Thấm thoát, Huỳnh Minh Tuệ đã làm ở công ty hơn bốn tháng, cô đã quen với lượng công việc. Có thể tự làm việc một cách nhanh chóng và gọn gàng.
Doanh số của team cô cũng vượt xa mấy tháng trước, công ty vẫn thường xuyên thưởng cho cả nhóm, lần nào mọi người cũng quyết định sẽ dùng số tiền thưởng đó để đi ăn liên hoan.
Đến tận ba tháng hơn sau khi làm việc, cô mới vô tình biết được Đặng Minh Châu là em họ của Đinh Tuyết Hương và họ đang sống chung nhà với nhau.
Cũng vì lẽ đó, mọi người ngày càng thân thiết hơn. Minh Tuệ cũng không còn đặt nặng vấn đề với Tuyết Hương và Minh châu, cô xem họ là đồng nghiệp, là bạn bè, tri kỉ của mình.
Những cuộc vui nhậu nhẹt cũng vì đó mà tăng lên. Minh Tuệ thương xuyên đến chung cư của Tuyết Hương nhậu và ngủ lại tại đó. Tất nhiên là có cả Đặng Minh Châu và Nguyễn Ngọc Ánh nữa.
Chị họ Trúc Thư thường xuyên đi công tác nên cũng không quản cô quá chặt, Minh Tuệ cũng vì vậy mà thấy thật sự thoái mái hơn.
Tình cảm của cô và Lâm Ân Tú cứ trôi qua đều đều mỗi ngày. Chị thường xuyên tăng ca, nói chuyện với cô cũng ít hơn trước, có hôm chị đi làm về mệt quá mà ngủ luôn, không nhắn tin cho Minh Tuệ.
Huỳnh Minh Tuệ cũng có lúc chạnh lòng, nhưng vì thương Ân Tú, cô không trách chị, còn thật lòng ủng hộ. Im lặng chờ chị mỗi ngày, những lúc buồn sẽ không nhắn tin làm phiền Ân Tú mà rủ Minh Châu đi nhậu rồi im lặng về nhà mà ngủ.
Thấm thoát đã sắp đến sinh nhật của Lâm Ân Tú. Huỳnh Minh Tuệ suy nghĩ sẽ tặng món quà gì cho chị đã lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Sinh nhật Lâm Ân Tú vốn vào ngày hai mươi tư tháng sáu, Minh Tuệ sau một thời gian suy nghĩ đã có quyết định sẽ ra Nha Trang tổ chức sinh nhật để cho chị một bất ngờ.
Những ngày cuối cùng của tháng năm, Minh Tuệ đã cố gắng tìm đủ mọi lí do để xin nghỉ ở công ty bốn ngày. Cô suy nghĩ nát óc cũng không biết nên lấy lí do gì.
Hôm đó lại là một ngày làm ở văn phòng, nhân lúc Đinh Tuyết Hương đang rảnh rổi, Minh Tuệ cười cười vờ hỏi:
“Chị ơi, tầm giữa tháng sáu cho em xin nghĩ bốn ngày được không?”
Đinh Tuyết Hương ngẩng mặt lên nhìn gương mặt tươi tắn của Minh Tuệ, lòng hoài nghi, hỏi lại:
“Em nghĩ làm làm gì mà nhiều ngày như thế?”
Minh Tuệ sau một hồi suy nghĩ quyết định nói thật:
“Em đi du lịch Nha Trang ạ, chị cho em xin nghỉ được không? Do từ khi vào làm đến giờ em cũng chưa xin nghỉ phép.”
Đinh Tuyết Hương một thoáng bực bội, chị dư biết Lâm Ân Tú quê ở đó, dư biết em ấy muốn làm gì. Bỗng nhiên tức giận, Đinh Tuyết Hương cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói:
“Thôi, không được đâu, tầm đó nhiều công việc lắm, em nghỉ nhiều không được đâu.”
Minh Tuệ yểu xìu ngồi xuống, mặt nhăn nhó buồn rầu, Đặng Minh Châu thấy thế, xoay qua nói vài thứ gì đó cố gắng làm Minh Tuệ vui, nhưng cô không thèm quan tâm mà chú tâm vào công việc.
Nhưng mà cô sẽ không bỏ cuộc đâu.
Tối ngày hôm đó, Đinh Tuyết Hương hẹn Minh Tuệ đi Pub, chị lại chọn quán quen ở quận 1 mà cả nhóm hay đi. Minh Tuệ vẫn y như cũ đứng đợi ở chung cư chờ Đinh Tuyết Hương qua đón.
Cô thắc mắc vì sao Tuyết Hương không rủ cả nhóm mà chỉ có mỗi cô, nhưng lại chậc lưỡi cho qua vì cô cũng muốn lợi dụng lúc chị say mà xin chị nghỉ vài hôm để đi Nha Trang.
Khi hai người đến quán thì vẫn còn khá sớm, vì muốn được riêng tư, họ chọn một cái bàn nằm khá khuất.
Hôm nay Đinh Tuyết Hương ngồi gần Minh Tuệ, họ vẫn gọi bia Tiger như mọi hôm. Hai người vui vẻ uống và trò chuyện.
Đinh Tuyết Hương bỗng dưng hôm nay lại uống nhiều hơn mọi hôm như là có chuyện buồn, chị ngã đầu, tựa vào vai Minh Tuệ, miệng kề sát tai cô mà khẽ hỏi:
“Lâm Ân Tú là người như thế nào?”
Thoáng chút ngạc nhiên, Minh Tuệ thấy vui vẻ khi nghĩ đến chị, gương mặt đỏ hồng lên vì hạnh phúc, cô trả lời thật lòng:
“Chị ấy tốt lắm, xinh đẹp lại giỏi nữa, chị ấy mới hai mươi sáu tuổi thôi, nhưng rất giỏi á.”
Cả gương mặt cô ánh lên niềm tự hào khiến người khác phải ghen tị với Lâm Ân Tú.
Đinh Tuyết Hương tựa vào vai cô, lắng nghe khuất sau tiếng nhạc xập xình là con tim đang đập rộn ràng của chính mình, cảm thấy có phần ghen tị, cô hỏi tiếp:
“Vậy chị có gì mà không tốt chứ? Sao em lại không thích chị?”
Minh Tuệ ngập ngừng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt chị mà nói:
“Chị rất tốt, nhưng em xin lỗi em đã có Ân Tú rồi. Em rất yêu chị ấy.”
Đinh Tuyết Hương không nói gì nữa, cô chỉ im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, cô uống hết tất cả bia mà phục vụ rót cho cô. Bất giác cảm thấy thật lạnh, cô xoay qua Minh Tuệ, hỏi dè dặt:
“Tự dưng chị lạnh quá, em ôm chị một chút được không?”
Minh Tuệ không suy nghĩ nhiều, nhìn gương mặt Tuyết Hương bên dưới ánh đèn lập lòe có chút đáng thương, cô không đành lòng từ chối mà choàng tay qua ôm chị.
Đinh Tuyết Hương cảm nhận được hơi ấm vòng tay, cô im lặng tận hưởng mùi hương và hơi ấm bờ ngực mềm, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể mình.
Cả hai người vẫn uống bia cùng nhau nhưng lại theo đuổi những nổi niềm riêng của mỗi người.
\- HẾT CHƯƠNG 52 \-