“Dám giết người trong Vương phủ của bổn vương, thật là to gan lớn mật, một khi bắt được hắn ta, bổn vương muốn hắn ta phải chịu cảnh sống không bằng chết!”
Ánh mắt Sở Diệp Hàn trở nên hung ác, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mạch Liên nói: “Vương gia, ngài có cảm thấy không, hiện tại Vương phi giống như đã thay đổi một bộ tính cách khác vậy, nàng còn trở nên rất lợi hại, hình như cái gì cũng biết, có phần hấp dẫn người khác.”
“Nàng hấp dẫn ngươi?”
Đôi môi đỏ mọng của Sở Diệp Hàn khẽ mở, ánh mắt lại khiến cho người khác phải rùng mình.
Mạch Liên vội vàng lắc đầu: “Thuộc hạ không dám, chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy Vương phi trở nên rất kỳ lạ.”
“Trên người Vương phi dường như có rất nhiều bí mật, khiến cho người khác rất tò mò.”
Sở Diệp Hàn nheo mắt lại: “Đấy chỉ là những lời nói linh tinh của đám người xấu xa kia thôi.”
“Tuy nhiên, bổn vương cũng không tin một người có thể thay đổi lớn như vậy. Trước kia nàng ta không biết y thuật, không hiểu thơ ca, trong chớp mắt lại thành cái gì cũng biết.”
“Mạch Liên, ngươi phái vài người đến Tướng phủ điều tra thử một chút, xem có phải trước kia Vương phi đúng là như vậy không.”
Vân Nhược Linh mới gả cho hắn được nửa năm, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp mặt nàng, không hề hay biết bất cứ chuyện gì về nàng.
Vậy nên, bây giờ hắn muốn tra cho rõ.
Mạch Liên thoáng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi: “Vương gia, ngài nghi ngờ Vương phi biến thành một người khác sao? Không phải là ngài hoài nghi rằng nàng bị yêu quái bám vào người, thay tim đổi chủ đấy chứ? Nếu như vậy thì có phải mời đạo sĩ tới làm phép không? Mời đạo sĩ đến đuổi yêu quái trên người Vương phi đi?”
Sở Diệp Hàn lạnh giọng hỏi: “Làm phép như thế nào? Thiêu Vương phi, đốt cho đến khi con yêu quái kia chịu ra ngoài sao? Bắt nàng phải hiện nguyên hình?”
Mạch Liên lắc đầu: “Thuộc hạ không hiểu những thứ này lắm nhưng Vương phi đã cứu em trai ta, chẳng lẽ Vương gia không thấy Vương phi của hiện tại rất ưu tú sao? Nếu như trong cơ thể nàng thật sự có một yêu quái xuất sắc như vậy, lợi hại hơn hẳn Vương phi của trước kia thì thuộc hạ tình nguyện có một Vương phi yêu quái, không cần đến người lúc trước.”
Sở Diệp Hàn nghe tới đây, tức giận trợn mắt nhìn Mạch Liên một cái.
Hắn đưa tay gõ hai cái trên đầu Mạch Liên, không vui nói: “Tử không nói quái lực loạn thần.”[ Tử là Khổng Tử. Đây là lời dạy của Khổng tử.]
“Ngươi học sách thánh hiền kiểu gì vậy? Sao ngươi lại còn cổ hủ hơn cả người xưa?”
“Bổn vương không tin rằng trên đời này có yêu quái và quỷ thần, có thì chỉ là những người thống trị dùng để củng cố địa vị, ổn định lòng người. Chuyện của Vương phi chẳng qua là lũ người xấu tác oai tác quái, bịa đặt ra mà thôi.”
Khóe miệng Mạch Liên giật giật.
Lời này của Vương gia giống như nói hắn không phải một nửa người thống trị vậy.
Đừng quên rằng hắn cũng là người của hoàng thất.
Mà những lời này đều bị Vân Nhược Linh ở sau cửa phòng nghe được.
Nàng không ngờ những người cổ đại này lại nghĩ rằng nàng là yêu quái.
Nhất là Mạch Liên, nàng giúp hắn ta cứu em trai, hắn ta lại định mời đạo sĩ tới làm phép diệt trừ nàng.
Thật là ngu muội.
Còn về Sở Diệp Hàn, nàng ngạc nhiên là hắn lại không tin vào quỷ thần.
Bất kể như thế nào, nàng bị Sở Diệp Hàn hoài nghi, để không bị đạo sĩ đốt chết, nàng cần phải loại bỏ nghi ngờ của hắn ta.
Nàng muốn Sở Diệp Hàn thấy rằng nàng chưa hề thay đổi, vẫn là nàng của trước kia.
Nghĩ tới đây, nàng mở cửa, đi về phía hai người đang đứng nói chuyện dưới ánh trăng.
Nàng hành lễ với Sở Diệp Hàn, nói với giọng hết sức dịu dàng: “Vương gia, bệnh tình của Mạch Lan đã ổn định rồi, chàng có muốn vào xem một chút không?”
Âm thanh mềm mại phát ra khiến cho Sở Diệp Hàn và Mạch Liên nổi hết da gà.
“Ừ.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói rồi bước vào trong phòng.
Hắn vừa vào liền thấy Mạch Lan đang đeo mặt nạ thở oxy, bởi vì hắn đã nhìn thấy từ lúc nhìn trộm trên nóc nhà nên không lấy gì làm lạ.
Ngược lại là Mạch Liên, hắn ta thấy thiết bị trên mặt em trai thì rất kinh ngạc: “Nương nương, Mạch Lan tỉnh rồi? Vật này thật là lợi hại, nó là thứ gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT