Khi Minh Tuệ vẫn còn đang chăm chú lắng nghe mấy lời tỉ tê của chị , Ân Tú đã một tay đỡ đầu cô, một tay chống xuống nệm, đặt môi chị lên môi cô mà mạnh mẽ tấn công.
Chiếc lưỡi ẩm ướt, mềm mại ngậm chặt môi Minh Tuệ không để cô thốt ra được lời nào. Huỳnh Minh Tuệ dường như bị rút cạn sinh lực, cảm giác khó thở, cố gắng hớp lấy không khí để duy trì nhịp độ.
Lâm Ân Tú nhả đôi môi đã bị chị mút đến sưng đỏ, lặng im ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ của người mà chị đã hằng nhớ bao đêm. Vùi sâu mặt vào hõm cổ của Minh Tuệ, Ân Tú di chuyển môi hôn khắp nơi, cố gắng hít hết mùi thơm của người yêu một cách thỏa mãn.
Minh Tuệ thấy nhồn nhột nên cười khúc khích, cố gắng đẩy đầu Ân Tú ra, nhưng việc cô nhúc nhích thế này càng làm cho Ân Tú thấy phấn khích. Cả người chị nóng bừng lên bất thường, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Ân Tú nằm đè lên người cô, môi đặt lên môi, tay di chuyển khắp đôi bồng đào mà xoa nắn, dùng ngón trỏ và ngón cái se se hạt đậu đã sớm cương cứng lên trong hai ngón tay.
Lâm Ân Tú lần nữa trượt dài xuống cổ, mút nhẹ cho đến khi mấy vệt đỏ hiện lên, rồi chị trượt môi xuống đôi bồng đào trắng mềm, đưa môi ra ngậm lấy hạt đậu đã sớm cứng lên trong hai ngón tay. Mút ngon lành như đứa trẻ mút kẹo ngọt.
Minh Tuệ cảm giác có dòng điện chạy qua người, cô run lên mấy hồi, ưỡn cong người vì cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt của Ân Tú di chuyển quanh ngực.
Ân Tú vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, chị bú mạnh nghe “Chụt, chụt,...” mấy lượt đầy ám mụi. Âm thanh sống động vang lên trong đêm tối làm cả hai vừa kích thích, vừa xấu hổ đỏ mặt.
Ân Tú nhả bồng đào ra, trườn lên phía trên, ngồi thẳng dậy trên người Minh Tuệ. Hai chân dang rộng, để cho em bé của chị chạm vào em bé của Minh Tuệ.
Ân Tú nhẹ nhàng di chuyển hông và mông của mình, tạo nên ma sát. Minh Tuệ đưa tay xuống giúp đỡ. Cô mở rộng môi lớn và môi bé của mình, trợ giúp cho trân châu ở giữa hai môi lòi ra hẳn và chạm vào nhau.
Tư thế này thật sự rất khó, nhưng cảm giác giữa hai người con gái có thể chạm vào nhau ở nơi kích thích thế này thật là rất sung sướng.
Ân Tú ở trên di chuyển càng nhanh hơn và ép sát mình xuống cho hai hoa tâm chạm vào nhau mà ma sát kịch liệt, cảm nhận hai thứ ấm nóng chạm vào nhau như luồng điện mạnh, cả hai người run rẩy liên hồi.
Minh Tuệ bên dưới bị kích thích đến giật nảy người, không ngờ cô và chị cũng có thể có lúc sát được nhau đến như thế này, cô cười khúc khích, tiếng nói vang lên trong đêm tối như tiếng chuông ngân:
“Làm vầy coi chừng em có bầu á vợ.”
Ân Tú ở trên cười vui vẻ đáp lại, giọng nói có hơi hụt vì bận thở gấp, mông vẫn lên xuống đều đặn:
“Thế thì càng tốt, em sinh bao nhiêu em bé, chị cũng nuôi mà, chỉ cần là con của em là được, hahaha.”
Ân Tú leo xuống từ thắt lưng của Minh Tuệ, cảm giác em bé của chị đang giật liên hồi và mở rộng ra đòi hòi, chị chuyển tư thế, để cô và Minh Tuệ nằm đối nghịch nhau. Ân Tú nằm nghiêng người, để Minh Tuệ nằm ngửa, đưa hông vào giữa hai đùi của Ân Tú, tương tự như hình ảnh của chiếc kéo được làm bởi đôi chân bị kẹp chặt bởi cả hai..
Lâm Ân Tú nắm chặt tay Huỳnh Minh Tuệ, cả hai ra sức đẩy hông ra trước rồi lùi về sau. Tay vẫn nắm chặt lấy nhau, dựa vào nhau làm lực kéo trước sau, để cho hai cô bé chạm nhau, hoa tâm lòi ra được chạm và ma sát.
Họ như hòa vào làm một.
