?”
 
Người ngoài rèm dường như lập tức phản bác: “Sao lại nghĩ như vậy?”
 
Qua một hồi lâu, Khương Nhan hắng giọng, tiếng có tiếng không truyền đến, “Ta cảm thấy, bản thân hình như chưa từng để ý đến cách nghĩ của chàng cùng với cha nương, liền cố chấp tự mình quyết định.”
 
“Ta thấy nàng là đọc sách đọc đến ngốc rồi, nghĩ ngợi lung tung.”
 
“...”
 
Lại qua một lúc lâu, Khương Nhan mơ hồ nói: “Ta không muốn liên lụy đến chàng...Hay là, trước lúc ta thành công, chúng ta tạm thời tách nhau ra, giữ khoảng cách xa chút.”
 
“Khương Nhan!” Vừa đề cập đến muốn tách ra, Phù Ly liền ẩn chứa ý giận, bỗng đứng phắt dậy vén rèm lụa ra nói, “Nàng lại...”
 
Sau đó liền ngẩn người, Khương Nhan cư nhiên đã ngủ say trên giường nhỏ rồi, dưới mắt xuất hiện vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, cũng không biết lời vừa rồi là thật lòng hay nói mớ.
 
Phù Ly nghẹn lại lửa giận, muốn lay Khương Nhan dậy để hỏi rõ câu nói vừa rồi của nàng có ý gì, mà tay vừa đặt lên vai nàng, lại khựng một lúc, cuối cùng không đành lòng, đổi thành khẽ khàng giúp nàng đắp lại chăn cho ngay ngắn.
 
Sau nửa canh giờ, Khương Nhan tỉnh dậy ở trong chăn vươn eo, vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy Phù Ly lạnh mặt khom người hôn xuống, không nặng không nhẹ cắn lên môi nàng, hôn xong còn đưa ngón tay lau đi vệt nước bên môi, lành lạnh nói: “Gì mà giữ khoảng cách, tách nhau ra, nàng nghĩ cũng đừng hòng?”
 
Khương Nhan rõ ràng đã quên mất lời nói lúc nửa tỉnh nửa mê của mình rồi, không kịp đề phòng bị hắn cắn một cái, lập tức mờ mịt. Sau khi phản ứng lại, mặc cho mái tóc xỏa rối mà chống người ngồi dậy, đem chăn trùm lên đầu Phù Ly, giận mắng: “Đang yên đang lành chàng cắn ta làm gì!”
 
Ở trong chăn, cả người Phù Ly cong lại, rõ ràng là đang thầm cười khúc khích.
 
 
Ước chừng là vì buổi chiều ngủ một giấc nên đến tối Khương Nhan ngược lại rất phấn chấn, ở trên giường lăn đi lăn lại hồi lâu cũng không ngủ được. Hơn nữa thuyền khách hơi lắc lư, lắc đến người ta choáng váng, nàng tùy ý nương theo ánh đèn dầu khoác áo liền xuống giường, mở cửa sổ nhìn cảnh đêm trên sông.
 
Cửa sổ phòng khách đối diện với lan can của hành lang, đèn lồng trên thuyền phủ màu vàng nhạt, ánh sáng tựa như phấn vàng lả tả rơi, ánh sáng bao phủ thiếu niên mặc vỏ bào đang cầm đao ngồi trên lan can, tựa như một chiếc bóng ngược sáng.
 
Khương Nhan nhìn kĩ, mới phát hiện ra đó là Phù Ly.
 
Đã khuya thế này rồi, gió sông lại lạnh lẽo như thế, hắn không về phòng ngủ, ngồi trên lan can của hành lang làm gì chứ?
 
Phù Ly hình như dựa vào cây cột sơn đỏ ngủ thiếp đi rồi, nghe thấy tiếng mở cửa sổ, hắn mới cảnh giác mở mắt, ánh mắt sắc bén như đao lúc nhìn thấy gương mặt nàng mới ôn hòa xuống. Bấy giờ, ánh lửa vàng nhạt cùng bóng trăng lạnh bên sông khiến gương mặt hắn thành một sáng một tối, vừa ôn hòa vừa thanh lạnh, mê hoặc động lòng người.
 
Đôi chân dài của hắn đặt trên lan can, cầm bội đao đứng thẳng người, hỏi: “Say sóng ư? Trong tay nải có thuốc, khó chịu liền uống hai viên.”
 

Chàng ấy vẫn nhớ đến chứng say sóng của mình...
 
Trong tim liền cảm thấy ấm áp, Khương Nhan lắc đầu, hỏi: “Chàng không quen ngủ cùng với người khác ư?”
 
Cũng phải thôi, Phù Ly là người xuất thân cao quý, sự cao ngạo cùng quý khí đều đã khắc vào trong xương rồi, làm sao lại chen chúc ngủ chung với một người đàn ông khác trên chiếc giường rộng ba thước chứ?
 
Nghĩ đến đó, Khương Nhan cảm thấy chính mình suy nghĩ không thấu đáo, vô thức mở miệng: “Ngủ bên ngoài sẽ bị phong hàn, hay là...Chàng vào phòng này ngủ đi?”
 
Phù Ly chăm chú nhìn nàng.
 
Khương Nhan ho khan một tiếng, nghĩ ngợi nói: “Dù sao cũng không tìm được phòng khách khác rồi, chỉ là cùng ta chen chúc trong một phòng, không biết Tiểu Phù đại nhân có đồng ý hay không?”
 
“Cũng được.” Phù Ly không thèm suy nghĩ, một tay chống trên khung cửa nhảy vào, nhẹ nhàng từ hành lang tung người vào trong phòng Khương Nhan.
 
Khương Nhan há hốc nhìn hắn, một lúc sau mới cười trêu, “Quân tử không làm chuyện lén trèo tường.”
 
Phù Ly vờ như không nghe thấy, nhanh chóng đặt bội đao trên tay lên bàn, lập tức cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên, đi về hướng giường ngủ.
 
Một chút buồn ngủ của Khương Nhan bị cười đến bay mất, nàng bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Phù Ly, cố ý trêu hắn: “Chàng ngủ trên ghế, ta ngủ giường!”
 
Phù Ly hơi xoay người nhìn bàn tay của Khương Nhan đang giữ tay mình, ngồi trên giường, dùng sức kéo, liền kéo cả người nàng vào trong vòng ôm giam giữ của mình, thấp giọng nói: “Nàng ngủ giường, ta ngủ...”
 
Một chữ ‘nàng’ còn chưa nói ra liền thấy Khương Nhan chậm rãi nheo mắt, Phù Ly rất thức thời ngừng chủ đề kia lại, vỗ chỗ bên người mình: “Lên đây.”
 
Khương Nhan không nhúc nhích, chỉ khoanh tay cười lạnh: “Tiểu Phù đại nhân vào Cẩm Y Vệ hơn một năm, bản lĩnh lớn rồi! Theo đám người thô lỗ kia lăn lộn lâu rồi, cư nhiên học được cả người thô bỉ.”
 
“Ta chưa nói từ bất nhã nào cả.” Phù Ly sống chết không nhận, đôi mắt thâm thúy chăm chăm nhìn Khương Nhan, giọng trầm thấp mang theo chút vui vẻ, “Hay là, nàng hi vọng ta nói gì đó?”
 
Khương Nhan lườm hắn một cái, không tiếp lời, tự mình nhích qua người hắn nằm nghiêng bên trong, đắp chăn, chừa một nửa cho Phù Ly, thấp giọng nói: “Ta là con gái nhà lành, chàng đừng làm bậy đấy.”
 
Chiếc giường quá nhỏ, Khương Nhan cố gắng nghiêng người, muốn chừa chỗ rộng hơn cho Phù Ly, nhưng dù cố chen chúc thì vẫn không đủ cho Phù Ly nằm xuống, chỉ đành vậy. Phù Ly lẳng lặng nhìn nàng chịu giày vò, nhìn đủ rồi mới ngăn lại nói: “Ta ngồi bên giường với nàng, không lên đó, nàng ngủ là được.”
 
Người này hóa ra đang trêu mình ư?
 
Nghe hắn nói thế, Khương Nhan cũng liền không khách khí nữa, thoải mái chiếm cả chiếc giường, thoải mái thở ra một hơi, nhắm mắt một lúc, lại mở mắt ra, đối diện với cái nhìn thâm trầm của Phù Ly.
 
Tim liền rung động.
 
Nghĩ ngợi chút, Khương Nhan lại bò dậy, đến cuối giường tìm một tấm thảm lông, đưa cho Phù Ly: “Chàng đắp đi, đừng để bị lạnh.” Nói rồi lại nằm xuống, yên tâm nhắm mắt.
 
Có lẽ là có Phù Ly nằm bên cạnh, chiếc thuyền lắc lư cũng không khiến nàng thấy buồn bực nữa, thoáng cái liền có chút buồn ngủ.
 
Đang mơ mơ hồ hồ, bỗng nghe thấy Phù Ly thấp giọng nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, nàng đều không thể tách ta ra, biết chưa?”
 
Khương Nhan vừa chìm vào giấc ngủ, vô thức mở mắt hỏi: “...Tách ra gì thế?”
 
“Không có gì.” Giọng của người bên giường ôn hòa hơn nhiều, thấp giọng nói, “Ngủ đi.”
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play