Dựa vào sự quan sát của nàng Sở Diệp Hàn và Nam Cung Nguyệt vẫn chưa thành công, nếu như bọn họ tiến thêm một bước, đặc biệt là lúc Sở Diệp Hàn quên hết tất cả, nàng lại tiến lên thêm lần nữa chắc chắn có thể dọa được hắn.

Hắn dám làm nhục nàng như thế, thì nàng sẽ khiến hắn có bóng ma suốt đời.

Chính vào lúc này, âm thanh của Nam Cung Nguyệt càng trở nên quyến rũ, Vân Nhược Linh đứng ở ngoài màn trướng nhìn thấy một cảnh cực kỳ nóng bỏng.

Ngay lập tức nàng cầm cờ lên, đi đến trước màn trước sau đó mạnh mẽ xé màn trướng ra, giống một tên phá đám tiến vào.

“Vương gia! Cố lên! Ta hò hét trợ oai cho các người!”

Vân Nhược Linh nói xong, khuôn mặt liều chết nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đồng thời giơ cờ lên, hưng phấn phất cờ hò reo với Sở Diệp Hàn: “Vương gia cố lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế khác, lại một lần nữa!”

Sở Diệp Hàn vốn đang đắm chìm trong dục vọng nồng đậm, đột nhiên nhìn thấy gương mặt phóng to của Vân Nhược Linh đến gần, dọa đến nỗi cả người hắn run lên, tim sắp nhảy từ trong ngực ra luôn rồi.

“Ah!” Nam Cung Nguyệt cũng bị Vân Nhược Linh đột nhiên xuất hiện mà dọa đến hết hồn, lúc này đây xiêm y trên người nàng ta sắp bị nàng ta cởi ra hết rồi, mà Vân Nhược Linh còn đang đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, điều này xấu hổ đến nỗi nàng ta nhanh chóng ôm chặt chui vào trong ngực của Sở Diệp Hàn.

“Đáng chết!” Sở Diệp Hàn hung hăng chửi thề một tiếng, nhanh chóng cầm xiêm y lên che đậy bản thân mình và Nam Cung Nguyệt, đồng thời ánh mắt giống như con dao mà đục khoét Vân Nhược Linh: “Vân Nhược Linh, ngươi tìm chết?”

“Vương gia, ta đang cổ vũ cho hai người, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, quay một vòng, lại lần nữa!” Vân Nhược Linh dùng sức vẫy cờ ở trong tay, cười hi hi nhìn hai người bọn họ.

Giờ khắc này hai người họ muốn có bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu thảm hại.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Nguyệt vì sợ hãi mà biến dạng, khóc như hoa lê dính mưa, người lại bị Vân Nhược Linh nhìn sạch sẽ, xấu hổ đến nỗi nàng ta hận không thể tìm được một cái lỗ chui xuống.

Nàng ta không ngờ rằng, Vân Nhược Linh vậy mà còn mặt mũi vào trong này.

Hơn nữa nàng ta và Sở Diệp Hàn còn chưa bắt đầu làm chuyện người lớn, hai người mới chỉ vừa bắt đầu đã bị Vân Nhược Linh phá hỏng rồi.

Tiện nhân Vân Nhược Linh này, hôm này trước thì phá vỡ hôn lễ của nàng ta, bây giờ thì lại phá hủy phòng tân hôn của nàng ta, nàng ta hận không thể giết được nàng.

Sở Diệp Hàn nhìn lá cờ ở trong tay Vân Nhược Linh, hai mặt cờ còn dính vết máu nồng đậm, đó là máu mà các tướng sĩ đánh giặc với hắn.

Lá cờ này vốn được treo trên tường của vương phủ, dùng để tưởng niệm các tướng sĩ đã hy sinh vì quốc gia, lại bị Vân Nhược Linh lấy vẫy lúc hắn động phòng.

Nhìn những vết máu đó, hắn nhớ đến các tướng sĩ chết thảm trên sa trường, vẻ mặt u ám đột nhiên trở nên khát máu: “Mạch Liên, còn không vào đây, bắt Vân Nhược Linh lại cho ta! Bổn vương muốn trừng phạt nàng ta thật nặng!”

Vẻ mặt Vân Nhược Linh trở nên căng thẳng ngay lập tức, nàng vẫy vẫy cờ với Sở Diệp Hàn: “Vương gia, ngài gọi ta đến đây hầu hạ các ngài, ta chỉ là nghe theo lời của ngài mà thôi, đến cổ vũ cho hai người, ngài không thể trừng phạt ta.”

“Chết đến nơi rồi còn mồm mép, ai cho phép ngươi vào đây? Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài, đánh mạnh hai mươi roi!” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.

Vẻ mặt bây giờ của hắn muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

Vừa nãy hắn đang vui vẻ, còn chưa bắt đầu làm chuyện người lớn đã bị Vân Nhược Linh phá hỏng. Quan trọng nhất lúc hắn say sưa nhất thì nàng lại xông vào dọa một trận, bây giờ hắn không hề hứng thú tới chuyện người lớn nữa.

Một khi nhớ đến gương mặt phóng to của Vân Nhược Linh trong lòng hắn liền có bóng ma tâm lý.

Mạch Liên ở ngoài nghe thấy tiếng gọi thì biết vương phi nhất định là lại gặp rắc rối rồi, hắn ta nhanh chóng dãn xông vào phòng, mấy tên thị vệ xông lên liền bắt được Vân Nhược Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play