Tối hôm đó, Huỳnh Minh Tuệ vừa ngồi quan sát nhân viên bán hàng, vừa gõ bảng kế hoạch làm việc trong một tuần tới cho Lâm Ân Tú. Nhìn lịch làm việc dày đặt của chị mà cô đau lòng đến đỏ mắt.
Minh Tuệ giúp chị bỏ bớt ra những việc không cần thiết, những thứ mà cô có thể làm thay cho chị. Giờ nghỉ trưa tăng từ mười lăm phút lên một tiếng. Minh Tuệ đọc sơ về bảng kế hoạch lần nữa sao đó gửi mail cho Lâm Ân Tú.
“Chị có gì không hài lòng thì cứ bảo em sửa lại bảng kế hoạch ạ.”
Nhìn mail gửi đi, Minh Tuệ bỗng ngây người, cô không muốn quá sổ sàng với chị. Năm năm qua, cô không rõ lí do gì mà chị trốn cô. Cô không thể vồ dập quá, chị có thể bỏ trốn cô một lần nữa.
Minh Tuệ không dám đánh cược lớn đến như thế, cô muốn từng bước tiếp cận chị mà tìm hiểu cho rõ nguyên nhân năm đó là vì sau, muốn chị tâm phục khẩu phục mà trở lại bênh cạnh cô.
Hơn ai hết, Minh Tuệ chính là người muốn nói chuyện rõ ràng với chị, rồi lại yêu nhau, quay về cuộc sống như trước kia. Nhưng cô sợ, chị lại vì một lí do gì đó khó nói mà trốn chạy.
Huỳnh Minh Tuệ cực kì giận Lâm Ân Tú, chị luôn luôn là người tàn nhẫn nhất trong mối quan hệ này. Người ngoài nhìn vào bảo cô quá quỵ lụy chị. Nhưng chỉ có mỗi Minh Tuệ là hiểu rõ. Ân Tú rất yêu cô, chỉ là đôi lúc chị lại vô tâm đến đáng hận.
Một người để ý, một người vô tâm, ở cạnh và yêu nhau, cùng nhau san sẻ chấp nhận những điểm còn chưa tốt để trở thành một cặp đôi hoàn hảo.
Bất cứ giá nào, Lâm Ân Tú vẫn phải là của cô một lần nữa:
“Lâm Ân Tú, chị đợi em...”
Hơn nữa, căn bệnh của chị năm đó đã hoàn toàn khỏi chưa, cô cũng không biết. Cô muốn từ từ mà quan sát chị, muốn dành một thời gian dài bên cạnh chị, rồi mới quyết định nên làm gì.
Tiếng tin nhắn gmail vang lên, là thư trả lời của Ân Tú:
“Okay em, cứ như vậy đi, chiều mai ba giờ đi với chị gặp khách hàng, ông ta là cổ đông lớn của chuỗi siêu thị, em nghiên cứu trước.”
Minh Tuệ đứng trước một Lâm Ân Tú nghiêm túc làm việc không tiện để việc tư xen vào việc công. Cô gửi mail đồng ý, rồi lên mạng tìm hiểu về đối tác, hồi lâu cô tắt máy tính. Ngồi thẩn thờ suy nghĩ, đầu óc trống rỗng.
Ngày hôm sau, Minh Tuệ đã có hẹn trước với Ân Tú cùng đi gặp khách hàng, cô đã sớm chuẩn bị trước, rất đúng giờ có mặt ngay chỗ đậu xe của Lâm Ân Tú.
Minh Tuệ ngồi ghế lái, Ân Tú ngồi bên cạnh, vẫn im lặng không nói gì, thỉnh thoảng cả hai trao đổi vài câu về vị khách sắp gặp mặt. Tuyệt nhiên không có một tí chuyện riêng tư nào được nhắc đến.
Không khí trong xe cực kì nghiêm túc và nóng bức vì căng thẳng, ngồi với chị ở một khoảng cách gần thế này. Minh Tuệ ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Ân Tú. Bất giá thấy hoài niệm về những chuyện đã qua.
Cô và chị điều trưởng thành thật sự rồi, điều có sự nghiệp riêng, đã chẳng còn là hai con người mơ mộng một ngày nào đó sẽ trở nên giàu có mà lái một chiếc xe thật xịn như thời còn yêu xa.
Minh Tuệ cẩn thận lái xe đến điểm hẹn. Một nhà hàng khá lớn nằm ở quận Hải Châu có view biển khá đẹp. Minh Tuệ mở cửa xe giúp Ân Tú, một thoáng chần chừ như muốn nói gì đó, chị nhanh chóng bước xuống xe:
“Đây là lần thứ hai chị hẹn gặp ông ấy rồi, lần trước thất bại, chị mong lần này sẽ thành công, đơn hàng này nếu thành công sẽ có một khoản tiền lớn đấy. Mục đích chị hẹn đi ăn chiều mà không phải là coffee cũng vì muốn có thời gian bàn sâu hơn và cơ hội lớn hơn.”
Đây có lẽ là câu nói dài nhất Lâm Ân Tú từng nói từ khi gặp lại cô đến giờ, mặt chị vẫn lạnh tanh hướng về phía trước, Minh Tuệ lắng nghe rồi ngoan ngoãn đi theo sau.
Một phòng ăn riêng, khá sang trọng, khách hàng vẫn chưa đến, Ân Tú và Minh Tuệ ngồi cạnh nhau, im lặng đến mỗi nghe rõ trái tim đập. Minh Tuệ giờ phút này đang chú tâm nghiên cứu làm sau có thể kí hợp đồng thành công để lấy về một khoản béo bở cho Ân Tú.
Còn Lâm Ân Tú bên cạnh thì trái ngược lại, chị bắt đầu phân tâm, mấy lượt không tự chủ được mà quay sang nhìn Minh Tuệ. Lần thứ ba chị nhìn lén cô cũng là lúc có tiếng gõ cửa:
“Cốc, cốc, cốc.”
Khách hàng nhanh chóng bước vào, Minh Tuệ cùng Ân Tú đừng dậy chào hỏi. Khi cả ba ngồi xuống, Minh Tuệ mới được dịp quan sát. Ông ta là một người trung tuổi, tầm trên dưới 50, đầu bị hói, ánh mắt sắc lẽm, nụ cười giả tạo lịch sự thường trực. Ông đưa mắt đánh giá Ân Tú rồi đến Minh Tuệ.
Lâm Ân Tú cất lời:
“Chào anh, rất vui gặp lại anh lần nữa, đây là thư kí của em. Cô ấy tên Minh Tuệ.”
Ông khách hàng cười cười:
“Giám đốc Ân Tú quả là có mắt chọn nhân viên đó, xuất sắc.”
Minh Tuệ nhìn ông ta, gất đầu chào:
“Dạ, em chào anh, em tên Huỳnh Minh Tuệ, rất mong được anh chỉ bảo.”
Món ăn được dọn lên, hai người họ cơ bản chỉ nói linh tinh về sở thích, Minh Tuệ ngồi bên cạnh lắng nghe trong im lặng.
\- HẾT CHƯƠNG 154 \-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT