*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ Phương Khởi Châu đã ba mươi mốt tuổi, chưa kết hôn, phụ nữ muốn làm vợ hắn đủ để xếp thành ba hàng, bất kể là vì tiền của hắn hay là vì người. Nhưng có lẽ trên người Phương Khởi Châu có cảm giác khó gần cùng với tuổi ấu thơ từng trải khiến hắn không có nửa điểm quan tâm đến chuyện tình cảm, vì vậy nhanh chóng khiến người ta chùn bước.


Mấy ngày vừa rồi, Phương Nghĩa Bác thường xuyên dẫn hắn đi đến mấy buổi tiệc rượu, tìm kiếm đối tượng kết thân cho hắn. Từ lâu ông đã có ý tứ: Sớm kết hôn một chút, cưới một người vợ đảm đương nội trợ, có yêu thích hay không đều không quan trọng.


Ông đối với Phương Khởi Châu không buồn phản ứng mà truyền thụ kinh nghiệm, cũng có thể do uống nhiều rồi, lớn tiếng ngông cuồng mà nói ông một đời phong lưu, nhưng chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ tên Tôn Minh Mị.


Phương Khởi Châu không đáp lời, chỉ là chậm rãi hồi tưởng lại kí ức khi còn bé, mẹ và một nhạc sĩ dương cầm Nhật Bản mang theo hắn đến Tokyo ở hơn một năm. Khi đó bà thổ lộ một ít tiếng lòng nửa thật nửa giả với con trai mới có năm tuổi, Phương Khởi Châu chỉ nhớ rõ một câu: Mấy ả đàn bà kia đều không tranh nổi ta. Tiểu Châu, sau này con sẽ là người nắm giữ tất cả.


Giống như thỏa thuận một cái bảo hiểm nhân sinh, có lẽ lúc đó trong lời bà có một niềm tin chắc chắn rằng trước sau Phương Nghĩa Bác vẫn đặt bà trên đầu quả tim.


"Chú ơi."


Giọng nói thiếu niên kéo Phương Khởi Châu về hiện thực, mà đối với danh xưng này, Phương Khởi Châu chỉ nguyện ý ở trong lòng cho phép bạn nhỏ này tiếp tục gọi.


Tiểu Hổ từ đâu đó lấy được ba, bốn viên kẹo, là loại ngày tết thường xuyên đem ra ăn, kẹo mềm dẻo quấn quanh đậu phộng, xen lẫn bốn, năm hạt dưa, bày ra ở trước mặt hắn.


Phương Khởi Châu bất động nửa giây, lúc hắn nâng tay đi lấy, em trai giao thức ăn lại không tự chủ co lòng bàn tay lại, như là không nỡ lòng cho đi. Hắn phút chốc cong cong khóe miệng, "Cảm ơn."


Tiểu Hổ cũng bật cười, lộ ra tám cái răng, mà răng nanh lại khiến nụ cười càng tỏa nắng, đôi mắt biết cười khẽ híp lại, cậu lớn tiếng nói, "Không cần cảm ơn!"


Nụ cười của cậu thoạt nhìn lại cảm thấy vô cùng mềm mại, đáng yêu, làm cho nội tâm Phương Khởi Châu dấy lên tia ấm áp vi diệu, hắn không nghĩ tới một viên kẹo thế mà lại khiến hắn cao hứng.


Chân trước Phương Khởi Châu mới vừa nhấc đi, chân sau của Chung Long liền từ phòng bếp đi ra, còn nghe một đầu bếp khác đang xào rau truy gọi, "Ai! Anh Long, nồi này sắp sôi!"


Chung Long nói, "Chờ một chút."


Anh nhìn thấy một đạo bóng của chiếc xe Bentley màu đen, một bên lau tay một bên hỏi Tiểu Hổ, "Người nói chuyện với em đâu rồi?"


Tiểu Hổ giống như hiến dâng vật quý mà nâng lên dây chuyền, đôi mắt to lom lom nhìn phản ứng của Chung Long.


Chung Long nhất thời như gặp địch lớn mà đè lại tay cậu, lấm lét nhìn trái nhìn phải phát hiện không ai chú ý hai người bọn họ mới thấp giọng nhắc nhở, "Đang nhiều người như vậy tại sao em lại lấy ra ngoài! Vừa nãy người kia đến trả lại cho em sao?" Anh vừa nói lại vừa nhét vào quần áo, như vậy sẽ không ai nhìn thấy.


