Minh Tuệ nhanh chóng đi bộ về nhà, cô đi nhanh nhất có thể vì sợ có ai đó đuổi theo, sẽ bối rối nhiều hơn nữa. Về đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ khuya. Minh Tuệ thay đồ xong vào phòng ngủ, gác tay lên trán nằm miên man suy nghĩ về chuyện lúc tối, cảm thấy có phần sợ hãi.
Đinh Tuyết Hương như vậy mà lại thích cô sao? Vô thức chạm tay vào má phải, nơi Đinh Tuyết Hương vừa chạm môi. Minh Tuệ lắc đầu nguầy nguậy, cảm giác như mình vừa làm việc gì đó có lỗi với chị Ân Tú.
Cố gắng cho những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Minh Tuệ vỗ về mình vào giấc ngủ, nhưng không tài nào ngủ được vì những suy nghĩ cứ bủa vây lấy cô.
Đinh Tuyết Hương thật sự là cô gái tốt nhưng Lâm Ân Tú là người yêu cô, vài ngày nữa là tròn bốn năm hai người yêu nhau. Cô đã từng yêu chị rất nhiều như vậy, không được xiêu lòng như thế được. Tuyệt đối không được làm gì có lỗi với Ân Tú.
Minh Tuệ tự an ủi chính mình rồi vùi sâu mặt vào chăn, cố gắng chìm vào giấc ngủ nặng nề đầy lo âu.
Ngày hôm sau là chủ nhật, chị họ Trúc Thư đã đi công tác mấy ngày nay, Minh Tuệ lười biếng mà ngủ vùi đến tận trưa.
Thức dậy với cái đầu ong ong như búa bổ, miệng khô khốc đắng ngắt. Minh Tuệ uể oải ngồi dậy mở điện thoại xem. Hôm qua cô tắt chuông lúc nào không nhớ. Hơn mười cuộc gọi của Ân Tú, vài tin nhắn của Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu.
Cô gọi ngay cho Ân Tú, tim đập nhanh hồi hộp như vừa làm sai chuyện gì đó.
“Alo, chị nghe đây.”
Bên kia là giọng nói trầm ấm quen thuộc của chị, Huỳnh Minh Tuệ cất giọng khàn khàn hơi mất tự nhiên:
“Em mới ngủ dậy, hôm qua uống hơi nhiều nên ngủ trễ một chút, em tắt chuông nên không nghe chị gọi.”
Ân Tú nhẹ giọng yêu chiều, tỏ vẻ không sao:
“Ừ, chị biết mà, chị lo mới gọi nhiều thôi, xong rồi nghĩ lại chắc em ngủ quên nên lại thôi, không gọi nữa. Em ăn sáng chưa?”
Minh Tuệ mỉm cười hạnh phúc, cảm giác bớt lo lắng hơn:
“Dạ chưa, em còn chưa đánh răng mà.”
Ân Tú giục:
“Vậy em đánh răng rồi ăn sáng đi, chị đang ở quê, đang chơi với ba má, bao giờ ăn xong thì gọi chị nhé!”
Minh Tuệ nghe lời, gật gật đầu dù Ân Tú không có trước mặt. Tắt điện thoại định bước xuống giường rồi bỗng sực nhớ đến mấy tin nhắn của hai người kia, Minh Tuệ chần chừ rồi mở lên xem, có vài tin nhắn của tối hôm qua:
“Cậu về tới nhà chưa? Tới nhắn tin cho tớ biết nhé!”
“Cậu tới chưa? Sao im lặng vậy?”
“Em về đến nhà chưa? Chị xin lỗi.”
“Em đừng giận chị, đừng nghĩ gì, quên chuyện tối qua nhé!”
Và tin nhắn gần nhất vào sáng nay:
“Cậu dậy chưa? Tớ qua đón đi ăn sáng nhé!”
“Em hết say chưa? Có đau đầu như hôm trước không?”
Minh Tuệ ngượng ngùng nhớ lại chuyện tối qua, cô thoát tin nhắn, tắt máy điện thoại quyết định không trả lời ai hết.
Ngày chủ nhật của Huỳnh Minh Tuệ trôi qua tẻ nhạt như mọi hôm, cô off mạng cả ngày, chỉ nói chuyện điện thoại với Ân Tú rồi đi ngủ thôi. Cố gắng làm đủ thứ linh tinh vào lúc rảnh rổi để không nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Sáng thứ hai hôm sau đã là ngày 13 tháng 2, Minh Tuệ tươi tỉnh bước vào công ty. Sau một ngày một đêm suy nghĩ nát óc, cô quyết tâm sẽ xem như chuyện đêm đó chưa có gì, dù gì cũng chỉ là cái hôn má thôi mà. Suy nghĩ đó làm Minh Tuệ thấy vui vẻ hẳn.
“Em chào chị.”
Minh Tuệ cười tươi chào Đinh Tuyết Hương rồi ngồi vào chỗ làm việc, mặc cho Ngọc Ánh và Minh Châu nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Hôm nay Minh Tuệ có lịch làm việc ở văn phòng, cô chú tâm vào công việc, cố gắng lãng tránh ánh mắt của mọi người dành cho cô.
Tầm hơn mười giờ trưa, bên bưu tá gọi điện thoại nói cô có người gửi hàng. Minh Tuệ mang theo nghi vấn xuống dưới sảnh nhận hàng, cảm thấy thắc mắc vì không rõ ai lại biết địa chỉ công ty mà gửi đồ cho cô?
“Alo, anh shipper ạ? Em xuống tới rồi, anh đang ở đâu?”
Minh Tuệ ngó quanh vẫn không thấy ai, đang nghĩ thầm là có ai đó troll mình thì anh Shipper cất giọng:
“Anh đây, em đứng đó đi, anh lại tới, anh đang đứng khuất sau chiếc xe bán tải nè.”
Minh Tuệ tắt máy điện thoại, im lặng đứng đợi, nhưng món đồ mà anh shipper đưa cô quả thật là... Hừm... hơi to.
Một bó hoa hồng nhung đỏ thấm, to vật vả, chín mươi chín bông hoa hồng đỏ thấm điểm xuyến thêm hoa sao khô màu trắng xen kẻ trông thật sự sang chảnh và đẹp mắt.
Minh Tuệ nhận bó hoa, ôm vào lòng. Nó to đến nổi không thể ôm hết, nặng trịch. Chật vật một hồi cô cũng có thể sắp xếp cho nó nằm gọn vào lòng rồi bấm thang máy, ngại ngùng cảm ơn anh shipper giúp đỡ, rồi cẩn thận ôm bó hoa đi lên lầu.
Anh shipper còn đưa riêng cho cô một cái thiệp nhỏ trước khi đưa bó hoa. Minh Tuệ mở ra xem ngay khi bước vào văn phòng và đã đặt bó hoa khổng lồ xuống, cô ngượng ngùng đỏ mặt khi mọi đồng nghiệp nhìn cô nhưng lại tràn ngập hạnh phúc khi đọc mấy dòng chữ:
“Tặng em, chúc em một Valentine vui vẻ và mừng kỉ niệm 4 năm của chúng ta nhé. Yêu em rất nhiều – ÂT.”
Minh Châu và Tuyết Hương nhíu chặt mày tỏ vẻ khó chịu khi thấy Minh Tuệ vác bó hoa to tướng vào phòng, vẻ mặt sung sướng lộ rõ, khỏi cần hỏi hai người đó cũng biết là "ai" đã tặng cho Minh Tuệ mà.
\- HẾT CHƯƠNG 42 \-