Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, cả hai cùng trở về khách sạn, đi xe một đoạn đường dài, trông Minh Tuệ đã có vẻ mệt mỏi.

Trời trưa ở Sài Gòn thật nóng bức, xe cộ đông đúc, cũng vừa đúng là giờ nghỉ trưa, nên hai đứa chật vật mãi mới về được đến nơi.

“Em tắm rửa rồi đi ngủ một xíu đi, chắc em cũng mệt rồi. Chiều chị chở em đi dạo rồi hai đứa uống vài chai nhé. Ngày mai hai đứa mình đi Vũng Tàu chơi nha, ở lại một đêm ngày mốt rồi về.”

Ân Tú kéo va li giúp Minh Tuệ, cô mở cửa phòng, lấy khăn tắm đưa cho Minh Tuệ rồi loay hoay làm gì đó.

“Đi xa như vậy có mệt không?”

Minh Tuệ cảm thấy ba ngày gặp nhau quá ít, đi như vậy có phải nhiều quá rồi không?

“Không có đâu, vừa đi vừa nghỉ mệt mà, đi chung với nhau chắc không mệt đâu. Hì hì. Ra đó cùng nhau đón năm mới nhé!”

Ân Tú xoay người qua xoa xoa đầu cô vẻ cưng chiều, giục cô đi thay đồ nhanh đi còn ngủ một giấc nữa:

“Em đi tắm đi nha, ngoan, chị thương nhiều.”

Minh Tuệ lấy một bộ đồ bước vào nhà tắm để thay, đứng ở trong đó mà cô cảm thấy bồi hồi lắm. Không biết tiếp theo sẽ thế nào nữa?

Cô và Ân Tú quen nhau cũng bốn năm. Năm nay Ân Tú đã 26 tuổi, còn cô cũng đã 22 tuổi rồi. Nhưng thật sự cũng có chút ngại ngùng mà.

Minh Tuệ cứ đứng mãi trong đấy mà không ra, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng nước chảy, Ân Tú lo lắng gõ cửa:

“Em sao rồi, có ổn không? Sao chị không nghe thấy gì hết vậy?”

“Dạ em không sao, em sắp xong rồi.”

Minh Tuệ với ra ngoài nói để Ân Tú khỏi lo, bản thân cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu tắm rửa thật sạch sẽ, rồi mặc bộ đồ ngủ đã lấy trước đó, thay vào. Bộ váy ngủ ren hồng mỏng tanh, mát lạnh, cổ khoét sâu gợi cảm. Đây chính là bộ đồ mà cô đặc biệt chuẩn bị nha.

Ân Tú ngồi đợi bên ngoài cũng hồi hợp không kém, cảm giác miệng khô khốc liên tục uống nước tự trấn an bản thân, cô không biết liệu Minh Tuệ có nghĩ gì đến “Việc đó” hay không? Em ấy cũng còn quá nhỏ.

À mà em ấy cũng 22 tuổi rồi. Đâu còn 19 tuổi như thuở mới quen nhau đâu. Quen nhau tận bốn năm. Đêm nào Ân Tú cũng nằm suy nghĩ đến ngày gặp được Minh Tuệ.

Thế mà giờ gặp được rồi thì không biết phải làm gì, lời nói hay hành động gì cũng trở nên thừa thải, đầy ngượng ngùng. Tại sao lại thế? Em ấy là người yêu của cô mà?

Tiếng nước đã dừng, vài phút sau Minh Tuệ mở cửa bước ra.

Ân tú ngây ngốc nhìn em ấy đến quên cả nói. Minh Tuệ trong bộ váy ngủ mỏng tanh màu hồng phấn bước ra.

Phía bên trong, cơ thể lúc ẩn lúc hiện làm Ân Tú muốn ngợp thở, cảm giác có luồng máu nóng đang chảy ngược lên mũi. Bình thường chỉ thấy ảnh em ấy mặc đồng phục trường, không ngờ bên ngoài gương mặt đáng yêu kia lại có một cơ thể mê hoặc đến vậy.

Hít một hơi thật sâu, Ân Tú cảm thấy cả người người như điện giật, tê dại và không cử động được, hô hấp cũng trở nên khô khốc, khó khăn:

“Chị khỏe không? Bị làm sao thế?”

Minh Tuệ thấy Ân Tú nhìn mình chằm chằm không nói gì mà hoảng sợ, cô chạy đến chiếc giường lớn nơi Ân Tú đang ngồi ngây ngốc mà lay lay hai tay Ân Tú:

“Chị ơi, chị sao thế? Không khỏe ở đâu?”

Một mùi thơm hoa hồng từ người Minh Tuệ nhẹ nhàng bay lơ lửng chạm vào mũi Ân Tú, cô chợt bừng tỉnh, run run giọng nói:

“Không sao, lần đầu thấy em thế này. Chị hơi choáng ngợp.”

“Chị chọc ghẹo em hả? Làm em hết hồn.”

Minh tuệ đánh yêu vào người Ân Tú.

“Không có, vợ của chị thật đẹp.”

Ân Tú chụp tay Minh Tuệ lại, ghì chặt cô vào mình, lấy tay kéo mặt minh tuệ lại gần và buộc cô nhìn thẳng vào mắt chị.

“Vợ của chị đẹp lắm, chị yêu em rất nhiều.”

Minh Tuệ của hiện tại đang ngồi lên đùi Ân Tú, tư thế có hơi ám muội.

\*Thình thịch\*

Không biết tiếng trái tim của ai đang đập nữa, trong căn phòng yên tĩnh thế này, tiếng tim của ai đập to và rõ như thế vậy chứ? Có lẽ là cả hai...

Thở hắc ra thêm một tiếng nữa, vô thức đưa lưỡi lên liếm môi khô một cái, Ân Tú đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình:

“Lần đầu gặp chị, em cảm thấy thế nào? Có làm em thất vọng không?

Ân Tú bỗng dưng hỏi cô, phá vỡ sự im lặng ngại ngùng nãy giờ.

Ân Tú của bây giờ đang ngồi trước mặt Minh Tuệ. Chị vận một chiếc áo thun trắng, mái tóc buộc gọn ra sao. Đôi mắt ướt ác , đang nhìn Minh Tuệ với vẻ cưng chiều, mê đắm mà hỏi.

“Không thất vọng, còn hơn sức mong đợi của em nữa. Em đã đợi chị bốn năm rồi, em đã từng mơ tới rất nhiều chuyện sẽ làm khi gặp chị, em đã đợi ngày này tận bốn năm. Dù chị có ra sao em vẫn sẽ yêu chị mà.”

Một hàng nước mắt hạnh phúc chảy xuống mặt Minh Tuệ. Cô thật sự rất hạnh phúc.

“Em đừng khóc, từ nay về sau, chúng ta sẽ luôn bên nhau, sẽ không yêu nhau qua màn hình nữa, chị sẽ không để em xa chị nữa. Chị xin lỗi, chị yêu em rất nhiều.”

Nhìn gương mặt xinh xắn đáng yêu đang vì cô mà rơi lệ, Ân Tú cảm thấy đau nhói trong lòng, kéo Minh Tuệ lại, ôm thật chặt và thủ thỉ.

“Em cũng yêu chị nhiều lắm Ân Tú, chúng ta sẽ đi cùng nhau sống đến già, hứa với em dù có gì cũng luôn bên nhau đi.”

“Chị hứa với em.”

\- HẾT CHƯƠNG 9 \-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play