Tiểu Hổ gật gật đầu, Chung Long cầm trong tay một hồi, phát hiện dây đỏ đã đứt mất, "Thôi, anh giữ giúp em trước, dây chuyền này quan trọng như vậy, em lại làm rơi thì biết làm sao."


Tiểu Hổ nghiêm túc nói: "Có người sẽ, sẽ nhặt được, sau đó trả lại cho em."


Chung Long không nhịn được cười, "Bảo bối ngốc, trên đời này lấy đâu ra nhiều người tốt vậy."


"Anh."


"Ừm." Chung Long đáp cậu một tiếng.


Tiểu Hổ nói, "Anh chính là người tốt..."


Chung Long nhất thời không lên tiếng, biểu tình trở nên hơi quái lạ. Anh ấn vai Tiểu Hổ, tay bất động thanh sắc dùng lực, lại nghe thấy Tiểu Hổ vặn ngón tay nói, "Anh Thạch cũng là người tốt, bà chủ, chị Tiểu Cần, chú... Đều là người tốt." Cậu oa một tiếng, "Nhiều người tốt như vậy."


"... Ừm, " Thần sắc Chung Long phức tạp mà vỗ lưng cậu, "Ngoan."


Từ khi Tiểu Hổ tiến vào cuộc sống của anh, anh lại như phạm nhân bị tra hỏi, luân phiên oanh tạc hình phạt nghiêm khắc tra tấn làm cho anh một lần lại một lần mà hoài nghi bản thân.


Ở cửa hàng mua một dây đỏ mới, lúc Chung Long nắm tay Tiểu Hổ nhanh chóng về nhà, một chiếc Jinbei rách nát vừa vặn rời khỏi, lưu lại khí thải bụi mù xám xịt. Chung Long lập tức cảnh giác mà dừng lại, anh trốn ở phía sau cây nhìn xung quanh một lúc, phát hiện không có động tĩnh mới đi tiếp qua hàng hiên.


Phòng ở hiện tại anh thuê là tòa chung cư kiểu cũ, có bốn tầng lầu, thấp đến cây đại thụ bên cạnh còn cao hơn một cái đầu. Mà Chung Long thuê một gian kia, vừa vặn lại là gian phòng quanh năm bị đại thụ che khuất, nằm ở lầu ba, cho nên giá cả so với những gian thấy rõ mặt trời cũng thấp hơn nhiều, ngược lại cửa sổ thủy tinh mờ mịt cái gì cũng không thấy rõ, cho nên Chung Long một chút cũng không thèm để ý cây đại thụ kia.


Anh không ngờ chuyển tới nơi như thế này, những người kia còn có thể tìm tới anh.


Tiểu Hổ nhìn anh, "Anh, là những người kia sao?"


Sắc mặt Chung Long có chút khó coi, miễn cưỡng nở nụ cười trấn an Tiểu Hổ: "Không phải đâu, em đừng sợ."


Tiểu Hổ đối với những đồ vật lạ rất dễ khắc sâu ấn tượng, tỷ như nửa năm trước cửa nhà bỗng nhiên toàn sơn đỏ, người anh đầy vết thương lớn nhỏ, mặt mũi sưng đến độ không thể gặp người khác.


Vừa bước vào mái hiên, Chung Long liền chú ý đến thùng sơn bị vứt bỏ trong thùng rác, màu đỏ tươi đẹp bị dội một chỗ. Có hàng xóm từ trên lầu đi xuống gặp qua mấy lần, nhìn thấy Chung Long liền phỉ nhổ một tiếng "phi".


Càng đi lên lầu, màu sắc tường xám càng diễm lệ, vì lầu ba nhỏ hẹp nên mấy gian gần đó cũng không may mắn thoát được, trên cửa gian phòng của bọn họ có vết sơn đỏ vẽ lớn vẽ xiên, còn có một chữ "chết" chói mắt. Mà trên tường viết những câu ác độc xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoại trừ như là "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa*", còn có những câu như "Mẹ mày bị HIV, cả nhà mày bị HIV", "Chết không được tử tế", "Chết vì HIV thời kì cuối".


*Nguyên bản là "Nhân sinh vị kỷ thiên kinh địa nghĩa, nhân bất vị kỷ thiên tru địa diệt": người sống vì mình là đạo lý hiển nhiên, người không vì mình trời tru đất diệt.


