Huỳnh Minh Tuệ vẫn còn ngồi lại quán nước mặc dù Trúc Linh đã đi rất lâu rồi, cô an tĩnh ngắm nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài khung cửa kính. Gọi thêm từ phục vụ một ly chanh xí muội nóng.
“Hừm, nước rất ngon.”
Minh Tuệ cảm thán, từ trước đến giờ Minh Tuệ không thích thức uống nóng, nên chẳng bao giờ muốn thử cả.
Chẳng là hôm nay lại tự dưng có cảm giác muốn thử thay đổi sở thích một lần. Thay đổi loại nước hay uống cũng như thử bước ra ngoài khuôn khổ mà Minh Tuệ tự đặt ra, rồi lâu nay luôn tự nguyện mà ép bản thân mình phải sống trong nó.
Cũng khá thú vị đấy, Trúc Linh cũng khá hay đấy chứ, nước chanh nóng cũng khá ngon. Nhưng...
Minh Tuệ lại không thích.
Nhớ lại những ngày lần đầu tiên gặp Lâm Ân Tú, cảm xúc vẫn vẹn nguyên như mới hôm qua. Minh Tuệ rút từ ví ra tấm ảnh gần sáu năm trước chị đã gửi cho cô. Tấm ảnh năm chị hai mươi hai tuổi, mặc chiếc áo sơ mi trắng, đứng cười rạng rỡ dưới cây thông noel.
Cô đã in tấm ảnh ấy ra vài ngày sau đó và luôn luôn mang theo bên mình, cũng đã sáu năm rồi
Chặng đường sáu năm yêu nhau, không dài cũng chẳng phải là ngắn. Chỉ là cả hai đã thay đổi quá nhiều. Chị đối với cô cũng chẳng nhiệt tình nhiều, nụ cười dành cho cô cũng chẳng còn rạng rỡ nữa.
Minh Tuệ bất giác cảm thấy cô đơn, mi mắt ươn ướt, cô gượng cười rồi đưa ngón tay lên quẹt ngang.
À!!! Thì ra Minh Tuệ đang rơi nước mắt. Nghĩ đến Lâm Ân Tú, Minh Tuệ lại đau lòng mà bất giác rơi nước mắt.
Ý định tìm bạn bè nói chuyện đã thất bại. Minh Tuệ không cảm thấy một chút hứng thú nào. Cô buồn chán chạy xe về quán, chuẩn bị vài thứ, cũng đã gần chiều, gần đến giờ mở quán lại rồi.
Lâm Ân Tú cũng chuẩn đi làm về, Minh Tuệ quyết định vào bếp nấu một bữa ăn ngon, toàn là mấy món yêu thích của Ân Tú gồm một món kho, một món xào và một tô canh nóng.
“Xin chào chị vợ, hôm nay công việc có vất vả không?”
Minh Tuệ nở một nụ cười, dịu dàng chào đón Ân Tú một cách sáo, hài hước. Lâm Ân Tú thoáng chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng đáp lại:
“Không mệt lắm, vợ nấu cơm cho chị hả?”
Minh Tuệ mỉm cười gật đầu, tay thoăn thoắt dọn cơm ra. Cô gắp vào bát chị một miếng thịt mỡ lớn, Ân Tú phóng đại suýt xoa làm Minh Tuệ bật cười, họ cùng nhau ăn uống rất vui vẻ...
Một buổi chiều ấm áp theo nghĩa đen lẫn bóng.
Có một khoảng thời gian dài, Minh Tuệ bị áp lực tinh thần và tính tình cô thay đổi đến chóng mặt. Minh Tuệ trở nên đa nghi đến đáng sợ, cô ghen tuông mù quáng, cấm chị đi ăn uống hay làm bất kì thứ gì. Kể cả khi Ân Tú đăng ảnh liên hoan ở công ty lên facebook cũng làm Minh Tuệ nổi đóa.
Ân Tú mệt mỏi đến độ muốn buông xuôi, nhưng Minh Tuệ lại luôn là người níu giữ. Cô chẳng muốn chia tay, chỉ là cô muốn độc chiếm Ân Tú.
Tính chiếm hữu cao đến độ bệnh hoạn điên cuồng, Minh Tuệ ghen với bạn bè, đồng nghiệp, với cả cháu trai của Ân Tú. Cô giận dỗi chị mỗi ngày, mỗi giờ,... luôn luôn khó chịu với mọi thứ mà Ân Tú làm.
Cô trách móc Ân Tú không chịu “yêu” cô, trách chị tất cả. Tận sâu thẳm trong tim Minh Tuệ, cô cũng biết Lâm Ân Tú đi làm cực nhọc, chỉ là Minh Tuệ không chịu nổi cảm giác cô đơn đến như vậy.
“Cô đơn một mình,
Hay...
Cô đơn trong một cuộc tình.
Cái nào đáng thương hơn?”
Huỳnh Minh Tuệ luôn là người kiếm chuyện để gây nhau, Lâm Ân Tú đã phải mệt mỏi, bất lực mà thốt lên rằng:
“Em có thể để chị yên ổn một ngày không? Đừng kiếm chuyện với chị nữa.”
Minh Tuệ không hiểu chuyện mà bực tức, nóng nảy hơn:
“Vậy tại sao chị không ôm em?”
Ân Tú bất lực:
“Chị rất mệt.”
Minh Tuệ không nói gì nữa, cô không muốn nghịch ngợm, phiền chị như thế, cái cô cần chỉ là một câu thăm hỏi: “Em cả ngày ở nhà làm gì? Em có mệt không?” và rồi chị dịu dàng ôm cô là được.
Chẳng qua Lâm Ân Tú luôn mặc định Minh Tuệ ổn, cô mạnh khỏe, rảnh rang ở nhà cả ngày nên chị chẳng bao giờ để tâm mà quan tâm thăm hỏi cô.
Vì thế trong một thời gian dài chán nản, Minh Tuệ không còn nấu cơm cho Ân Tú ăn nữa. Cả hai mỗi ngày đều ra ngoài ăn. Đến một ngày Ân Tú thất vọng mà nói với cô:
“Em toàn bắt chị ăn ngoài, không nấu ăn cho chị. Em không cho chị một cảm giác gia đình.”
Minh Tuệ đã thật sự tổn thương vì câu nói này, cô đã vì chị nhiều như thế, chị vẫn không cảm nhận được tình cảm của cô và cảm giác một gia đình sao?
Những mâu thuẫn của cả hai trong mấy năm sống chung với nhau rất nhiều, nhưng lớn nhất và thường xuyên nhất đều là vấn đề “yêu” mỗi tối. Đã từ rất lâu rồi, cả hai không còn ngọt ngào nữa. Minh Tuệ vẫn còn trẻ, cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Tâm sinh lí vẫn còn rất bình thường.
Huỳnh Minh Tuệ cũng vì chuyện này mà khó chịu, nên liên tục kiếm chuyện với Ân Tú, còn Ân Tú lại không chịu hiểu cho cô, cứ mãi cho rằng Minh Tuệ là trẻ con, thích kiếm chuyện gây nhau.
\- HẾT CHƯƠNG 118 \-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT