“Sở Diệp Hàn… a…” Vân Nhược Linh nghĩ cách đẩy Sở Diệp Hàn ra, lời muốn nói đều bị hắn nuốt vào trong bụng.

Hắn mạnh mẽ giam cầm nàng, áp chế nàng, tham lam thưởng thức hương thơm trên môi nàng.

Từ trước tới nay Sở Diệp Hàn chưa từng kích động như vậy.

Dù là đối mặt với Nam Cung Nguyệt, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng khi đối mặt với nữ nhân là kẻ thù của mình, khắp người hắn lại cảm thấy sảng khoái, hận đến nỗi muốn đem nàng hòa vào máu xương của mình, muốn cùng nàng hòa làm một thể.

Lần động phòng trước của hai người, hàn nói từ trước tới giờ chưa chạm qua bất kỳ người nào, dù là lúc ấy hãn có phải đối mặt là một gương mặt xấu xí, hần cũng vô cùng kích động.

Dàn đến về sau, mỗi đêm hắn đều ngủ không ngon giấc, trong đầu đều là hình ảnh cơ thể trắng như tuyết của nàng cùng dáng vẻ đáng thương ấy.

Hằn vẫn luôn muốn chạm vào nàng một lần nữa nhưng lại không tìm được lý do đến gần nàng.

Hắn chỉ có thể dùng cách này để che giấu sự hốt hoảng trong lòng mình, hắn sợ để cho người nhìn ra được việc hắn lại mê luyến thân thể kẻ thù của mình.

Đối mặt với Sở Diệp Hàn cuồng bạo kia, Vân Nhược Linh tức giận đến muốn giết hắn, chỉ là sức lực của nàng không bằng hắn, cũng không đánh lại hần, nên chỉ đành mặc cho hằn hôn môi của nàng.

Nàng vừa mở mắt đã thấy cặp mắt đẹp đẽ kia của hắn, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nam nhân đang muốn ức hiếp nàng kia có đôi mắt đẹp như vậy.

Ngoài cửa, Hồng Nhi và Lam Nhi đang kịch liệt gõ cửa, hai người sợ Vương gia làm tổn thương Vương phi, dùng hết sức lực ở nơi đó đập của cầu xin cho Vương phi.

Mà Sở Diệp Hàn tựa như không nghe được, hản vô cùng tức giận, tiếp tục đi xé y phục của Vân Nhược Linh, đồng thời bắt đầu cởi bỏ dây lưng ngọc của mình.

Vân Nhược Linh thấy động tác của hắn, liền liên tưởng đến đêm đầu của hai người, hắn đối với nàng vô cùng thô bạo và mãnh liệt.

Kia là cảm giác của lần đầu tiên đã làm cho nàng thực sự cảm thấy đau.

Cho nên, nàng bị dọa đến cả người run rẩy,

nước mắt chảy ròng.

Lần đầu tiên nàng phát hiện, ở trước mặt nam nhân có sức mạnh như này, nữ nhân thực sự không thể phản kháng được.

Nàng tức giận trợn mắt nhìn Sở Diệp Hàn: “Sở Diệp Hàn, người điên rồi sao? Người nhìn một chút đi xem ta là ai, ta là nữ nhân người hận nhất, là kẻ thủ của ngươi, sao người có thể đối xử với ta như vậy chứ? Người muốn thì đi lên giường của Nam Cung Nguyệt đi, nàng ta mới là người người yêu thực sự “

Nghe nàng nói như vậy, Sở Diệp Hàn không chỉ không buông năng ra, ngược lại ngọn lửa tình dục trong mắt càng bùng cháy hơn: “Người là Vương phi của bổn vương, phục vụ bổn vương là đạo lý hiển nhiên, đây là bổn phận làm thê tử của ngươi, ngươi nên tận lực làm nghĩa vụ “

“Chỉ có nghĩa vụ, còn quyền lợi thì sao? Ta có cả quyền lợi của Ly Vương phi sao? Sở Diệp Hàn, người mau buông ta ra, nếu người còn không dừng tay, ta sẽ không chữa cho Thái hậu nữa.” Vân Nhược Linh nhẫn tâm uy hiếp.

Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói: “Trên người người gánh vác tính mạng của hơn một trăm miệng ăn của Vân gia, người dám không cứu Thái hậu sao?”

“Ngươi, người thật hèn hạ vô si!” Vân Nhược Linh cả giận nói.

Sớm biết nam nhân này hèn hạ như vậy, lúc trước ở trong cung, nàng sẽ không an ủi hẳn. Còn khuyến hắn ẩn nhân, sau này lại báo thù, kết quả đây chính là một con ác lang.

“Bây giờ người mới biết bổn vương là người như thế nào sao?” Sở Diệp Hàn quát chơi tại xong, chặn ngang cởi dây đai ngọc ra, ôm Vân Nhược Linh vào trong lòng, đưa tay nằm eo nàng

Hắn dùng sức quá mạnh khiến Vân Nhược Linh đau đến nỗi kêu lên một tiếng, thanh âm này lại giống như cám dỗ vậy, lại hấp dẫn Diệp Hàn, đốt cháy mạch máu của hắn.

Ngay tại lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói ôn nhu: “Vương gia, tỷ tỷ, hai người sao vậy? Có chuyện gì có thể từ từ nói, đừng nên cãi nhau.”

Thanh âm này vừa ra tới, Sở Diệp Hàn nhất thời dừng lại, trên đầu hắn giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh vậy.

Hắn lạnh lùng lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo trở lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play