Chung Long nhìn thấy trước mắt một chữ "HIV" này, cả người đều khó khống chế phát run lên. Anh còn sót lại lý trí, lòng bàn tay che đậy đôi mắt Tiểu Hổ, "Đừng xem."


Lúc này, cánh cửa phút chốc mở ra từ bên trong, chủ nhà trọ ném ra một đống đồ lớn, quần áo, thau, mặt trời nhỏ, không dứt mà từ trên lầu lăn xuống, tạp âm ầm ầm đổ nát giống như tận thế. Cái gì vật liệu thép, gạch miếng, tất cả đều rơi xuống nền đất, hủy hoại trong một ngày.


"Tiền thuê nhà của cậu tôi không cần, nhanh cầm đồ rồi mau cút đi."


Chung Long định hình một giây, dường như đang kiềm chế cơn giận của chính mình, sắc mặt anh khó coi đến đáng sợ. Không muốn cùng chủ nhà trọ giằng co, anh mới im lặng không lên tiếng, ngồi xổm xuống lấy cái bao tùy tiện thu ít đồ, Tiểu Hổ giúp đỡ anh. Chủ nhà trọ ôm cánh tay thờ ơ lạnh nhạt, "Lúc trước nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cậu nên sớm biết có ngày hôm nay, đem phòng ở cho loại lưu manh như cậu thuê y như rằng sẽ gặp xui xẻo vạ lây mà."


Chung Long có hai hình xăm trên cánh tay, có khoảng năm năm trước. Mùa hè anh để trần cánh tay, thêm vào to con, đi trên đường gần như không ít người tận lực né tránh anh.


Anh từ trên mặt đất nhặt lên một bọc kẹo rải rác, đặt vào trong bao, mở ra một khỏa kẹo hoa quả bọc đường, để bên miệng Tiểu Hổ, hỏi cậu, "Mùi vị gì vậy?"


Tiểu Hổ ngước đầu nhìn anh, quai hàm nhô lên một khối, "Táo xanh ạ."


Chung Long kéo tay cậu, lưng đeo túi, ly khai nơi đã ở nửa năm qua.


Tiểu Hổ có chút không muốn mà quay đầu lại nhỏ giọng: "Hộp trữ tiền..."


Chung Long xoa đầu của cậu, "Anh sẽ mua lại một cái mới, muốn cái nào, Spongebob* sao?"


Tiểu Hổ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Minion."


Chung Long cười cười, "Ừm."


✰✰✰


"Cậu muốn chìa khóa cửa nhà hàng làm gì?"


Nhà Màn Thầu ở gần Quả Ớt Đỏ nhất, mỗi sáng sớm đều là hắn đi mở cửa. Thời điểm Chung Long gọi điện thoại, hắn đang định ngủ.


"Tới ở."


"Ở?!" Màn Thầu từ trên giường giật bắn lên.


"Ừm, bị đuổi ra ngoài rồi..." Chung Long ít lời mà nhiều ý: "Cậu thừa bao nhiêu chăn, cho tôi hai cái đi, Tiểu Hổ sợ lạnh."


"... Ai tôi thật sự là..."


"Mai Dược sẽ không biết, ngày mai cậu có thể đến muộn, tôi sẽ mở cửa."


Sau năm phút, Màn Thầu mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, nhìn từ phía xa, áo ngủ màu đen khiến cho hắn mập mạp giống như một con gấu lớn, đem xuống đồ vật bọn họ muốn, "Hai cái, một cái mỏng, một cái dày." Màn Thầu có chút lạnh mà lấy tay duỗi trong tay áo, hà ra một đạo khói trắng, "Hôm nay các cậu trọ trong này, ngày mai định làm sao?"


Chung Long ôm Tiểu Hổ đến kín bưng, "Còn chưa biết, ngày mai tính sau đi."


"..." Màn Thầu liền á khẩu không trả lời được, hắn luôn cảm thấy trên người Chung Long có cỗ khí khái khó có thể dùng lời diễn tả, cất giấu rất nhiều bí mật. Lần đầu tiên nhìn thấy hai hình xăm trên cánh tay kia, hắn trợn cả mắt lên, cảm thấy Chung Long rất trâu bò.


"Có thuốc lá không, cho tôi hai điếu đi."


Màn Thầu sờ sờ túi áo ngủ, "Không có, tôi đi lên lầu lấy."


"Ai..." Chung Long gọi lại hắn, khịt khịt mũi, "Thôi, tôi lại quên mất mình đang cai thuốc lá."