Tư thế này hơi tốn sức nên cả hai bắt đầu thở gấp, nhưng động tác cũng vì thế mà nhanh và mạnh hơn vì quá kích thích.
“Hơ... hơ... hơ...!”
Tiếng thở gấp gáp đầy vui sướng vang lên khắp phòng, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, hai chiếc hông vẫn đang mạnh mẽ mà ma sát.
Khi cả hai đã mỏi nhừ, Ân Tú buông tay ra, cô di chuyển lên trên lần nữa tìm đôi môi của Minh Tuệ trong bóng đêm, nhẹ nhàng đặt môi chị lên môi cô mà hôn.
Bàn tay đưa lên vén mấy sợi tóc rối đang bị bết vì mồ hôi của Minh Tuệ qua một bên. với người qua chiếc bàn nhỏ, lấy chiếc điều khiển để bật điều hòa. Không khí trong phòng nóng lên và ám muội đến bất ngờ...
Hai chiếc môi quấn lấy nhau, mùi hương ngây ngấy của cơn mây mưa lãn vãn khắp phòng, em bé của cả hai run rẩy điên cuồng, đòi hỏi thêm vì vẫn chưa được thỏa mãn.
Minh Tuệ co đầu gối lên, để Ân Tú nằm trên trong tư thế đặt hai chân mình vào chân cô, em bé chạm vào da đùi của Minh Tuệ. Minh Tuệ đẩy chân lên xuống, nhanh dần, cảm nhận được hoa tâm Ân Tú chạm vào chân cô, cả người chị run rẩy vì sự đụng chạm.
Ân Tú nhả môi cô ra, ưỡn cong người, quặp chặt hai chân vào đùi Minh Tuệ hơn, cạ sát em bé vào chân của Minh Tuệ, cả người chị nhấp nhỏm lên xuống.
Minh Tuệ chòm người xuống dưới, đưa tay lần mò tìm lấy cô bé của chị, đưa hai ngón trỏ và giữa ra tìm cách vào sâu bên trong.
Cô bé dường như cạ sát vào chân không có đường vào, Minh Tuệ cố gắng lần nữa tìm cách cho ngón tay tìm lối vào đã bị bịt kín. Khi hai ngón đã yên vị được ở trong, cô ra vào theo nhịp nẩy của Ân Tú, chị có vẻ đang rất thích, nên bấu chặt lấy Minh Tuệ, nẩy mông làm ngón tay vào sâu hơn và mạnh bạo hơn.
Khi ngón tay mỏi nhừ, Minh Tuệ vẫn cảm thấy thật kích thích khi nghe tiềng rên rỉ đầy nhục dục của Ân Tú bên trên, cảm giác cô thật có thành tựu:
“Ơ... ơ... ơ...”
Tiếng thở gấp gáp và hụt hơi, tiếng rên lớn hòa lẫn vào tiếng ngón tay dính đầy dịch mật đang ra vào nghe “Nhóp nhép...” Cảm nhận được sự ẩm ướt.
Trong đêm tối, tiếng rên phát ra từ miệng Ân Tú nghe vang vọng khắp căn phòng trọ nhỏ, Minh Tuệ ôm chặt chị, ngón tay ra vào kịch liệt, miệng tỉ tê:
“Nhỏ thôi chị vợ, người ta nghe đó.”
Ân Tú xấu hổ, mặc đỏ bừng, ngậm chặt miệng mà thở dốc. Minh Tuệ khúc khích cười, ngồi bật dậy, Ân Tú vẫn ngồi trên đùi cô, ngón tay Minh Tuệ vẫn trong người chị mà xoay vòng. Cô bịt miệng Ân Tú lại bằng đôi môi của mình.
Môi, tay, toàn thân kết hợp, cả người Ân Tú giật nảy lên và run rẩy như điên, chị thều thào:
“Vào sâu chút nữa, chị muốn...”
Minh Tuệ duỗi thẳng ngón tay ra, đẩy mạnh vào trong lần nữa, Ân Tú ngồi nhõm dậy, rút cô bé ra khỏi ngón tay cô, dịch mật tuôn ra ưỡn đẫm hai đùi của Minh Tuệ.
Ân Tú thật sự rất phấn khích và thỏa mãn.
Khi cả hai đã mỏi nhừ, Ân Tú nằm xuống gối đầu lên tay Minh Tuệ, cái tay nghịch ngợm vân vê đầu ngực, thỏa mãn thì thầm nho nhỏ:
“Chị yêu vợ nhiều lắm.”
Họ ôm nhau ngủ say sau cuộc mây mưa điên cuồng, quần áo vương vãi khắp nơi, bên ngoài xe cộ thưa dần, trời đã khuya lắm rồi.
Ngày mai lại là một ngày mới đầy hứa hẹn...
\- HẾT CHƯƠNG 87 \-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT