Sau một buổi Minh Tuệ im lặng, ngồi thừ người suy nghĩ và chờ đợi, cuối cùng lúc chín giờ ba mươi phút, chuông điện thoại cô cũng reo vang. Huỳnh Minh Tuệ vui vẻ mà chụp ngay điện thoại, nhấn nút nghe cuộc gọi:
“Em nghe đây, hôm nay chị làm về trễ đến vậy sao?”
Bên kia là giọng nói mệt mỏi của Ân Tú:
“Ừ, hơi nhiều việc, bên thuế sắp kiểm tra nữa, chị phải tranh thủ làm cho xong để khéo công ty bị phạt nữa.”
“Chị mệt lắm không?”
Minh Tuệ đau lòng hỏi, cô thừa biết chị rất mệt mà.
“Chị không mệt, hơi đau đầu chút thôi, mà nói chuyện với em là không mệt nữa.”
Minh Tuệ mặc dù cực kì nhớ Ân Tú, muốn nói chuyện cùng chị, nhưng không thể nào bất chấp sức khỏe chị mà làm tới được, giọng hơi buồn, cô nói:
“Đừng gạt em, chị mệt lắm rồi đúng không? Mà chị hay đau đầu như vây, hay là mai đi khám thử xem, để lâu không tốt.”
Ân Tú ừ ừ vài tiếng rồi nói:
“Ừ, chị cũng định đi khám mấy hôm rồi, để hôm nào bớt việc chị xin nghỉ một buổi để đi khám.”
Minh Tuệ không muốn làm phiền chị nữa:
“Chị nghỉ ngơi sớm đi nha, mai còn đi làm nữa, chị vợ mà mệt rồi bệnh thì em vợ cũng không vui đâu.”
Lâm Ân Tú cuối cùng cũng ngủ sau một lúc nữa dây dưa nói chuyện với Minh Tuệ. Cô mới an tâm mà cũng đi ngủ sớm với chị, Minh Tuệ cũng như chị mệt mỏi nhiều rồi.
...
Thấm thoát, ngày cuối tuần đã đến, Minh Châu nhắc nhở cô khi Minh Tuệ mới bước ra thang máy chuẩn bị vào công ty, Minh Tuệ mới nhớ cô có cuộc hẹn vào cuối tuần này ở nhà Tuyết Hương. Minh Tuệ nhắn tin báo ngay cho Ân Tú biết, chị có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì mà đồng ý.
Nhớ lần đó, sau khi Minh Tuệ nài nỉ nhiều lần, cuối cùng Ân Tú cũng chịu đi khám bệnh, chị nói với cô chị bị thiếu máu nhẹ nên đôi lúc hay bị choáng, ngoài ra không có vấn đề gì lớn.
Minh Tuệ cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, cô đang chuẩn bị ít đồ để đêm nay qua ở lại nhà của Tuyết Hương, cô còn cẩn thận chuẩn bị thêm vài viên thuốc giải bia rượu. Hôm nay thiệt là không có hứng uống chút nào.
Khi đến nhà của Tuyết Hương, Nguyễn Ngọc Ánh đang tất bật nấu ăn, Minh Tuệ cũng nhiệt tình mà lao vào phụ bếp.
Hôm nay ngoài bốn người cô ra, còn có vài người bạn của Tuyết Hương nữa. Minh Tuệ không biết họ, nên chỉ chào hỏi qua loa rồi không nói chuyện nữa.
Khi nhập tiệc, Minh Tuệ lại tiếp tục bị ngồi ép giữa Tuyết Hương và Minh Châu, họ lại nhiệt tình gấp đồ ăn cho cô, Minh Tuệ cũng vì không quen biết ai mà im lặng ngồi ăn không nói tiếng nào.
Ai mời bia cô cũng uống chứ không tiện từ chối.
Đang ăn con tôm Tuyết Hương mới lột vỏ bỏ qua, có một chị gái tầm ba mươi hơn, tóc cắt ngắt, vuốt ngược ra sau trong rất hầm hố, đưa ly bia sang cô, giọng hào sảng:
“Mời em, uống với chị trăm phần trăm nào.”
Minh Tuệ ngại ngùng cầm ly lên, chưa kịp nói gì Đinh Tuyết Hương đã tiếp lời:
“Để em mời chị nha, con bé nó uống nhiều rồi.”
Chị gái có vẻ không vui, lần nữa cố ép Minh Tuệ nhận lời:
“Làm gì bảo vệ em ấy dữ vậy em? Không sao đâu mà, chị mời con bé trước, tí chị mời em sau.”
Minh Tuệ càng thấy ngại hơn, nhẹ nhàng cất giọng trước khi Đinh Tuyết Hương lại từ chối dùm cô:
“Dạ, để em uống."
Rồi Minh Tuệ xoay qua chị gái tóc ngắn, cười nói:
"Em mời chị ạ.”
Cô không để Tuyết Hương nói nữa, cạn hết ly bia mà chị gái kia mời.
Như được dịp, mọi người cũng tò mò Minh Tuệ là ai mà lại được Tuyết Hương, Minh Châu chăm sóc bảo vệ đến như vậy, thay phiên nhau nói chuyện và mời bia cô.
Phút chốc trên bàn tiệc, Minh Tuệ trở thành tâm điểm chú ý.
Khi Minh Tuệ đã uống nhiều đến mức sắp mửa rồi, mọi người mới buông tha cô. Minh Tuệ ngã nghiêng mà tựa vào bức tường sau lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, Minh Châu kéo cô tựa vào vai cậu ấy, dịu dàng hỏi:
“Cậu mệt lắm sao?”
Minh Tuệ nghe thấy nhưng không trả lời nổi, đầu óc cô mơ hồ, quay vòng, giọng nói ồn ào của mọi người đã bắt đầu xa dần.
Thứ dịch mặn chát, nhơn nhớt sắp trào từ dạ dày của cô lên tận cổ.
Cảm giác có ai đó dịu dàng dìu cô, Minh Tuệ nương theo họ mà đi, đến khi lưng chạm vào chiếc giường êm ái, Minh Tuệ mới yên tâm, thoải mái mà nhắm mắt, tắt suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ trong cơn say chếch choáng.
Không biết đã qua bao lâu, Minh Tuệ giật mình dậy trong tiềm thức. Cô vẫn chưa mở mắt nổi vì hai mí mắt nặng trịch. Chỉ biết là cảm giác mắt nặng trĩu, mệt mỏi, đầu đau như búa bổ và cái miệng khô khốc.
Cảm giác khó chịu bao bọc lấy cơ thể, Minh Tuệ chỉ muốn mở mắt hay mấp máp liếm môi cho đỡ khô, cũng không thể làm được.
Rồi cô cảm giác như phần đệm bên hông cô lún xuống, có ai đó vừa nằm xuống cạnh cô.
Người đó kéo cô nghiêng qua, da thịt mát lạnh dường như tưới mát cho cả cơ thể nóng bức của cô.
Làn da mát lạnh như âm độ của họ chạm vào làn da nóng đến bỏng rát của Minh Tuệ như hai thái cực trái ngược nhau, nhưng cực kì dễ chịu, thỏa mãn...
\- HẾT CHƯƠNG 62 \-