Trong nhà hàng có máy điều hoà không khí, mùa đông vẫn luôn mở, mở một buổi tối cũng sẽ không nhiều hơn bao nhiêu tiền điện, ít nhất Mai Dược sẽ không phát hiện.


Tiểu Hổ đứng trước máy điều hòa thổi, Chung Long xếp mấy cái bàn hợp lại cùng nhau, bên dưới bày ra một ít giấy cứng của ai đó, còn có chăn Màn Thầu cho anh. Anh dùng tấm mỏng phô, dày đưa cho Tiểu Hổ.


Trong phòng bếp còn có thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, Chung Long nổ súng nấu súp trứng và chiên một miếng thịt, hai anh em càn quét cơm nước đến không còn một mống. Trên mâm còn lại dầu, Chung Long đều lấy ra trộn cơm. Lượng ăn của anh vẫn luôn rất lớn, cho nên tướng tá rất khỏe mạnh. Dùng nước sạch súc miệng, lột hai mảnh kẹo cao su nhai mười phút, Tiểu Hổ đã cởi sạch chỉ còn dư lại Qiuyi Qiuku*, bò lên trên bàn đã hợp lại thành giường.


Trải nghiệm như thế này rất mới lạ, anh cũng không cực nhọc, ngược lại rất vui vẻ. Chung Long đắp chăn lên hai người. Chăn rất nhỏ, Chung Long đem chăn bao lấy Tiểu Hổ, mình thì dùng phần lưng chặn lại không khí không cho lọt vào. Chăn nhỏ không đủ đắp hết người anh, hơn nửa bắp chân của anh lộ ra bên ngoài, cũng may máy điều hòa mở, không đến nỗi đông cứng.


Tắt đèn, điện thoại di động đặt bên tường từng đợt lấp loé hồng quang, cửa cuốn mở ra khe hở vài cm. Điều này làm cho Chung Long phát hiện, đôi mắt Tiểu Hổ ở thời điểm mặt đối mặt đặc biệt lóe sáng, Chung Long đem mũi đến gần, dán vào cậu, "Lạnh không?"


Tiểu Hổ lắc đầu một cái, sau đó ý thức được là trong bóng tối, cậu nói, "Không lạnh."


Anh nở nụ cười, thấp giọng nói, "Ngủ đi, anh ôm em."


Lúc ánh nắng chiếu vào, Chung Long ở trong mộng nhíu mày lại.


"Mẹ nó, cái quái gì đây——"


Mai Dược nhìn thấy cửa không mở, trong lòng đã muốn khẩn cấp hỏi tội Màn Thầu. Đúng lúc, cô phát hiện cửa lại đang hé mở khe nhỏ, cảm thấy lần này đẩy tên Màn Thầu kia xuống chảo dầu cũng không đủ để xả giận.


Mãi đến tận khi phát hiện một đoàn loạn nát trong nhà hàng, lại thấy hai người đang nằm ngủ trên bàn, lời lẽ thô tục liền không tự chủ được phun ra, "Tôi thao! Chung Long con mẹ nó cậu thật sự ngủ lại ở đây à."


Cô nhăn mặt, một cái tát rơi trên đầu anh, "Đứng dậy cho lão nương, nói rõ ràng chuyện gì xảy ra."


Chung Long mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy Tiểu Hổ kề sát ở lồng ngực của mình, trở lại chính là cọp cái Mai Dược.


Anh hắt hơi một cái, "... Bà chủ, chào buổi sáng."


Lưng lạnh một đêm, duỗi tay lần mò, lạnh đến nổi da gà.


"Chào buổi sáng em gái cậu!" Cô ôm cánh tay, liếc xéo anh, "Mau dậy sắp xếp lại bàn ghế một chút, sắp mười một giờ rồi."


Cả ngày Chung Long cũng không có tinh thần, Mai Dược không có hỏi thêm cái gì, buổi chiều mới hỏi, "Gặp phải phiền phức sao?"


"... Không."


Mai Dược nhún vai, "Nhà tôi có phòng ở cho thuê, hiện vẫn chưa có ai tới ở, các cậu có thể tới đó, có khách trọ thì đi."


Cô nhìn Chung Long, "Kế bên khu giải trí kia, dùng tiền bồi thường để xây nhà, Tiểu Cần cũng ở chỗ đó."


✰✰✰


*Spongebob



*Qiuyi Qiuku


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play