Những ngày sau đó, Huỳnh Minh Tuệ không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà bình thường với Đặng Minh Châu và Đinh Tuyết Hương được.
Cũng sau buổi tối hôm đó, cô giả vờ như là không biết chuyện đã xảy ra nhưng nội tâm không cho phép bản thân quên đi. Vì thế cũng tự dặn lòng mà giữ khoảng cách với hai người họ hơn. Từ chối đi ăn chung hay đi ca hát, nhậu nhẹt với Minh Châu, nếu cậu ấy có rủ.
Lâm Ân Tú dạo này hay cáu gắt vô cớ, không nói chuyện thường xuyên với cô nữa. Có ngày cũng không thèm nhắn tin hay gọi điện. Minh Tuệ gặng hỏi mãi nhưng không nhận được câu trả lời.
Huỳnh Minh Tuệ cảm thấy buồn khổ và bắt đầu sợ hãi. Chẳng lẽ tình cảm bốn năm của cô đã đến giai đoạn "nhạt" rồi sao? Tại sao chứ? Cô vẫn còn yêu Lâm Ân Tú rất nhiều mà. Yêu chị ấy nhiều hơn cả thuở mới yêu nữa.
Minh Tuệ phải công nhận bản thân cô không phải là một người kiềm chế cảm xúc giỏi. Vốn không phải là một người tâm cơ nên dù có giận, vui, buồn hay không thích gì đấy liền lập tức mà hiện ra hết trên khuôn mặt.
Chính vì thế Huỳnh Minh Tuệ mang theo tâm trạng ủ rũ đi theo mình cả ngày, suốt một tuần nay, ngày nào cũng chỉ mong mau hết giờ làm để lại được về nhà, đợi cuộc gọi đến mà nói chuyện với Ân Tú.
Định Tuyết Hương và Đặng Minh Châu cứ hỏi cô mãi có chuyện gì, nhưng Minh Tuệ mệt mỏi mà lơ đi. Mặc kệ hai người họ cố rủ Minh Tuệ đi ăn hay đi chơi cho khuây khỏa, Minh Tuệ vẫn không suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối.
Cô quyết định sẽ dứt khoát với họ, không thể để ai vì cô mà hiểu lầm được.
Chuyện tình cảm, nếu không yêu thì phải là dứt khoát từ chối. Đây là đạo lí chắc chắn mà hiếm cô gái nào làm được.
Không yêu xin đừng làm người khác vấn vương, hiểu lầm.
Tình yêu là sự hòa hợp giữa cả hai người, tình yêu không phải là sự lựa chọn. Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu không có lỗi gì, Minh Tuệ càng không nên đẩy họ vào thế là một trong những sự lựa chọn của cô.
Huỳnh Minh Tuệ luôn luôn thầm nghĩ: "Nếu bỗng một buổi chiều nào đó, Lâm Ân Tú lại vui vẻ với cô như trước kia, chắc chắn lúc đó Minh Tuệ sẽ vui vẻ tới mức mà nhảy cẩn lên giữa đường mất."
Cô chỉ cần và chỉ yêu mỗi Lâm Ân Tú, người khác cho dù có tốt với cô như thế nào, thì chắc chắn cũng không liên quan đến cô.
Vì thế cô quyết tâm vạch rõ ranh giới với hai người bọn họ. Chỉ là cô không nói thẳng ra, mong rằng tâm ý của cô, hai người bọn họ sẽ hiểu.
...
“Chị dạo này có gì với em vậy?”
Minh Tuệ lại thêm một hôm nữa không chịu nổi mà nhắn tin trước cho Lâm Ân Tú.
“Không có gì.”
Ân Tú trả lời cụt ngủn, dường như không có cảm xúc và không muốn tiếp tục câu chuyện.
“Rõ ràng là có, có gì thì nói với em, đừng vậy nữa.”
Minh Tuệ nài nỉ, ở bên đây, tay cầm điện thoại run run, mắt thì rưng rưng đỏ.
“Đặng Minh Châu là người yêu cũ em sao? Sao không nói chị biết?”
Huỳnh Minh Tuệ giật mình, không nghĩ là chị khó chịu với cô hơn một tuần nay cũng là vì chuyện này:
“Dạ, nhưng chuyện cũng đã lâu rồi, hơn sáu năm rồi nên em mới không nói cho chị biết. Bây giờ tụi em chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Lâm Ân Tú có vẻ tức giận:
“Chị là người yêu em, tại sao không nói? Em giấu diếm làm gì? Bạn bè à? Nghe mắc cười nhỉ? Làm gì bậy bạ với nó hay sao mà phải giấu?”
Minh Tuệ buồn bực, yếu ớt trả lời:
“Em không có làm gì hết mà.”
Ân Tú cáu cắt hơn hẳn, giọng điệu xúc phạm:
“Hay cô ngủ với nó rồi? Ở gần vậy mà, tôi lại ở xa như vậy.”
Minh Tuệ bật khóc vì Lâm Ân Tú lần đầu nói ra những lời này:
“Chị đừng có vu oan cho em, em không làm gì có lỗi với chị, đừng kiếm chuyện vô cớ như vậy.”
Ân Tú vẫn độc ác nói:
“Vậy sao? Làm sao tôi biết, tối nào cũng nhắn tin, sáng đi làm thì gặp mặt, còn đi nhậu nhẹt, tiệc tùng chung, cô cho tôi là con ngốc sao?”
Vì lòng tự tôn của bản thân, Minh Tuệ không trả lời lại nữa. Tại sao Lâm Ân Tú lại nói như vậy, cô có cảm giác bị xúc phạm thật sự. Tủi thân ngồi ôm mặt khóc nức nở, đau đến không thở nổi.
...
Những ngày sau đó là những ngày chiến tranh lạnh của cả hai, Minh Tuệ nhớ rất rõ, lần duy nhất cô giận chị lâu lắm là tận ba ngày, chặn mọi liên lạc, nhưng chuyện đó cũng cách đây vài tháng rồi.
Lúc đó, Lâm Ân Tú vì xe hư mà về trễ, cô không biết, cứ tưởng chị nói dối nên giận chị. Cũng vì vậy mà cô và Ân Tú có được lần đầu tiên gặp nhau sau gần bốn năm yêu xa chưa biết mặt.
Nhưng... hôm nay đã là ngày thứ 10, Huỳnh Minh Tuệ vì không muốn chị nghĩ cô sai mà cố gắng không nhắn tin trước.
Cô im lặng, thì chị cũng mất tâm.
Cả hai người thật sự đã có khoảng cách.
Tại vì sao?
Vì Đặng Minh Châu sao? Không, không phải, tất cả là tại cô, tại cô không dứt khoát cứ dây dưa mãi như thế làm tất cả đều đau khổ.
Đặng Minh Châu đau lòng.
Chị Lâm Ân Tú cũng không vui.
Còn Huỳnh Minh Tuệ cô lại càng khó xử hơn.
Huỳnh Minh Tuệ sai, đúng vậy, chắc chắn là cô sai. Cô nhất định phải sửa lỗi.
Trong cuộc chiến im lặng này, cô thua rồi...
Lấy điện thoại nhắn cho Ân Tú một dòng tin sau hơn mười ngày cả hai đều im lặng tuyệt đối:
“Chị, em xin lỗi, là em sai, chị đừng giận em nữa, em thề, em không bao giờ làm gì có lỗi với chị cả.”
Hơn nửa ngày, Ân Tú mới nhắn lại cho cô một tin nhắn, giọng điệu dửng dưng đến thất vọng, dòng tin nhắn cô chờ đợi nửa ngày chỉ vỏn vẹn:
“Ừ, không có gì.”
Minh Tuệ tái mặt hẳn, điều cô sợ hãi cuối cùng cũng sắp đến rồi.
\- HẾT CHƯƠNG 64 \-